Trên đường đến lớp bổ túc, Mao Tuệ Lan nhìn ánh mắt bốn phía không ngừng đổ về đây, nhịn không được hỏi Hạ Miên, “Chị thật sự không thấy lạnh hả?”
Hạ Miên duỗi tay sờ mặt cô ấy, “Không lạnh.”
Cảm nhận được sự ấm áp trên tay cô, Mao Tuệ Lan hâm mộ muốn chết, “Em cũng muốn có một cái áo lông vũ, áo bông quá dày, lúc viết bài dơ tay mệt cả người.”
“Chị thấy chuyện nhỏ này đành phải dựa vào ba em thôi.” Hạ Miên nói, “Phim của chú sắp đóng máy thì thù lao chắc được thống nhất rồi nhỉ.”
Mao Tuệ Lan thở dài, “Thôi bỏ đi, áo lông quá đắt.” Nhưng nhắc đến đây lại hưng phấn hẳn lên, “Nhận được tiền nhất định sẽ mua TV trước!”
Hạ Miên không kỳ vọng quá lớn vào TV, chủ yếu do hiện giờ kênh đài quá ít, chả có gì để xem.
Tuy nhiên với nhà họ Mao mà nói thì mua TV tuyệt đối là chuyện lớn.
Sau khi nhìn bốn phía Mao Tuệ Lan an ủi bản thân, “Không sao, dù gì mọi người cũng giống nhau, chị là người đẹp nhất nhưng vẫn là chị của em, chị đẹp tương đương với em đẹp.”
Hạ Miên cười to, “Thôi tin chị đi, sang năm chúng ta đều được mặc áo lông vũ!”
Lớp học của hai người không gần nhau, sau khi tách ra ở cầu thang, Hạ Miên đi tây Mao Tuệ Lan đi đông.
Khoảnh khắc cô đặt chân vào phòng học, gần như nhận được toàn bộ sự chú ý từ xung quanh.
Hạ Miên rất hài lòng, đây đúng là đãi ngộ của một tiểu tiên nữ mà.
Cô nhìn quanh muốn tìm một chỗ ngồi xuống, hôm nay lỡ đến hơi muộn, không còn nhiều chỗ lắm.
Đang nghĩ xem nên ngồi đầu hay cuối thì vô tình lướt qua hai người quen.
Lý Lệ Trân và Tôn Duyệt Hân ngồi lớp bổ túc lâu như vậy, không ngờ nghỉ đông thế này cũng mò tới.
Cũng phải, với thái độ học tập của hai người họ thì bù bao nhiêu cũng không vào.
Tuy hai người đó không học nhưng được cái không làm phiền người khác, thắng ở việc yên lặng, tạm xem như bạn cùng bàn không tồi.
Hạ Miên đi qua, lập tức biết vì sao vị trí giữa hai cô ấy được để trống.
Cả hai đều đang cúi đầu đọc truyện, chân tay gác lên ghế, tư thái cực kỳ kiêu ngạo.
Lý Lệ Trân buộc tóc đuôi ngựa, tốt xấu gì cũng là hình tượng bình thường, Tôn Duyệt Hân ngồi vên lại cắt quả đầu ngắn hơn, gần như chỉ thừa một tấc, thời tiết thế này cũng chẳng biết không sợ lạnh hay là muốn ngầu mà bên trong chỉ mặc một cái áo đen, ngoài khoác áo lông.
Ngoại hình hạc trong bầy gà giống Hạ Miên khiến người khác phải chú ý, chỉ là Tôn Duyệt Hân thuộc về loại không ai dám đến gần.
Hạ Miên kéo ghế đặt mông ngồi xuống, cuối cùng cũng kinh động đến sự chuyên chú của hai người.
Tôn Duyệt Hân không vui hỏi, “Ê này, cô làm gì vậy, nhiều chỗ thế kia sao cứ phải ngồi ở đây?”
Lý Lệ Trân hung dữ quát, “Muốn bị đánh hả?”
Hạ Miên: ……
Xem ra hình tượng của mình rất thành công, hai người này vẫn chưa nhận ra.
Hạ Miên thở dài, “Câu này thật khiến người ta đau lòng mà, tôi còn tưởng hai người đang giữ chỗ cho mình cơ.”
“Hạ Miên?” Tôn Duyệt Hân phản ứng đầu tiên.
Hạ Miên nhìn cô ấy cười cười, trong lòng đang mong ngóng sự khen ngợi thì chỉ nghe thấy một chất giọng ghét bỏ, “Sao cậu lại trang điểm theo kiểu đức hạnh này? “
Hạ Miên thu hồi nụ cười, hừ đáp, “Đức hạnh này là đức hạnh gì?”
Lý Lệ Trân nói, “Ngày trước trông ngầu bao nhiêu, bây giờ thì y hệt Điền Tuyết Nhã ban mình.”
“Điền Tuyết Nhã nào?” Hạ Miên hỏi, “Chọc hai cậu à?”
“Hừ! Cô ta mà dám trêu bọn này á?” Tôn Duyệt Hân bĩu môi khinh thường, “Chẳng qua bà đây nhìn không quen thôi, tính cách quá giả tạo, trước mặt đám con gái thì khinh hết cái này đến cái kia.”
“Còn lúc gặp nam sinh lại giả bộ mình ngây thơ đáng yêu lắm ấy, mà mấy người đó hình như mù rồi mới đi thích cô ta.”
Sau đó tức giận bất bình, “Ngay cả Cố Châu cũng bị mê hoặc, thông minh học giỏi top 1 cả năm cái gì chứ, chẳng phải cũng bị Điền Tuyết Nhã xoay như thằng đần à.”
Lý Lệ Trân ngồi cạnh càng không muốn tin, “Gì cơ, Cố Châu chỉ học chung khóa huấn luyện dương cầm với cô ta thôi, cả hai chẳng có gì cả.”
Hạ Miên: ……
Ôi, tình cảm của mấy cô gái trong tuổi dậy thì thật phiền phức.
Nhân cách giáo viên ngủ đông đã lâu của Hạ Miên bỗng bùng cháy, cô cảm thấy đây đúng là một cơ hội tốt để cứu rỗi những thiếu nữ phản nghịch.
“Hai người nghe tớ phân tích chút đi.”
Lý Lệ Trân hứng thú, “Phân tích cái gì?”
“Phân tích xem Cố Châu kia có thích Điền Tuyết Nhã không.”
Tôn Duyệt Hân hỏi, “Cậu lợi hại vậy sao?”
“Nhưng phải trả lời tớ thật khách quan đấy,” Hạ Miên bắt đầu nói, “Điền Tuyết Nhã kia có xinh đẹp không?”
Cả hai nghe xong đều khựng lại, cuối cùng Tôn Duyệt Hân rất không tình nguyện đáp, “Miễn, miễn cưỡng thôi, kém hơn cậu chút.”
Hạ Miên tự tin chốt đáp án, “Thì đó chính là xinh đẹp.”
Tôn Duyệt Hân: ……
“Giờ tớ tin cậu vẫn là Hạ Miên kia.”
Hạ Miên không quan tâm, tiếp tục hỏi, “Thành tích cũng không tồi đúng không? Vậy tiếp nha, cô ấy đứng thứ mấy trong lớp, thứ mấy trong khối?”
Hai người đều không đáp, một lúc lâu sau Lý Lệ Trân mới gian nan mở miệng, “Top 5 lớp, top 20 khối.”
“Ồ, thì ra là vừa xinh vừa thông minh,” Hạ Miên giảng giải chân tình, “Người như vậy được yêu thích không phải chuyện rất bình thường sao? Tớ thấy mấy nam sinh kia không mù đâu. Khoảng 80% Cố Châu kia thích cô ấy rồi.”
Tôn Duyệt Hân cả giận quát, “Cậu chung nước với ai vậy hả?”
“Tớ không quen Điền Tuyết Nhã, vì vậy chỉ có thể sống cùng với mấy cậu thôi.”
Tôn Duyệt Hân nói, “Sao tớ thấy câu này không hợp lí lắm nhỉ?”
Lý Lệ Trân gật đầu.
Hạ Miên đáp, “Tự tin lên, xóa cái không hợp lí đó đi, vì thấy không hợp nên tớ mới không chọn cậu đó(?)!”
“Hạ Miên!” Tôn Duyệt Hân cả giận.
Hạ Miên cười cười, “Được rồi, lời tớ nói là sự thật khách quan mà, không tính nam sinh nhé, chẳng nhẽ cậu không thích một người vừa thông minh vừa xinh đẹp hả? Nếu tớ đoán không sai thì cậu Cố Châu kia chắc chắn là hotboy lớp hoặc trường gì đó.”
Lý Lệ Trân hừ một tiếng, “Đương nhiên là hotboy trường rồi.”
“Còn đứng top 1 nữa đúng không?”
Hai người vui sướng gật đầu.
“Vậy nên người như vậy đi thích một cô gái thông minh xinh đẹp cũng không có gì sai cả.”
“Nhưng nếu cậu vẫn muốn kiểu người đó có ấn tượng sâu sắc về mình, tớ đây có một cách.”
“Cách gì?” Hai mắt Lý Lệ Trân tỏa sáng.
“Nghiền áp,” Hạ Miên giải thích, “Là khiến cậu ta có cảm giác thất bại, đảm bảo mãi mãi không quên.”
“Thế tớ đánh cậu ta một trận được không?” Tôn Duyệt Hân hỏi, “Chắc không được đâu nhỉ? Làm thế chưa chắc người ta vừa không quên vừa thích mình.”
Hạ Miên: ……
Cô hận sắt không thành thép tiếp tục nhồi nhét, “Nếu cách đó không được thì mình dùng phương pháp thổ lộ thật đặc biệt đi?!”
“Làm cho cậu ta khó mà quên được.”
“Cứ nghĩ mà xem.” Hạ Miên hướng dẫn từng bước, “Sau này mỗi khi có nữ sinh đến tỏ tình, dù người đó có là Điền Tuyết Nhã đi chăng nữa, Cố Châu kia sẽ không tự chủ được mà nhớ đến cậu……”
Lý Lệ Trân đã gấp không chờ nổi hỏi, “Vậy mình làm thế nào?”
“Nó thuộc về phương pháp tỏ tình của học sinh giỏi.” Lưc này Hạ Miên mới dẫn vào vấn đề chính, cô nhịn không được muốn tẩy não thêm, “Bây giờ cậu phải học hành thật tốt, sau đó ra một bài toán khiến cậu ta mất một năm cũng không giải được, bảo đảm nhớ cả đời, ha ha ha……”
“Hạ Miên!” Lý Lệ Trân giả vờ tức giận, “Chơi tớ hả!”
“Vậy cậu xem tớ nói có lí không.” Hạ Miên hỏi.
Tôn Duyệt Hân cả giận, “Có lí nhưng phải phù hợp với hiện thực chứ.”
“Nào qua đây, phòng ngừa các cậu cảm thấy không phù hợp với hiện thực, để tớ làm mẫu cho xem, ví dụ với môn toán nhé……” Hạ Miên xắn tay áo, “Cách tỏ tình bằng toán học thì rất nhiều, thử cái đơn giản nhất đi.”
Hạ Miên đưa ra tuyệt chiêu tỏ tình rất kinh điển – 128√e980*, sau khi cô giải xong nửa bài, trên giấy chỉ còn lại từ “love you”, hai cô gái chưa trải sự đời cực kỳ kinh ngạc.
“Sao, cậu thấy liệu có nhớ cả đời được không?”
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân điên cuồng gật đầu.
Tôn Duyệt Hân nói, “Chính tớ còn nhớ cả đời đây này.”
Hạ Miên đáp, “Đây là cách đơn giản nhất, còn có loại hàm số sau khi giải xong các đường phụ sẽ tạo thành hình trái tim cơ, đủ loại như ngữ văn, địa lí(?) … đều có.”
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân sùng bái nhìn cô, “Cậu biết nhiều thật đấy! Mau dạy bọn tớ đi.”
“Được chứ, nhưng trước tiên hai người phải học cái đã,” Hạ Miên lấy ví dụ, “Ngữ văn được xem là môn đơn giản nhất, nhưng nếu cậu muốn nói với người ta ‘chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp, hotboy ơi mau nhìn tấm lòng của tôi đi’ thì cũng phải dự trữ thơ cổ đủ dùng!”
“A a cái này được, Hạ Miên mau dạy tớ đi!” Lý Lệ Trân hưng phấn thét chói tai.
“Không phải tớ đã nói rồi sao? Học tập thật tốt, đây còn nhiều cách lắm.” Hạ Miên đáp, “Bằng không tớ nói các cậu cũng chả hiểu.”
“Hai cậu nghĩ kĩ đi, hotboy trường có thông minh bao nhiêu cũng chưa chắc giải hết được các bài khó, nhỡ cậu ta không biết đến hỏi cậu, mà cậu lại không theo kịp tư duy của người ta, rồi người ta nhìn một phát ra đáp án, lúc đó bản thân sẽ suy sụp biết bao?”
“Nhưng cậu giải được lại là một chuyện khác, mặc kệ nội tâm của hotboy có không phục hay cực kỳ sùng bái, chẳng phải sau này sẽ luôn tìm đến cậu hỏi bài à?”
Hai người điên cuồng gật đầu.
Lý Lệ Trân không tiếc lời ca ngợi, “Hạ Miên thật lợi hại, giờ cần học cái gì cậu mau chỉ chúng tớ đi!”
“Thì ra mỹ nữ này tên Hạ Miên sao,” phía sau truyền đến một giọng nói lạ, trọng điểm là chủ nhân của nó không chỉ mở miệng mà còn động tay động chân.
Hạ Miên xoay sang ngang hất cái móng trên vai mình xuống, nhíu mày quay đầu.
Chỉ thấy một nam sinh cao to cường tráng đứng đằng sau.
Diện mạo vốn không xấu, mày rậm mắt to, chỉ là trong ánh mắt không có sự trong sáng mà một thiếu niên nên có, cả người trông có vẻ đáng khinh.
Mà cánh tay khác của gã còn đang khoác vai một cô gái xinh đẹp, cô gái kia dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Hạ Miên.
Hạ Miên: ……
“Tiện nhân, sao mày lại ở đây?” Tôn Duyệt Hân lập tức kéo vai cô lại, ngẩng đầu giao phong với nam sinh kia.
“Lão tam, mỹ nữ này là bạn của mày hả, lớp nào thế, sao tao chưa thấy bao giờ ta, không định giới thiệu chút hả?”
“Giới thiệu cái rắm,” Tôn Duyệt Hân mắng, “Người ta đến để học tập, không liên quan đến mày đâu, cút đi!”
Nam sinh kia không để ý Tôn Duyệt Hân, gã nhìn cái ót của Hạ Miên nói, “Mỹ nữ, tôi là Hách Kiếm, chúng ta kết bạn nha.”
“Được không?”
Hạ Miên thề, cô không muốn để ý đến tên này, chỉ không ngờ bản thân lại nghe thấy cái tên trong truyền thuyết mới có……
Thiếu chút nữa cười ra tiếng, Hách Kiếm thấy gương mặt cô có ý cười, tưởng rằng mỹ nữ đã biết mình là ai.
Vỗ vỗ một bạn nam ngồi sau Hạ Miên, bạn nam kia nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ.
Hách Kiếm đặt mông xuống cười hì hì, “Bạn Hạ Miên, chúng ta làm quen chút đi?”
Tôn Duyệt Hân nhíu mày, “Đừng để ý đến thằng đó.”
Bản thân Hạ Miên cũng chẳng muốn quan tâm, cô không có ý định giao tiếp với người như vậy, vì thế ôn tồn đáp, “Xin lỗi, tôi đến đây để học không phải giao lưu bạn bè.”
Rồi nghĩ luôn cho đối phương một lí do không thể cự tuyệt, “Cả nhà tôi cũng cấm không được chơi với các bạn nam, bằng không đánh gãy chân.”
Hách Kiếm không ngờ Hạ Miên sẽ nói như vậy, hơi sửng sốt.
Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân phụt một tiếng cười ra.
Đúng lúc này giáo viên mở cửa bước vào, “Các em ơi, chúng ta vào học thôi!”
Phòng học thoáng chốc an tĩnh trở lại, Hách Kiếm cũng ngậm miệng, ở đây là ban huấn luyện, gã trông thấy bóng dáng mỹ nữ nên mới đi vào, bây giờ mà bị phát hiện chắc chắn sẽ bị đuổi đi.
Giáo viên lớp bổ túc giảng bài khá ổn, Hạ Miên đang nghe đến nhập thần thì cảm thấy ghế mình rung rung.
Cô khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy một cái chân ở đằng sau không ngừng đá ghế.
Thấy Hạ Miên quay đầu Hách Kiếm lập tức cười tươi, sau đó tung ra một ánh mắt mà gã tự cho là phong lưu phóng khoáng, thiếu chút nữa khiến cô kinh tởm buồn nôn.
Hạ Miên đang muốn làm gì đó, Tôn Duyệt Hân ngồi cạnh đã động thủ.
Một chân của cô ấy đạp thẳng lên chân của Hách Kiếm, thấp giọng quát, “Cút đi tiện nhân, cậu ấy được bà đây che chở rồi, biết đường thì lăn xa chút!”
Hách Kiếm a một tiếng, cười lạnh dùng chân còn lại đá ghế Hạ Miên khiêu khích, “Mày tính che chở thế nào…… A!”
“Đ** m*! Lý Lệ Trân mày muốn chết à!”
Lý Lệ Trân dùng giấy lau đi vết máu ở đầu nhọn của com-pa, sau đó dơ tay báo với giáo viên trên bục giảng, “Thầy ơi bạn này không thuộc ban chúng ta, nãy giờ quấy rối không để bọn em nghe giảng ạ!”
Thầy giáo cũng bị động tĩnh bên này hấp dẫn, nhíu mày hỏi Hách Kiếm, “Em tên là gì?”
Hách Kiếm cười lạnh đứng lên, chỉ vào Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân nói, “Hai người đợi đó!”
Tác giả có lời muốn nói:
Lão đại Tôn Duyệt Hân: Tôi che chở Hạ Miên!
Hạ Miên nhỏ yếu bất lực đáng thương : Tôi cảm thấy lão đại vẫn nên học hành thật tốt thì hơn.
*Nghe nói 128√e980 hay 920 hoặc 520 được dịch rằng “Saranghae”, ý nghĩa là “Tiamo”, đồng nghĩa với “Aishiteru”, khi nói đến là nhắc tới “Saranghae”, từ không khác nhau mấy chính là “I love you” và không ai không nhận ra đó chính là “Tớ thích cậu
“
Cre: Hà Mã