Khụ khụ khụ…
Cậu thiếu niên như bị sặc một chút, hơi cúi đầu ho khan, khuôn mặt vì ho mà đã đỏ càng thêm đỏ. Một lúc sau, hắn mới nâng đôi mắt màu đen thẫm sâu thẳm lên, lạnh lùng nói, “Không biết xấu hổ. Những lời này về sau không được nói nữa!”
Lục Lê nghiêng đâu: “???”
Bùi Tu Bạch không đáp lại mà nhấp môi nói nhẹ, “Em đã cứu anh, coi như anh nợ em một lần, về sau có gì khó khăn, cứ tới tìm anh.”
Vệ sỹ đứng phía sau vội đưa danh thiếp qua. Bùi Tu Bạch rũ rũ lớp mi dài, đưa tay tiếp nhận danh thiếp rồi đưa nó cho Lục Lê, đầu ngón tay trắng muốt, trong như ngọc.
“Ở đây có số điện thoại của anh, có việc gì thì gọi cho anh…”
“Ồ”
Lục Lê ngây thơ mờ mịt gật gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn tiếp nhận tấm danh tiếp rồi nhét vào túi xách. Tiện nay, nàng lôi ra một viên kẹo mà Tống Thanh Uyển mua cho nàng, học ngữ khí của Bùi Tu Bạch, cao hứng nói, “Mặt trên không có số điện thoại, bất qua Tu Bạch ca ca có thể ăn rồi cùng Lê Lê nói chuyện.”
Vệ sỹ: ……….
Nói cái gì vậy?
Nằm mộng nói mớ sao?
Trong kẹo này không có thuốc mê chứ?
Vệ sỹ lo lắng trong lòng nhưng cũng không thật hiểu thế giới quan của một đứa trẻ. Nhưng Bùi Tu Bạch ánh mắt nhàn nhạt, vẫn là đưa tay nhận lấy viên kẹo kia.
Tống Thanh Uyển lúc này đã tìm tới, trên dưới vài lần nhìn một lướt khắp người Lục Lê, “Lê Lê, cháu không sao chứ?
Lục Lê chớp chớp mắt, “Cháu không có việc gì nha!”
“Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt. Cháu làm dì sợ muốn chết”
Tống Thanh Uyển thở phào nhẹ nhõm, nói xong thật không nhịn được đưa tay bẹo má nàng.
Đồ má phính, cái tội không nghe lời này, chạy loạn này.
Vừa rối, cái xe kia từ đường lớn vọt tới khiến đám người trong nháy mắt chạy loạn lên. Người ở cửa thì đông, Tống Thanh Uyển vừa thoáng lơ là Lục Lê đã bị tuột tay biến đi mất.
Lê Lê đáng yêu như vậy, lúc nào cũng có khả năng bị người ta bế đi mất.
Tống Thanh Uyển trong lòng lo lắng.
Vẫn là sau khi tìm kiếm thì nhìn thấy, bên này đã nhìn thấy Bùi Tu Bạch đứng bên cạnh.
“Dì!”, Lục Lê mặt có phần phụng phịu nhìn Tống Thanh Uyển, “Vì sao lúc nào dì cũng véo má cháu!”
Tống Thanh Uyển trợn mắt nói dối, “Vì dì thấy cháu đáng yêu liền sờ nha, không có véo.”
“Nhưng đau nha…”
Lục Lê đưa tay lên xoa xoa cái má phính của mình.
“Càng đau thì rõ ràng Lê Lê càng đáng yêu nha!”, Tống Thanh Uyển cười nói, “Không đáng yêu khẳng định dì không sờ đâu!”
Lục Lê chớp chớp đôi mắt trong veo, thấp giọng a một tiếng, biểu tình có vẻ rất vui.
Tống Thanh Uyển nhẹ nhàng thở phào, còn lừa một cô bé, nhưng may mà lừa một cô bé chứ lừa con gái nhà người ta thể nào cũng bị bắt đi rồi.
Đặc biệt là…
Bên cạnh có một cậu bé khuôn mặt đặc biệt tinh xảo đang nhàn nhạt nhìn qua đây, ánh mắt u ám dừng lại ở trên hai má trắng nõn của cô bé, môi nhấp nhấp nhưng không nói gì. Ngón tay đặt trên đầu gối hơi co lại, giật giật. Sớm biết vậy, hắn đã mang theo KK đến.
Hiện trường vụ tai nạn bên kia, xe cứu thương cũng bắt đầu đến. Tống Thanh Uyển cũng không muốn Lục Lê cùng Bùi Tu Bạch nhìn thấy những thứ không đáng thấy nên định dắt Lục Lê đi.
Đúng lúc này, biến cố lại một lần nữa phát sinh. Một chiếc xe phi như bay từ đường lớn hướng thẳng đến phía Bùi Tu Bạch.
Lục Lê…
Thật phiền nha.
Vì sao có nhiều xe điên như vậy.
Hơn nữa, trong tiểu thuyết ghi rõ là một chiếc xe màu trắng, thế nào mà lại có một chiếc xe màu đen phi tới.