Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 55




Trong phòng bệnh yên tĩnh, Mạnh Nịnh nằm trên giường bệnh.

Cô tựa như thấy được mình và Khương Diễm sâu trong trí nhớ.

Đó là một ngày giữa hè, tiếng ve kêu trong hoa viên nhà họ Hứa không dứt.

Thiếu niên mặc đồng phục mùa hè trường Thịnh Dương, cả người gầy hơn bây giờ rất nhiều, mặt mày đen sạm, hai mắt sâu hoắm, hơi thở âm trầm lạnh lẽo.

Không biết vì sao, cậu không giống Hứa Nhiên và Tống Tinh Thần được trực tiếp tuyển thẳng, mà lại tham gia kỳ thi đại học, trở thành người đứng đầu ba môn khoa học tự nhiên ở Nam Thành.

Sau khi có thành tích thi, có rất nhiều trang báo nổi tiếng ở Nam Thành đều muốn phỏng vấn Khương Diễm.

Mạnh Nịnh bị Hứa Văn Thanh nhốt ở trong nhà, mấy ngày nay vẫn thường xuyên nghe nhóm người làm nói chuyện về cậu.

“Cũng không biết Khương Tuệ Như sinh đứa nhỏ cho ai, không nhắc tới dáng vẻ đoan chính đó, đầu óc còn tốt như vậy.”

“Có thể thấy cậu ta sau này nhất định có tiền đồ mở rộng.”

“Sớm biết vậy trước đây tôi đã đối xử tốt với cậu ta hơn một chút.”

“Cô thôi đi, trước khi Khương Tuệ Như bị đuổi khỏi nhà, mỗi ngày đều leo lên đầu chúng ta tác oai tác quái, cô quên cả rồi à? Hơn nữa dù cho sau này thằng nhóc kia có phát đạt, người ta còn nhớ cô là ai à…”

Nhìn thấy Khương Diễm và Lục đại thiếu gia từ bên ngoài tiến vào, người làm đều im bặt.

Một mình Khương Diễm lên lầu, vào phòng Mạnh Nịnh.

Thiếu nữ đang ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn tròn thân mình lại.

Cậu nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, “Cậu ta quay về Thủ Thành rồi, sau này cũng sẽ không trở lại. Không phải cậu muốn rời khỏi Nam Thành sao, tôi đưa cậu đi.”

Giọng nói thiếu niên khàn khàn mang theo ý châm chọc.

Mạnh Nịnh ngừng vài giây mới phản ứng được người trong lời Khương Diễm nói là Tống Tinh Thần.

Nhưng đối với cô mà nói, bây giờ ai cũng không liên quan gì tới mình.

Giống như lời Hứa Văn Thanh nói vậy, cô chỉ là một đứa lai lịch không rõ, không có người nhà, không có gì cả, ngoại trừ việc nghe lời ông ta nói thì cũng không có lựa chọn nào khác.

Ánh mắt thiếu nữ trống trơn, cô nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói, “Khương Diễm, tôi là kẻ thù của cậu, sao tôi lại có thể đi theo cậu được chứ?”

Tựa như cảm thấy lời này còn chưa đủ thuyết phục, cô nhíu mày lại, còn nói, “Hơn nữa, cậu có chút tôn nghiêm nào hay không, cậu cũng đã bị đuổi khỏi nhà họ Hứa rồi, còn quay về đây làm cái gì?”

Cô nhắm chặt mắt, “Cậu đi đi, tới nơi thật xa học đại học, sau này cũng đừng trở về nữa.”

Tuy rằng cậu cũng không chán ghét thù hằn gì cô, nhưng đối với cậu mà nói, Nam Thành cũng không phải là nơi đáng để lưu luyến.

Đôi mắt Khương Diễm cuồn cuồn cảm xúc không hề chớp mắt nhìn cô.

Cậu lạnh lùng nghĩ, cô tự nguyện cũng được, không tự nguyện cũng không sao, chờ cậu thu xếp tất cả xong xuôi, cho dù có phải đánh ngất cũng phải đưa cô đi.

Im lặng một lát, cậu xoay người rời đi.

Hồi lâu sau, Mạnh Nịnh đứng dậy đi đến trước bàn, cầm lấy một phong thư trống rỗng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng viết xuống bìa thư hai chữ — di thư.

Viết xong phong thư này, cuối cùng trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ cũng nở một nụ cười tươi.

Cô nhắm mắt, chậm rãi nhớ lại cả một đời ngắn ngủi của mình.

*

Trong lúc hoảng hốt, dường như Mạnh Nịnh nghe được giọng nói của bàn trên, ngữ khí vô cùng quan tâm, “Mạnh Nịnh, Mạnh Nịnh?”

Thiếu nữ mở mắt, đôi mắt của cô vẫn chưa thích ứng được ánh sáng, theo bản năng nhấc tay lên che lại.

Vài giây sau, cô cũng thấy rõ được mọi người đang vây quanh giường bệnh của mình.

Hầu hết cả lớp chín có mặt ở đây, còn có Trình Tuệ Văn và Hứa Dịch, tất cả mọi người đều quan tâm nhìn cô.

Ánh mắt thiếu nữ cuối cùng rơi vào trên người Hứa Dịch.

Cô rất đau đầu, giọng nói khàn khàn, “…Khương Diễm đâu? Anh ấy thế nào?”

Hứa Dịch im lặng chớp mắt một cái, đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng dỗ dành, “Nó không… Nó còn tỉnh lại trước cả em.”

Mạnh Nịnh vừa định thả lỏng, lại đột nhiên nhớ tới trước khi hôn mê, dường như Khương Diễm chảy rất nhiều máu, nhẹ giọng hỏi, “Anh… anh không gạt em đấy chứ?”

Hứa Dịch mím môi không nói.

Một nam sinh lớp chín ho khan một tiếng, tiếp lời, “Chị Nịnh, sáng sớm nay anh Diễm đã tỉnh rồi, vừa rồi bọn em còn qua phòng bệnh bên đó thăm, về phần người lái xe, có túi hơi đai toàn chống đỡ, cũng không bị thương tích gì lớn.”

“Anh Diễm thật sự không sao, chị yên tâm đi, chị Nịnh.”

Mạnh Nịnh ngồi dậy, “Khương Diễm ở phòng nào, tôi muốn đi gặp anh ấy.”

Trình Tuệ Văn đè bả vai cô lại, dịu dàng nói, “Bác sĩ bảo rằng, con và Khương Diễm đều cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Nịnh Nịnh ngoan, đợi mai rồi đi…”

Lời của bà vẫn chưa nói hết đã nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của con gái toàn là nước mắt, Mạnh Nịnh nức nở, “…Mọi người đều đang gạt con đúng không? Nếu Khương Diễm thật sự không có việc gì, sao lại không cho con đi tìm anh ấy?”

Rõ ràng lúc gặp chuyện không may, anh đã ôm chặt cô bảo vệ trong lòng, thay cô nhận lấy tất cả thương tổn.

Đôi mắt Trình Tuệ Văn phiếm hồng, nhìn về phía các học sinh lớp chín, “Cảm ơn các cháu đã tới thăm Nịnh Nịnh, hôm nay đã không còn sớm nữa, các cháu về nhà trước đi.”

Đợi mọi người đi hết, chỉ còn sót lại người trong nhà, Trình Tuệ Văn nhẹ nhàng vỗ lưng Mạnh Nịnh, “Nịnh Nịnh, Diễm Diễm thật sự không sao cả, con đã một ngày không ăn gì, chờ ăn xong cơm tối, mẹ đưa con đi gặp nó được không?”

Mạnh Nịnh đỏ mắt gật đầu.

Cô đã ngủ một ngày một đêm, lâu như vậy không ăn uống gì, bác sĩ dặn dò Trình Tuệ Văn, trước hết để cho cô ăn cháo thanh đạm một chút, sau đó mới khôi phục lại đồ ăn bình thường.

Mạnh Nịnh ăn được nửa bát cháo hành, cũng không ăn nổi nữa.

Trình Tuệ Văn đưa cô tới tầng sáu, một mình cô xuyên qua hành lang yên tĩnh, đứng trước cửa phòng bệnh.

Chu Tử Hào mang theo bát đũa đi ra, nhìn thấy Mạnh Nịnh, vội vàng ấm ức nói, “Chị dâu, tính tình lão đại không tốt thì thôi đi, sao cậu cũng có thể như vậy chứ, ở bên nhau rồi cũng không nói cho tôi! Rượu vang pháo hoa gì đấy tôi chuẩn bị cho hai người cũng không có tác dụng rồi.”

Ngữ khí của cậu ta vô cùng thoải mái, Mạnh Nịnh bắt đầu có chút tin tưởng lời nói của Trình Tuệ Văn và Hứa Dịch, cô chớp mắt, cẩn thận hỏi, “Khương Diễm… còn ở bên trong không?”

Chu Tử Hào gật đầu, “Có chứ, nhưng mà vừa cơm nước xong xuôi đã ngủ rồi.”

Dừng một chút, cậu ta cười xấu xa một tiếng, “Chị dâu này, tôi không quấy rầy hai người âu yếm nữa, mau vào đi!”

Mạnh Nịnh đẩy cửa ra, trong phòng bệnh không bật đèn, một mảnh đen nhánh, rèm cũng không kéo ra, ánh trăng sáng chiếu rọi một góc giường.

Cô rón rén đi tới bên giường, mượn ánh trăng đánh giá thiếu niên trên giường bệnh.

Đầu anh quấn một lớp vải trắng, hai mắt nhắm lại, lông mi dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi xinh đẹp, chỉ là sắc mặt có chút nhợt nhạt, khí áp quanh thân bình tĩnh an ổn.

Mạnh Nịnh vươn tay, ngón tay hơi lạnh dọc theo mặt anh đi xuống, xẹt qua làn da trắng, cuối cùng dừng trên đôi môi mềm mại.

Dừng một chút, cô đang muốn thu tay, một giây sau, tay lập tức bị nắm chặt.

Khương Diễm hôn lên đầu ngón tay cô, giọng nói khàn khàn, “Tỉnh rồi?”

Nghe được giọng nói quen thuộc của anh, hốc mắt Mạnh Nịnh đỏ lên, cô cảm nhận được trái tim mình lại có nhiệt độ.

Cô cắn môi, gật đầu, “Ừm.”

Khương Diễm thong thả ngồi dậy, nâng tay lên, sờ soạng trong không khí hai lần, cuối cùng cũng chạm tới khuôn mặt cô, “Có chỗ nào không khỏe không?”

Mạnh Nịnh lắc đầu, “Em không sao.”

Khương Diễm yên lòng, kéo cổ tay cô, giống như nâng niu trân bảo quý giá nhất trên đời, ôm chặt cô vào lòng, “… Anh cũng không có việc gì.”

Mạnh Nịnh đá đôi dép lê trên chân ra, điều chỉnh tư thế để anh ôm mình thoải mái hơn.

Cô tựa vào trong lòng anh, má dán sát lên vị trí trái tim anh, nhẹ giọng gọi, “Khương Diễm.”

Lồng ngực anh khẽ chấn động, “Hả?”

Đôi mắt thiếu nữ trong trẻo như hai ánh trăng sáng, sương mù trắng dần dần bao phủ trong đó, cuối cùng ngưng tụ thành nước mắt, “Lúc em hôn mê, em nằm mơ… Giấc mơ đó rất dài, rất dài, cho nên em vừa mới tỉnh lại.”

Khương Diễm vẫn nhắm mắt như cũ, nghẹn họng hỏi, “Trong mơ có anh không?”

Giọng nói Mạnh Nịnh run rẩy, “Có.”

Khóe mắt thiếu niên phiếm hồng, hầu kết chuyển động, “Vậy là đủ rồi.”

*

Ngày hôm sau, Hứa Dịch và Mạnh Nịnh cùng nhau tới trại tạm giam, nhưng anh không vào trong.

Là Hứa Nhiên chủ động đi đầu thú với cảnh sát.

Hứa Văn Thanh lo cổ phiếu công ty bị sụt giảm, ngay từ đầu đã phản đối không cho cô làm vậy, thậm chí còn tìm được người nhận tội thay, kết quả cô lại vụng trộm chạy tới đồn công an đầu thú.

Bởi vì có hành vi cố ý giết người không thành, cô lập tức bị đưa vào trại tạm giam, chờ đợi thẩm tra xử lý và hình phạt.

Nhìn Mạnh Nịnh hoàn hảo vô khuyết ngồi trước mặt, trên khuôn mặt tiều tụy của Hứa Nhiên có thêm một chút nhẹ nhõm, cô nghĩ, cuối cùng mình cũng không phải nằm mơ thấy ác mộng nữa rồi.

Cô nói, “Chị còn nghĩ em sẽ giống mẹ và anh, không chịu tới thăm chị.”

Mạnh Nịnh mím môi không nói gì.

Hứa Nhiên còn nói, “Nhắc cũng đáng cười, chị chưa từng xem em như em gái, nhưng trong nháy mắt em bị tai nạn đó, chị còn cảm thấy vô cùng khổ sở, cho là do huyết mạch tương liên…”

“Kết quả, vậy mà bố lại nói cho chị biết, em không phải em gái ruột của chị, không cần vì chuyện này mà tự trách, em gái chị Hứa Nịnh sớm đã chết ở cái sơn thôn nhỏ kia rồi, em chỉ là đứa nhỏ không biết quả phụ kia nhặt được từ nơi nào.”

Dừng một chút, cô ta cười khẽ, “Chúc mừng em, Mạnh Nịnh. Tới hôm nay, em đã đoạt được tất cả của chị, mẹ chị, anh trai chị… còn có… Tống Tinh Thần của chị.”

Mạnh Nịnh bình tĩnh nhìn thoáng qua cô ta, “Hứa Nhiên, tôi thừa nhận trước kia có một số việc tôi đã làm không đúng, nhưng kể từ lúc được nhận về, tôi đã không muốn tranh bất cứ thứ gì của chị, là do chị tự tay đẩy bọn họ càng ngày càng xa.”

Tinh thần Hứa Nhiên có chút hoảng hốt, kinh ngạc nhìn ra phía cửa, nhẹ giọng nói, “Em nói xem… Bọn họ còn có thể tha thứ cho chị không?”

“Bọn họ vĩnh viễn là người nhà của chị.”

Mạnh Nịnh nói xong, đứng dậy ra ngoài.

Khi tới cửa, cô nghe thấy Hứa Nhiên nói, “Xin lỗi.”

Dừng một lát, Mạnh Nịnh cất bước chạy ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn một mình Hứa Nhiên khóc không thành tiếng.