Cô giáo đi bên cạnh nghe thấy tiếng cười của Mạnh Nịnh, quay đầu hỏi, “Em đã thuộc chưa?”
Lúc này Mạnh Nịnh mới nhớ mình còn có việc chưa làm, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngại ngùng ho một tiếng, “Chắc là gần ổn rồi ạ.”
Cô giáo nhìn trúng nơi quay hình là chỗ lớp chọn học nhảy xa, cô đi qua nói với giáo viên lớp họ một câu, khiến cho các học sinh có thể tự do hoạt động.
Mạnh Nịnh vốn muốn chào hỏi một câu với Khương Diễm, nhưng ngoài cái liếc mắt vừa rồi, tầm mắt của cậu cũng chưa đặt trên người cô lần nào.
Thậm chí, bởi vì khoảng cách giữa hai người bây giờ rất gần, cô có thể cảm nhận được cậu không vui chút nào, khuôn mặt lạnh lùng còn có thêm vài phần hung ác.
Mạnh Nịnh còn đang ngẩn người, cô giáo đã gọi, “Mạnh Nịnh, chuẩn bị thôi.”
Cô lập tức phục hồi tinh thần.
Nhiếp ảnh gia đã chuẩn bị xong hết thiết bị, cô giáo hô một tiếng, “Action.”
Mạnh Nịnh bắt đầu chân thành đọc lời kịch, khóe môi cong cong, ánh mắt trong veo sạch sẽ, vẻ mặt dịu dàng lay động, giọng nói ngọt ngào mềm mại.
Nhiếp ảnh gia rất hài lòng, chờ cô nói xong lập tức hô một tiếng, “Cắt.”
Cô giáo đưa bảng đen cho Mạnh Nịnh.
Mạnh Nịnh cầm lấy, theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia bước lên trên bậc thang, vừa tới bậc thứ tư, nhiếp ảnh gia làm động tác ok với cô.
Anh ta cũng cầm máy ảnh hướng lên trên, liên tục chụp vài tấm ảnh, sau đó quay sang hỏi giáo viên bên cạnh xem cô có hài lòng hay không.
Mạnh Nịnh cầm bảng đen, ánh mắt tìm kiếm Khương Diễm, thấy ở cầu môn cách đó không xa, cậu đứng quay lưng lại với cô, đối diện là một nữ sinh.
Trên người cô ấy mặc đồng phục Thịnh Dương, t-shirt đơn giản và quần sẫm màu, khuôn mặt tròn trịa, tóc buộc đuôi ngựa, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Hai người họ đang nói chuyện với nhau, thời điểm Mạnh Nịnh nhìn sang, cô ấy đang cong môi cười với cậu, lộ ra hàm răng trắng nõn sạch sẽ.
Một tay Mạnh Nịnh vô thức siết chặt váy, không chớp mắt nhìn tấm lưng cao gầy rộng lớn kia, muốn nhìn ánh mắt của cậu.
Chỉ là, từ đầu tới cuối cậu cũng không xoay người lại.
Cô gái này… là bạn gái của Khương Diễm sao?
Mạnh Nịnh lo nghĩ không yên, đang bước xuống bậc thang lại vì không nhìn đường mà bước hụt một bước.
Trong nháy mắt đó, trái tim như ngừng đập, chỉ có bản năng của cơ thể khiến Mạnh Nịnh theo bản năng ngả ra sau.
Khi cô có lại ý thức, cả người đã ngã từ trên bậc thang xuống đường chạy, váy dài bị mặt đường xi măng cắt qua, làn váy lật lên trên lộ ra phần lớn da thịt trắng nõn.
Đau đớn khiến tất cả âm thanh của Mạnh Nịnh bị chặn ở yết hầu, kêu không thành tiếng.
Cô cố nén đau đớn, bàn tay chống lên mặt đất ngồi dậy, một bóng đen phủ trước mặt cô.
Mạnh Nịnh còn chưa kịp phản ứng đã ngửi thấy hơi thở lành lạnh quen thuộc của Khương Diễm.
Một giây sau, áo khoác cậu rơi xuống bắp đùi cô.
Sau đó, cậu tới gần, nắm lấy hai tay áo khoác đồng phục kéo ra sau, nhẹ nhàng buộc thành chiếc nơ sau lưng cô.
Mạnh Nịnh ngẩng đầu lên, khuôn mặt thiếu niên gần cô trong gang tấc, trên mặt cậu không có cảm xúc gì, chỉ là vẻ mặt dường như hung dữ hơn.
Cô giáo chen vào một nhóm học sinh chạy tới, cẩn thận nhìn trên người Mạnh Nịnh, không thấy vết thương nào.
“Mạnh Nịnh, em có khỏe không? Có thể đứng lên không?”
Nói xong, cô vươn tay muốn đỡ Mạnh Nịnh đứng dậy.
Mạnh Nịnh không biết nên nói như thế nào, cô cảm giác toàn thân trừ phần đầu còn đỡ, những chỗ khác, từ lưng kéo dài tới bắp chân đều rất đau đớn.
Mạnh Nịnh dựa vào Khương Diễm và cô giáo nâng đỡ, thong thả đứng dậy.
Kết quả, cô vừa đứng lên, cô giáo bên trái hét lớn, “Ôi trời ơi!”
Đám người vây xem cũng không đành lòng nhìn, chuyển mắt sang nơi khác.
Không chỉ có bắp chân thiếu nữ chảy máu không ngừng, áo sơ mi trắng cũng theo động tác của cô mà thấm máu, nhìn đến mười phần dọa người.
Mạnh Nịnh cảm thấy đau đầu choáng váng, cảm giác mình bị tiếng hét của cô giáo dọa cho ngất đi, cô cắn chặt môi.
Mấy nam sinh lớp chọn vội vàng đưa áo khoác tới.
Giáo viên cảm giác mình sắp điên mất, vốn muốn chụp ảnh quay phim ngày kỷ niệm thành lập trường thật tốt, sao mọi việc là ra thế này, giọng nói cô không khỏi đề cao, “Các em cởi áo khoác ra làm gì? Phải nhanh chóng cầm máu, cầm máu biết chưa! Mau đưa em ấy tới phòng y tế đi!”
Dừng một chút, cô giáo nhìn về phía Khương Diễm, “Thôi, em đưa Mạnh Nịnh đi đi, những người khác không có việc gì làm cũng đừng tới quấy rầy.”
*
Lật Tự cởi bỏ đồng phục Thịnh Dương, đổi lại quần áo mình, cũng không có tâm trạng trang điểm, cô cởi tóc, trực tiếp ra khỏi nhà vệ sinh.
Nghĩ tới lưng và chân Mạnh Nịnh, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Tìm một nơi không người ngồi xuống, lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Tử Hào.
Chu Tử Hào vừa ăn cơm trưa, giọng nói mơ hồ, “Bà cô ơi, sao vậy? Em gọi cho anh làm cái gì?”
Lật Tự cười lạnh một tiếng, “Mẹ nó, anh còn mặt mũi ăn cơm?”
Chu Tử Hào không hiểu, “Sao anh lại không có mặt mũi ăn cơm chứ, ăn cơm thì chọc tới ai? Bà cô của tôi à, ai chọc tới em vậy?”
Lật Tự vò tóc, “Còn có thể là ai chứ? Anh nhìn việc tốt anh làm đi, không phải anh bảo em tới đây để thử người đại ca thích sao?”
Giọng nói Chu Tử Hào đột nhiên trở nên hưng phấn, “Vậy kết quả thế nào? Nữ sinh kia có thích đại ca của chúng ta không?”
Lật Tự hít sâu một hơi, “Thích hay không em không biết, em chỉ biết cô ấy ngã từ trên bậc thang xuống, vô cùng thảm, màu chảy đầm đìa. Làm xã hội đen nhiều năm rồi em cũng chưa bị thương nghiêm trọng như thế.”
Chu Tử Hào, “…”
Im lặng vài giây, anh ta mới phản ứng lại, không thể tin, “Mẹ nó, anh bảo em thử, vậy mà em lại đẩy cô ấy ngã cầu thang sao? Em muốn anh chết sao? Anh chết em cũng không sống được đâu, đại ca sẽ không tha cho em!”
Vẻ mặt Lật Tự ghét bỏ, “Em đẩy sao? Không phải em theo yêu cầu của anh sắm vai tiểu bạch thỏ vô địch thế gian sao? Trừ việc đó ra, cái gì em cũng không làm, là cô ấy tự ngã. Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, anh cứ chờ chết đi, em sẽ bớt chút thời gian đi nhặt xác cho anh.”
Chu Tử Hào, “…”
Mạnh Nịnh lại một lần nữa bị Khương Diễm bế tới phòng y tế.
Đến cửa, cô giãy dụa muốn xuống, giọng nói run rẩy, “Tớ đỡ rồi, cậu thả tớ ở đây đi.”
Sắc mặt Khương Diễm trầm xuống, không chút biểu cảm nhìn cô.
Đối với Mạnh Nịnh mà nói, dáng vẻ này của cậu vô cùng hung dữ, cô cũng không biết mình chọc tới cậu lúc nào, không dám nói cũng không dám lộn xộn thêm nữa.
Cô có chút ấm ức, rõ ràng là cô suy nghĩ thay cậu mà.
Vừa rồi cả người quá đau cho nên Mạnh Nịnh cũng quên mất Khương Diễm đã có bạn gái, bây giờ mới phản ứng kịp.
Đẩy cửa phòng y tế ra, bác sĩ trực ban không biết đã đi đâu, không có ở bên trong.
Khương Diễm ôm Mạnh Nịnh tới chiếc giường lần trước cô nằm. Mặc dù đệm mềm mại nhưng Mạnh Nịnh vừa ngồi lên đã cảm thấy đau đớn, cô cắn chặt môi, không để cho Khương Diễm nhìn ra sự khác thường của mình.
Mạnh Nịnh nhẹ giọng, “Khương Diễm, cậu đi trước đi, tớ ở đây đợi bác sĩ…”
Lời còn chưa dứt, cô phát hiện Khương Diễm đã đi ra ngoài.
Mạnh Nịnh, “…”
Đi thật luôn sao?
Thì ra người ta nói có vợ quên người nhà… đây đúng là sự thật mà.
Lúc cô còn đang yên lặng oán thầm, Khương Diễm đã cầm hòm thuốc trở về.
Mạnh Nịnh yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên cong môi, đôi mắt xinh đẹp phát sáng, giống như ánh trăng trong buổi tối mờ mịt.
Khương Diễm híp mắt, tròng mắt đen nhánh không hề chớp mắt nhìn cô, đáy lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác suy sụp.
Rõ ràng là cậu tức giận, giận chính bản thân mình, cũng giận cô.
Giận bản thân vì sao lại không ở bên cô, giận cô khiến bản thân trở nên chật vật, thê thảm như vậy. Cậu bắt đầu nghĩ tới việc liều lĩnh trói cô vào bên người, từng phút từng giây cũng không cho cô rời xa tầm mắt của mình.
Nhưng rõ ràng cậu cảm nhận được, trái tim mình, bởi vì cô sống động trước mắt bắt đầu mãnh liệt nhảy lên.
Khương Diễm đặt hòm thuốc trên ghế, ngồi xổm xuống, tháo giày và tất đã dính máu, lộ ra đôi chân trắng nõn của thiếu nữ.
Thấy cậu nắm mắt cá chân của mình, Mạnh Nịnh không được tự nhiên rút chân về.
Khương Diễm cụp mắt nhìn vết thương trên bắp chân cô mà giật mình, máu đã đông lại, trái tim cậu run sợ.
Khương Diễm mở hòm thuốc, cầm lấy bình sát trùng thủy tinh, giọng nói lạnh lùng, “Nằm yên.”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô cảm giác mình không được tự nhiên, lỗ tai cũng không hiểu sao nóng bừng.
Trong lúc cô còn ngây người, Khương Diễm đã mở bình thủy tinh, dùng nhíp gắp bông lấy cồn sát trùng, tuy rằng động tác cũng không quá thuần thục.
Mạnh Nịnh nhìn ngón tay cậu hơi run rẩy, hai đời cô sợ nhất là đau, sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy để bác sĩ làm vẫn là tốt nhất.
Vì thế, Mạnh Nịnh cẩn thận nói, “Khương Diễm, trước kia cậu đã khử trùng cho người khác chưa? Nếu chưa, hay là cậu cứ về trước đi, tớ ở đây đợi…”
Sắc mặt cậu ngày càng khó chịu, Mạnh Nịnh cũng không để ý tới đau đớn, hai chân chụm lại nằm im trên giường, chôn mặt trong gối.
Tay cô nắm chặt thành giường, giống như nữ anh hùng anh dũng hy sinh, giọng nói rầu rũ, “Vậy cậu nhẹ tay một chút, tớ sợ đau.”