Phó Hành đang giúp Tinh Tinh sắp xếp hành lý.
Cô nhóc đứng bên cạnh nhìn Phó Hành làm hết mọi chuyện, không những không giúp đỡ mà còn đưa là những yêu cầu vô nghĩa.
"Tinh Tinh muốn dẫn Hùng Hùng đi cùng."
Cô bé ôm một con gấu bông còn to hơn cả người mình, ra sức kéo nó đến trước mặt Phó Hành.
"Không được, vali của Tinh Tinh nhỏ, không để vừa." Phó Hành từ chối thẳng thừng.
Vì chuyến đi lần này, anh đặc biệt mua cho Tinh Tinh một cái vali nhỏ màu hồng. Đây là loại vali 20 inch có thể trực tiếp mang lên máy bay, nhưng chỉ chứa được rất ít đồ.
Bọn họ cũng không cần mang theo quá nhiều đồ, nếu thiếu món gì thì sang bên đó mua cũng được.
Vì đề phòng có chuyện đột xuất xảy ra, nên phải mang theo vài bộ quần áo và vật dụng hàng ngày, còn có cả các loại thuốc dễ sử dụng.
Phó Hành cũng theo yêu cầu của bảo mẫu chuẩn bị cho Tinh Tinh hai hộp sữa bột để mang theo, và để vào chiếc vali lớn của mình. Anh lo nhóc con này ăn không quen đồ ăn bên kia.
Mang sữa bột theo có khi còn dùng được, chí ít nước nóng trên khắp thế giới này đều cùng một vị.
Yêu cầu bị từ chối, Tinh Tinh chu cái miệng nhỏ, hậm hự kéo con gấu về vị trí cũ. Một lát sau lại mang ra một đống đồ ăn vặt.
"Tinh Tinh muốn mang theo cái này! Chú mau bỏ vào đi." Một gói đồ ăn chiếm thể tích không lớn, nhưng nhiều gói đồ ăn gộp lại thì chiếm rất nhiều diện tích, mà...
"Đồ ăn vặt này bé con lấy ở đâu ra?"
Giọng Phó Hành trở nên nguy hiểm.
Tinh Tinh bất giác đem người nào đó bán đi: "Chú Bách mua cho Tinh Tinh đó."
Thì ra lần trước sau khi về nhà Bách Kỳ Ngọc nghe cháu trai nói Tinh Tinh bị cấm không được ăn đồ ăn vặt, rất đáng thương. Ngay ngày hôm sau anh ta đã giấu Phó Hành mang một đống đồ ăn vặt đến cho Tinh Tinh.
Tinh Tinh rất thông minh, còn biết đem đồ ăn vặt giấu ở phòng Phó Ti Thận, khi nào muốn ăn thì trốn vào trong đó ăn vụng.
Dù sao mấy ngày nay Tiểu Thận cũng không về nhà, phòng hắn lại không bao giờ khóa, rất thuận tiện cho Tinh Tinh gây án.
Tiếc là cái kế hoạch ăn vụng hoàn mỹ này lại bị bại lộ vì Tinh Tinh nhất thời buông lỏng cảnh giác.
Sau đó cô nhóc lại lần nữa tuyệt vọng, tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình đồ ăn vặt mà mình dự trữ rơi vào túi của tiểu bé con nhà hàng xóm, tức đến phát khóc.
Lần này bé khóc thật, không ai có thể dỗ được đâu.
Khi Phó Ti Cẩn dẫn Ngư Du bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương của Tinh Tinh.
Hắn vội vàng đi vào nhà, thì thấy Tinh Tinh đang ngồi một mình trên ghế sô pha, nước mắt nước mũi đầm đìa, trông rất tội nghiệp.
"Sao thế? Ai dám bắt nạt tiểu Tinh Tinh nhà chúng ta?"
Phó Ti Cẩn bế Tinh Tinh lên, cô nhóc giống như tìm được người chống lưng, vùi người vào lòng hắn khóc lớn hơn.
Ngư Du cũng muốn giúp dỗ Tinh Tinh nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau khi bảo mẫu nhỏ giọng nói ra sự tình, Phó Ti Cẩn mới biết đây hoàn toàn là do Tinh Tinh tự làm tự chịu.
Đã ăn vụng thì thôi đi, còn mang ra ngoài khoe như thế, bố không thu đồ ăn của mẹ thì thu của ai?
Nhưng nhìn Tinh Tinh khóc đau lòng như vậy, Phó Ti Cẩn cũng không dám nói thêm nữa, chỉ có thể dỗ dành nói rằng đợi tí nữa đến sân bay sẽ lén mua cho bé cái bánh kem.
"Thật... Thật sao?"
Vừa nghe đến bánh kem, Tinh Tinh lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Phó Ti Cẩn, nhưng giọng nói vẫn còn nức nở.
"Thật, lát nữa để cho chị Ngư Du nói là chị ấy đột nhiên muốn ăn bánh kem nên đi mua, rồi sau đó đưa cho Tinh Tinh ăn nhé?"
Nháy máy ra hiệu cho Ngư Du, Ngư Du lập tức phụ họa theo: "Lát nữa chị sẽ dẫn Tinh Tinh cùng đi chọn bánh nên Tinh Tinh đừng khóc nữa được không?"
"Dạ." Có một cái bánh kem đang treo ở phía trước, cuối cùng Tinh Tinh cũng an tĩnh lại.
Bé ngoan ngoãn ngồi trong lòng Phó Ti Cẩn, hai cánh tay nhỏ vòng qua cổ hắn, khi thìn thấy Phó Hành đi từ trên lầu xuống còn hờn dỗi quay đi không thèm nhìn anh: "Hừ."
Phó Ti Cẩn: "..."
Ngư Du: "..."
Nhóc con này còn nhỏ nhưng tính tình lại rất lớn đó.
Phó Hành hơi nhướng mày, không để ý đến Tinh Tinh, trực tiếp lấy từ trong ngăn tủ ra hai hộp miếng dán chống say xe.
Đây là lần đầu tiên Tinh Tinh đi máy bay nên không biết có bị say máy bay không nữa, bé còn quá nhỏ không thích hợp để uống thuốc say xe, dùng miếng dán say xe có vẻ an toàn hơn.
Tinh Tinh liếc trộm Phó Hành mấy lần mà anh đều không để ý đến mình, cô bé bắt đầu thấy khó chịu.
Bé giãy dụa thoát khỏi tay Phó Ti Cẩn, đôi chân ngắn lon ton chạy theo sau lưng Phó Hành như một cái đuôi nhỏ, nhưng không mở miệng bắt chuyện, chỉ im lặng đi theo.
Phó Hành còn cố tình trêu chọc, không đuổi Tinh Tinh đi, cứ để bé đi sau lưng mình.
Bầu không khí giữa hai người vừa ấm áp lại ăn ý, chỉ có một mình Tinh Tinh nhận định hai người đang giận dỗi nên không thể chủ động nói chuyện với đối phương, ai mở miệng bắt chuyện trước người đó thua.
Không biết học đâu cái suy nghĩ đáng yêu lại ấu trí như thế.
"Quan hệ giữa Tinh Tinh và bác trai thật sự rất tốt."
Ngư Du nói nhỏ vào tai Phó Ti Cẩn, trong lòng đột nhiên muốn sinh một cô con gái đáng yêu.
Trên tay cô ấy đeo chiếc nhẫn kim cương Phó Ti Cẩn tặng, trên tay Phó Ti Cẩn cũng đeo một cái, tuy kiểu dáng khác nhau nhưng vẫn có thể khiến người ta nhận ra đây là một cặp.
Lớp băng mỏng trong mối quan hệ của hai người đã bị phá vỡ kể từ sau lần cầu hôn hôm đó, bây giờ không những trở lại như lúc đầu mà còn thân thiết hơn trước.
Sau khi nói ra những lời đó, hai người càng thêm tin tưởng đối phương hơn.
Ít nhất là bây giờ nếu có ai dám đứng trước mặt Ngư Du nói cô ấy là kẻ thế thân, cô ấy tự tin dám bật trở lại, chiến đấu với người kia đến cùng.
"Từ khi Tinh Tinh biến... Được cậu gửi nuôi ở nhà anh, phần lớn là do bố anh chăm sóc, anh và Ti Thận cũng giúp đỡ, nhưng Tinh Tinh thân với bố hơn."
Phó Ti Cẩn suýt chút nữa lỡ miệng, đúng là hắn đã nói thật với Ngư Du về bí mật bệnh tình của mình, nhưng bí mật liên quan đến Tinh Tinh thì không thể.
Không phải hắn không tin Ngư Du, mà chuyện này rất phức tạp, bọn họ vẫn chưa tìm ra kẻ đứng sau, hắn sợ sau khi Ngư Du biết chuyện này sẽ gặp nguy hiểm.
Chuyến bay khởi hành lúc ba giờ chiều, bây giờ mới là mười giờ sáng.
Từ Phó gia đến sân bay mất một giờ lái xe, chuyến bay quốc tế cần phải có mặt ở sân bay trước hai tiếng, điều này cũng có nghĩa là bây giờ bọn họ nên xuất phát.
"Ti Thận đâu?"
Liếc mắt nhìn đồng hồ, Phó Hành khẽ nhíu mày.
Thằng con này không biết chạy đi nơi nào suốt mấy ngày hôm nay. Bây giờ đã muộn hơn giờ thông báo, không biết tên tiểu tử thối kia đang làm gì nữa?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến luôn, Phó Hành vừa hỏi xong, chiếc xe thể thao của Phó Ti Thận lao thẳng vào cửa, tiêu sái giống như Thần Long Bái Vĩ*, nghiêm chỉnh đứng trước cổng chính Phó gia.
*Thần Long Bái Vĩ - 神龍擺尾 - một chiêu thức trong Hàng Long Thập Bát Chưởng, tả khí thế mạnh mẽ hung dữ.
"Hi, mọi người nhớ tôi không?"
Phó Ti Thận mặc áo sơmi hoa màu hồng, đeo kính râm, vẫy vẫy tay chào mọi người trong nhà.
Tinh Tinh chớp mắt, đột nhiên hét lên chỉ vào Phó Ti Thận: "Tiểu Thận biến thành bươm bướm rồi!"
"Ha ha." An Nhiên theo Phó Ti Thận xuống xe không nhịn được bật cười.
Cô ấy vừa lên tiếng đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Phó Ti Cẩn và Ngư Du hơi ngạc nhiên, nhưng khi thấy An Nhiên đứng bên cạnh Phó Ti Thận thì đoán ra đây là bạn gái của hắn.
Phó Hành cũng cảm thấy bất ngờ, không phải vì sự xuất hiện của An Nhiên, mà là quan hệ của An Nhiên và con trai mình.
"An Nhiên."
Thấy bố mình chủ động chào hỏi với cô gái lạ bị nghi là bạn gái của em trai, Phó Ti Cẩn càng ngạc nhiên hơn.
Bố hắn cũng quen cô gái này?
"Con chào chú Phó." An Nhiên tự nhiên chào hỏi Phó Hành, tiện thể giới thiệu bản thân: "Chào mọi người, em là An Nhiên, là con gái nuôi của dì Tinh, đồng thời là bạn gái cũ của Phó Ti Thận."
"Này!" Phó Ti Thận bất mãn lên tiếng: "Không phải chúng ta đã quay lại rồi sao?"
"Đấy là anh nói, tôi chưa đồng ý." An Nhiên mặt không đổi sắc tạt cho Phó Ti Thận một chậu nước lạnh.
Nếu không cho tên này một bài học, hắn sẽ không bao giờ học được cách bảo vệ người của mình.
Hai người vì một mưu kế nho nhỏ mà xa nhau nửa năm. Đừng nói Phó Ti Thận, ngay cả An Nhiên khi biết được sự thật cũng thầm mắng mình ngu xuẩn.
Nếu lúc trước cô ấy để tâm hơn, đi tìm Phó Ti Thận nói rõ ràng mọi chuyện thì hai người sẽ không đi gây ra chuyện như bây giờ.
Thật ra cũng không thể trách An Nhiên.
Khi đó cô ấy bị mắc kẹt trong cái hố sâu là An gia, nóng lòng tìm cách thoát ra ngoài, vì thế đã sớm kiệt sức, lấy đâu ra thời gian để bận tâm đến chuyện khác.
Hôm nay An Nhiên theo Phó Ti Thận đến đây, ngoài việc hắn liên tục mời mọc, cô ấy cũng muốn đến gặp mẹ nuôi.
Sau lần gặp mặt lần trước, đã lâu rồi hai người chưa liên lạc với nhau, di Tinh cũng không đến nhà thăm cô ấy, chuyện này rất không bình thường.
Quay đi quay lại đã nửa năm không liên lạc.
Trước kia dù có bận đến đâu, ít nhất mỗi tuần dì Tinh đều gọi điện cho cô ấy hai lần, quan tâm đến cuộc sống, việc học hành của cô ấy. Nhưng bây giờ cái gì cũng không có, làm An Nhiên nảy sinh nghi ngờ.
Dù cho An Nhiên ép hỏi thế nào Phó Ti Thận vẫn rất kín miệng, chỉ khẳng định mẹ mình không sao, và bảo cô ấy không cần lo lắng.
Như vậy chỉ càng làm cho người ta lo lắng hơn thôi.
Vì vậy khi biết hôm nay gia đình Phó gia đi du lịch, An Nhiên cũng theo đến.
Cả gia đình đi lịch, thì chắc chắn dì Tinh sẽ đi cùng?
Đáng tiếc, An Nhiên phải thất vọng rồi.
Nhìn xung quanh, chú Phó, anh cả Phó và bạn gái của anh ấy, còn có cả Phó Ti Thận, chỉ thiếu một mình dì Tinh...
"Nhiên Nhiên!"