Khi Hà Hi Lam đến chỗ Ngụy Trí Huyên, vừa vặn gặp trợ lý của Ngụy Trí Huyên mang theo cặp công văn đi ra.
Trợ lý nhìn thấy là cô, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, Hà Hi Lam biết nàng ấy đang nghĩ gì, đơn giản là Ngụy Trí Huyên không tìm cô, sao cô có thể không mời mà đến.
Còn là buổi tối.
Hà Hi Lam gật đầu với nàng ấy, đi ngang qua nàng ấy rồi đi vào nhà của Ngụy Trí Huyên.
Ngụy Trí Huyên nhíu mày nhìn notebook trên bàn, hình như nghe thấy tiếng bước chân, không ngẩng đầu lên nói: “Sao lại quay lại?”
“Là tôi.” Hà Hi Lam tự nhiên mà mở tủ giày, tìm dép lê mà mình thường mang.
Lúc này Ngụy Trí Huyên mới nhìn cô, vừa làm xong việc, cô vừa đóng máy tính lại, nói: “Lam Lam.”
“Sao em lại tới đây?”
Hà Hi Lam rũ mắt, đột nhiên cười nói: “Tìm chị chơi game."
Ngụy Trí Huyên vẫn rất không tự tin với trình độ chơi game của mình, nghe vậy liền nhìn Hà Hi Lam như người ngốc, chưa bao giờ thấy người nào tìm ngược như vậy.
Sau một ngày mệt mỏi, Ngụy Trí Huyên cởi tiểu trang màu trắng ném lên ghế sô pha, chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu xám đậm, cánh tay thon dài lại càng thêm quyến rũ.
Ngụy Trí Huyên vuốt tóc muốn đi thẳng vào phòng game, đột nhiên cô nhớ tới cái gì, cười như không cười mà nhìn Hà Hi Lam, nói: “Sao vậy, chơi với tiểu nam sinh đủ rồi mới tới tìm tôi sao?"
Sao lại nói tới vấn đề này?
Hôm nay xảy ra chuyện của Ngụy Kiêu, dù sao cũng là họ Ngụy, trên mạng đồn thổi đều mang tính chất rối loạn, đối với Ngụy gia không có khả năng không có ảnh hưởng. Hà Hi Lam chạy xong thông cáo, ở trong xe do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định tới tìm nữ nhân này.
Nhưng tiểu nam sinh ở đâu ra? Hà Hi Lam không hiểu.
Hà Hi Lam không dám nói gì, nhưng EQ của cô tuyệt đối cao, lời nói của Ngụy Trí Huyên có chút ghen tuông và chiếm hữu khiến trong lòng cô rung lên, không khỏi cảm thấy vui sướng.
Thần thanh khí sảng lên rất nhiều, cô bắt đầu nghĩ lại mình chơi với tiểu nam sinh lúc nào.
Sự việc gần như vậy, mới hôm qua, Hà Hi Lam nhanh chóng nhớ lại: "Ý chị là người trong chương trình thực tế? Trần Viên Ninh sao?"
Ngụy Trí Huyên dùng đầu ngón tay điểm nhẹ vào cằm cô, trong mắt hiện lên một vệt màu xanh đen nhàn nhạt, ý vị không rõ nói: “Là ai, tôi không quan tâm.”
Không quan tâm cái gì, chính là rất quan tâm.
Trong lòng Hà Hi Lam thật thoải mái, nụ cười trên mặt cũng ôn nhu lên, khắc chế khi vào cửa của cô giống như đã bị mấy lời này lột bỏ.
Cô đến gần, giúp Ngụy Trí Huyên chỉnh lại tiểu tây trang, đồng thời suy nghĩ xem nên thẳng thắn làm rõ mối quan hệ hay cứ mập mờ để Ngụy tổng bộc lộ tiểu tính tình.
Tiểu tính tình này làm nàng đáng yêu hơn chơi game rất nhiều.
Bởi vì thật sự rất khó lựa chọn nên Hà Hi Lam nhất thời không để ý tới Ngụy Trí Huyên, Ngụy Trí Huyên nhìn thấy Hà Hi Lam đang thất thần ôm tiểu tây trang của mình, có lẽ đang nghĩ đến tiểu thịt tươi nên không đặt lực chú ý vào mình.
Ngụy Trí Huyên nhíu mắt lại, đẩy Hà Hi Lam ngồi xuống ghế sô pha, cúi người phủ lên.
Nàng tách chân ra, quỳ xuống hai bên chân của Hà Hi Lam, bao bọc toàn bộ cơ thể cô trong phạm vi thân hình của mình. Chiếc váy màu xám đậm của Ngụy Trí Huyên rơi rải rác trên phần dưới cơ thể của Hà Hi Lam, còn có một chút nằm trên thắt lưng của cô.
Làn váy giống như một nụ hoa sẫm màu, bao phủ trong làn sương nhẹ, đung đưa dưới eo Ngụy Trí Huyên, nhị hoa yểu điệu ở trên đùi Hà Hi Lam, nàng nhẹ nhàng động, liền lắc lư.
Ngụy tổng nhìn thẳng vào tiểu tình nhân ở dưới thân, nắm cằm cô, nhẹ nhàng thở ra:
"Em đây là... không nghe lời?"
Hà Hi Lam tựa lưng vào ghế sô pha, hai tay cương cứng ở trước người, làn váy mềm mại phất qua mu bàn tay, nhưng lại không có chút tác dụng trấn an, chỉ khiến trái tim Hà Hi Lam càng thêm run rẩy.
Mùi hương nữ nhân từ trong miệng Ngụy Trí Huyên phun vào sườn mặt của Hà Hi Lam, ướt nóng mà ái muội, câu hỏi của Ngụy Trí Huyên giống như quen thuộc, Hà Hi Lam dễ dàng nhớ lại...
Trước đó, sau tiệc thử rượu của Tống gia, Ngụy Trí Huyên như hải tinh nằm trên đầu gối của cô, tóc dài như rong biển, nàng hỏi cô– “
"Em sẽ không, không nghe lời sao?"
Tương tự là thì thầm, yêu dị mà nguy hiểm, thân mật mà thăm dò.
Hà Hi Lam lấy lại bình tĩnh, đặt tiểu tây trang sang một bên, đôi mắt hẹp dài của Ngụy Trí Huyên có vẻ bất mãn khi cô vẫn đang nghĩ tới tiểu tây trang trong tình huống này.
“Không có.” Hà Hi Lam lưu loát ném ra hai chữ, rất khác với vẻ dịu dàng thường ngày của cô, nhìn có vẻ đặc biệt uy lực.
“Trần Viên Ninh chỉ là khách mời khác trong chương trình, tôi phân biệt rất rõ ràng.” Hà Hi Lam tiện đà giải thích, ánh mắt rơi vào chiếc váy màu xám như mây, cẩn thận tránh những bộ vị khiến người khác nhớ nhung.
“Hơn nữa, tôi với cậu ta không tiếp xúc nhiều.” Hà Hi Lam vô tội nói: “Nếu chị không tin thì nhìn xem, trên mạng không có scandal nào liên quan đến bọn tôi.”
Ngay cả tên đội cũng là “Đội vinh diệu”, có thể có loại bong bóng phấn hồng gì? Hà Hi Lam rất tự tin, hai ngày nay cô quả thực giữ mình trong sạch.
Cô chỉ là mang hình tượng đại tỷ tỷ chơi game với đệ đệ, ngay cả fan bạn gái của Trần Viên Ninh cũng không thấy gì.
Ngụy Trí Huyên nhìn cô hồi lâu, giống như hồ ly tinh đang châm chước thư sinh loài người có đáng tin hay không, một lúc lâu sau mới chậm rãi cười nói: “Em nói phân biệt rất rõ ràng, vậy tôi đây là cái gì?
“Tôi được phân ở đâu, hửm?”
Hà Hi Lam:...
Đây là kỹ xảo đàm thoại đánh thẳng vào trọng tâm sao? Mình có nên khen nàng một câu “không hổ là tổng tài” không?
Yêu tinh trên người cô vẫn giống như hổ rình mồi, muốn cô giải thích, điều Hà Hi Lam muốn nói còn đọng lại trên môi rất lâu, nhưng cô chỉ hàm hồ nói: “Loại chuyện này, đương nhiên là Ngụy tổng chị định đoạt."
"Như vậy sao?" Vòng eo tinh tế của Ngụy Trí Huyên hạ xuống, khoảng cách đã gần đến cực điểm. Bộ phận đầy đặn của hai người dán vào nhau, mặc dù bị ngăn cách bởi quần áo, nhưng trái tim của Hà Hi Lam lại đập thình thịch giống như đang có dòng điện cực nhỏ chạy qua.
"Nếu em hỏi tôi... vậy tôi là kim chủ của em đi?" Ngụy Trí Huyên hỏi ý kiến ​​của cô.
Yết hầu của Hà Hi Lam căng thẳng, đối với đáp án này không biết là yên tâm hay thất vọng nhiều hơn, cô bình tĩnh lại, đáp: "Đúng vậy."
Ngụy Trí Huyên không rõ ý vị mà ừ một tiếng, động một chút liền làm cơ thể Hà Hi Lam tê dại.
Ngay sau đó, Ngụy Trí Huyên rốt cục trêu chọc tiểu thư sinh bên dưới đủ rồi, nàng lười biếng đứng dậy đi lên lầu, bỏ lại một câu: “Còn không đi theo.”
Hà Hi Lam thở phào nhẹ nhõm, trên đùi cô còn lưu lại chút nhiệt độ cơ thể của Ngụy Trí Huyên, còn có mùi hương kiều diễm, cô lướt ngón tay cái qua đùi, gợi lên độ ấm quanh quẩn trên đầu ngón tay.
Cô đi phía sau Ngụy Trí Huyên, trong mắt cất dấu dục vọng không dám phóng thích, nắm được cơ hội tốt này, dành toàn bộ lực chú ý cho bóng dáng lả lướt của Ngụy Trí Huyên.
Tiếp theo, lại sẽ chơi game với nàng, Hà Hi Lam nghĩ, đi theo phía sau Ngụy Trí Huyên.
Còn có ý định tiến vào đấu trường để bị đánh, xem ra tâm tình của Ngụy tổng rất tốt, cũng không bị Ngụy Kiêu ảnh hưởng nhiều, vậy là tốt rồi.
Hôm nay không thể tránh khỏi ở lại phòng cho khách một đêm, cũng không phải lần đầu tiên ngủ qua đêm, Hà Hi Lam đã lên kế hoạch, sáng mai cô sẽ dậy sớm để cho Ngụy Trí Huyên xem trù nghệ mà cô đặc biệt học được..
Nghĩ đến đây, Hà Hi Lam phát hiện Ngụy Trí Huyên đã đi qua phòng game, đi về phía phòng ngủ chính trên tầng hai.
Cô đứng ở hành lang, nhất thời không biết nên vào phòng game mở máy chờ Ngụy Trí Huyên, hay là...
"Thất thần làm gì? Vào đi." Giọng nói lười biếng của Ngụy Trí Huyên vang lên, cửa phòng ngủ chính hé mở.
Lông mi Hà Hi Lam run rẩy, mùi hương nữ nhân vô hình trên tay đột nhiên trở nên nóng bỏng, khiến ngón tay cô khẽ cong lên.
Cô đi vào trong.
Ngụy Trí Huyên đứng ở cuối giường, hai tay đặt sau thắt lưng, chiếc váy màu xám đen bị cô kéo khóa, giống như một dải lụa treo trong ánh hoàng hôn, tùy ý phô trương thuần tịnh trước mặt người.
Soạt, hoàng hôn buông xuống như nước, đọng lại dưới chân Ngụy Trí Huyên, như đám mây xám đen.
Lớp vải lụa ôn nhuận hoàn toàn lộ ra trước mặt Hà Hi Lam, hoàn mỹ không chút tì vết.
Ngụy Trí Huyên xua đi hai tia sáng cuối cùng còn sót lại, bộc lộ năng lực quyến rũ nhất của yêu tinh.
Vẻ ngoài nguyên thủy nhất, tự nhiên nhất, đáng yêu nhất của nàng liền bày ra trước mắt của Hà Hi Lam.
Nàng ngã ở phía sau nàng, tư thái uyển chuyển động lòng người, thân hình lả lướt, ánh mắt mê mang, vỗ về chơi đùa tay xủa chính mình, nhưng lại phá lệ càn rỡ.
Ngụy Trí Huyên híp mắt lại, lông mi dài xanh đen vẫy vẫy giống như lông quạ mềm mại, hơi thở là đêm.
"Không hiểu sao? Đều nói tôi là kim chủ của em mà..."
Đôi môi đỏ mọng của nàng lấp lánh ánh nước, nói:
"Không muốn làm sao?"