Trở Thành Bàn Tay Vàng Của Tình Địch Ảnh Hậu

Chương 1




"Cô ta cũng xứng uống rượu anh đưa sao!"
Linh hồn của Tống Kiến Chi vừa được chuyển đến thế giới này, lòng bàn chân còn chưa chạm đất thì nàng đã nghe thấy giọng điệu trách móc này.
Giọng nói của cô gái khá ngọt ngào, nghe như một đại tiểu thư được nuông chiều chưa bị xã hội mài giũa.
Linh hồn và vật chứa cuối cùng cũng hoàn hảo hòa vào nhau, Tống Kiến Chi vui vẻ nghênh đón cuộc sống mới của mình, khi nàng vừa mở mắt ra, nàng nhìn thấy một nam một nữ đang đứng trước mặt mình, nền sau lưng là những vị khách dự tiệc đang khó hiểu mà nhìn chính mình.
Này vừa mới xuyên qua mà đã trở thành tiêu điểm sao?
Không phải trong tiểu thuyết đều có một khu vực để người mới nhận thông tin và sắp xếp suy nghĩ sao?
Trạng thái của Tống Kiến Chi không tốt, vừa lúc trên tay đang cầm một ly sâm panh, nhìn hẳn là vừa nhận từ nam nhân trước mặt, nàng vô thức đưa lên môi để làm dịu cổ họng, giảm bớt một chút cảm xúc khẩn trương.
Nam nhân mặc tây trang giày da trước mặt sững sờ, không thể tin mà nhìn nàng, gằn nhẹ: "Tống Kiến Chi! Cô đang làm gì vậy!"
Tốt lắm, chính mình tên là Tống Kiến Chi.
Tống Kiến Chi vô tội nhìn nam nhân lớn lên không tồi nhưng tính tình xấu xa này, suy nghĩ một chút, cười nói: "Làm ẩm cổ họng."
Đợi đã, giọng nói này sao lại giống như đại tiểu thư được nuông chiều vừa rồi vậy?
Tuy rằng giọng điệu ôn hòa hơn vừa rồi, nhưng Tống Kiến Chi vẫn nhận ra.
Ly rượu trong tay chính mình là nửa đường giật lấy sao?
Trong lòng Tống Kiến Chi dâng lên một trận khô nóng, nàng nghi hoặc mà xoa xoa ngực, đây là lần đầu tiên nàng phát hiện mình tranh cường háo thắng như vậy, nghe tới vật này là giật lấy nhưng trong lòng lại dâng lên một trận cuồn cuộn.
Thấy nam nhân kia khẩn trương nhìn mình chằm chằm, Tống Kiến Chi duy trì nụ cười, đồng thời trong lòng tự tin kêu lên như đã có giáo trình vào nghề lần thứ hai: "Hệ thống, tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi sẽ làm gì? Bắt đầu hướng dẫn người mới đi, cảm ơn."
Một giọng nói cô gái ngọt ngào lập tức trả lời:
"Hệ thống đang được cài đặt, tiến độ là 2%, ký chủ hãy kiên nhẫn chờ đợi."
Tống Kiến Chi:...
Nụ cười của Tống Kiến Chi dần dần biến mất.
Chỉ nghe nam nhân nói: "Minh Tự, em nghe anh giải thích, Ngụy Kiêu anh thề với trời, anh thật sự không biết hôm nay Tống Kiến Chi về nước."
Nam nhân như chém đinh chặt sắt, nói năng có khí phách, giống như tên của hắn chính là đồng nghĩa với thành thật.
Ồ, đây là hương thơm cẩu huyết trong tiểu thuyết đây sao?
Nhưng lúc này chưa tải hệ thống xong, không bắt được kịch bản, Tống Kiến Chi liền hoảng sợ.
Nàng cảm thấy mình đúng là tiểu đáng thương lại bất lực, không dám lên tiếng, lại không thể không nhấp một ngụm sâm panh để kìm nén chấn kinh.
Lông mày Ngụy Kiêu hung hăng nhảy lên: “Không được uống!” “
"…A, được.”
Tống Kiến Chi rất khó hiểu, tại sao một câu đều đã đến bên môi, nhưng nghĩ lại như vậy cũng phải có hỏi có đáp, hiện tại quá làm khó chính mình.
Không uống thì không uống.
Ngụy Kiêu nghẹn họng, lông mày lại giật lên vài cái, vội vàng nói với Minh Tự: “Minh Tự, em đừng nóng giận, anh lại đi lấy cho em một ly—“
“Không cần.” Giọng nói của nữ nhân trong trẻo như ngọc, thanh lãnh dễ nghe.
Ánh mắt Tống Kiến Chi rơi vào trên người nữ nhân trước mặt.
Nhưng Tống Kiến Chi còn chưa kịp nhìn kỹ, Minh Tự đã xoay người lại, “Chuyện của anh không liên quan đến tôi.”
Cô có đôi mắt màu nâu nhạt, trong trẻo sạch sẽ.
Minh Tự xoay người rời đi, chiếc váy dự tiệc màu đen hở lưng, chất liệu ôm eo, một đôi xương bướm tinh xảo nổi bật trên tấm lưng trắng như tuyết.
Tống Kiến Chi nhìn một lúc rồi mới thu hồi tầm mắt, lúng túng đứng cùng Ngụy Kiêu.
Từ hướng tiểu thuyết ngôn tình mà xét, nếu chính mình không phải là thân phận liếm cẩu người ta thì cũng là em gái nhà bên, Tống Kiến Chi đoán mò, lựa chọn đứng tại chỗ chờ người rời đi trước.
Sắc mặt Ngụy Kiêu rất khó coi, muốn nói lại thôi.
Tống Kiến Chi chớp chớp mắt như dò hỏi.
Ngụy Kiêu nhớ tới thế lực nhà nàng thật sự không dễ trêu vào, lại gằn nhẹ một tiếng: “Đi theo tôi.”
Hắn xoay người rời đi trước, tựa hồ đã sớm tính toán chính mình sẽ đuổi kịp.
Tống Kiến Chi thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình xì xào bàn tán, nàng không muốn bị người khác vây quanh như xem khỉ, nghĩ nghĩ ----
Nàng đổi hướng rời đi.
Đùa gì vậy, vừa mới xuyên tới dại gì mà ở cùng người quen?
Tốt nhất là chính mình thành thật tìm một nơi để ngồi, đợi hệ thống ổn định lại.
Tống Kiến Chi bình tĩnh bước ra khỏi sảnh tiệc, dưới chân giẫm lên một đôi giày cao gót mười phân, nàng chưa từng đi một đôi giày cao như vậy, nhưng giờ phút này nàng lại đi rất dễ dàng, không sợ bị bong gân.
Nàng cộp cộp đi ra, nhìn xung quanh, thấy có một bể bơi ngoài trời dưới cầu thang trước mặt, còn có rất nhiều người đang đi bộ ở đó.
Nhìn kỹ, Minh Tự vừa rời đi cũng đang đứng đó nói chuyện với một nam nhân thấp hơn một cái đầu.
Tống Kiến Chi háo hức muốn thông tin liên lạc của tỷ tỷ xinh đẹp này, nhưng một màn vừa rồi trói nàng như xích chó, giờ qua đó sợ rằng mình sẽ bị ghét bỏ đến chết, chỉ có thể tự an ủi mình tương lai còn dài.
Cố lên, chúng ta có thể thắng.
Nàng khẽ vén làn váy lễ phục màu trắng, bước đến một khu vườn nhỏ khuất bên cạnh.
Trong khu vườn nhỏ có những chiếc ghế dài để mọi người nghỉ chân, nàng chọn một cái ngồi xuống, hai tay tùy ý đặt trên đầu gối, đột nhiên bị ba bốn chiếc vòng tay và nhẫn nạm kim cương trứng bồ câu trên ngón tay làm cho sửng sốt.
Tống Kiến Chi lập tức há hốc mồm.
Kiếp trước nàng thích xem trang sức này kia, không biết vì sao, những phong cách này nàng rất quen thuộc, giống như chiếc nhẫn trứng bồ câu này, vương hậu nào trong thế giới của mình đã đeo nàng lại không nhớ rõ, nhưng khi nào xuất hiện trong nhà đấu giá thì vô cùng rực rỡ.
Có một chiếc vòng tay ba chiếc giới hạn trên toàn thế giới, nàng chỉ thấy hai chiếc trong số đó.
Tống Kiến Chi: Nguyên tưởng mình chỉ là một triển lãm trưng bày trang sức, không nghĩ tới mình hẳn là đem đi bán chúng.
Tống Kiến Chi bị niềm vui đột ngột trở nên giàu có tràn ngập, ngay cả việc hệ thống cài đặt chậm chạp cũng không cảm thấy khó chịu.
Nếu không nhờ kế hoạch mà địa phủ đưa ra, sao nàng có thể vào được một thế giới tốt đẹp lại nhiều tài sản như vậy.
Không thấy những con ma nhà bên chuyển đến thời kỳ tận thế cùng niên đại văn học kinh dị đều đang khóc sao?
Nàng từ đáy lòng yêu thương nói: "Hệ thống thong thả, chúng ta không vội."
Hệ thống có tiến độ 23% nhận được quan tâm của ký chủ, cảm động lập tức lùi một phần trăm, biến thành 22%.
Tống Kiến Chi:?
Giọng nói của cô gái lập tức xuất hiện: "Chỉ số cơ thể của ký chủ không bình thường, không thích hợp để cài đặt hệ thống, quá trình cài đặt bị gián đoạn. Quá trình cài đặt hệ thống sẽ tự động tiếp tục sau khi chỉ số cơ thể trở lại, xin ký chủ thông cảm."
Tống Kiến Chi mặt không đổi sắc nói:
"Lùi là có ý gì, bị phản tác dụng sao?"
Giọng nói của cô gái phát ra hiệu ứng âm thanh tiếng cười của khán giả trong đầu Tống Kiến Chi, phun tào thêm đoạn sau lời phàn nàn của nàng.
Tống Kiến Chi càng tức giận hơn, qua vài giây nàng mới phản ứng lại, nói như vậy là tình trạng thân thể của mình không tốt sao.
Vấn đề ở chỗ nào?
Chẳng lẽ quá giàu có cũng là một căn bệnh sao?
Tống Kiến Chi trầm tư, gió mát lạnh về đêm nhẹ nhàng thổi vào người nàng, thổi tan vài phần khô nóng, rất thoải mái—
Mặc một chiếc váy lễ phục không tay mỏng như vậy vẫn nóng là sao?
Trong lòng Tống Kiến Chi cả kinh, câu trả lời đã có ở trong lòng.
"Tống Kiến Chi! Không phải tôi bảo cô đi theo tôi sao!"
Ngụy Kiêu tức tối từ hoa viên nhỏ đi ra, "Cô nháo cái gì, mau rời khỏi đây với tôi!"
Tống Kiến Chi cảnh giác: "Đi với anh tới nơi nào?"
Ngụy Kiêu khinh thường liếc nàng một cái, trào phúng nói: "Mẹ kiếp, quỷ kế của cô đã thành công rồi, cô uống rượu tôi đưa cho Minh Tự, bây giờ tôi phải chịu trách nhiệm với cô, cô hài lòng chưa?"
Tống Kiến Chi đỏ mặt, nửa vì lửa đốt trong người, nửa vì bị hắn nói ra hành vi vô liêm sỉ của mình.
Trong lòng Tống Kiến Chi là một đống thô tục, lại biết hiện tại quan trọng là phải thoát thân, nàng trả lời ngắn gọn rõ ràng: "Không hài lòng, cút."
Vừa nói, nàng vừa định rời đi trước, nhưng chân lại lảo đảo.   
"Còn cáu kỉnh cái gì? A, không phải cô muốn tôi thân cận với cô sao?"Ngụy Kiêu thản nhiên nói, vươn tay nắm chặt cổ tay Tống Kiến Chi lôi đi, “Mau lên, thuốc sắp phát tác rồi, nếu không muốn xấu mặt trước mặt mọi người thì đi theo tôi đi khách sạn."
"Nếu không phải vì nể mặt chị gái của cô, tôi cũng không muốn cho cô cái mặt mũi này."   
Tống Kiến Chi: Mẹ nó! Biểu hiện anh cho tôi mặt mũi chính là miễn cưỡng ngủ với tôi sao!
Tống Kiến Chi không quản người xung quanh nữa, xấu mặt thì xấu mặt, nàng không thể để mình bị hủy hoại như vậy.
Nàng dùng hết sức vùng vẫy nhưng hơi nóng trong người khiến tứ chi yếu ớt, Ngụy Kiêu không chút quan tâm mà lôi nàng ra ngoài, trong miệng vẫn trút hận: “Đi nhanh chút, tốt nhất đừng để Minh Tự nhìn thấy.”
Giọng điệu của hắn rất tùy ý, giống như bị nhìn thấy cũng không quan trọng.
Tống Kiến Chi: "Anh thật lòng yêu Minh Tự à."
Ngụy Kiêu quay đầu nhìn nàng, thấy mặt nàng đỏ bừng, dung mạo vốn đã xinh đẹp lại càng thêm diễm lệ, ngữ khí trầm xuống một chút: "Minh Tự sẽ là vợ của tôi, cô đừng chấp mê bất ngộ nữa, qua đêm nay liền quên tôi đi."
Tống Kiến Chi: Tôi không quên được đâu anh trai, anh chính là loại người tôi cực kì ghét bỏ.
Khi đang nói chuyện, Tống Kiến Chi đã bị kéo ra ngoài, cánh cổng sắt lớn của biệt thự đã ở ngay trước mặt. Yến tiệc sắp tàn, nhiều người trước cửa nhìn thấy cảnh này, không biết là ai thì thào nói: “Nhìn Tống tiểu thư đỏ mặt kìa, thế này đã chiếm được Ngụy Kiêu rồi.”
“Nhìn cô ấy cười thật vui vẻ.”
Tôi cười?!
Tống Kiến Chi thiếu chút nữa giận điên lên, ngất xỉu tại chỗ cho bọn họ xem, toàn thân nàng yếu ớt, vặn eo liều mạng tìm người quen trong đám đông, hoặc là nàng đang mong chờ người quen của mình ngăn cản Ngụy Kiêu.
Nhưng tất cả những người nhìn thấy nàng đều lộ ra ý cười lễ tiết, thậm chí còn có ánh mắt cổ vũ, còn kém dành cho nàng một cử chỉ cổ vũ.
Tống Kiến Chi: Ai tới cứu tôi đi.jpg
Nàng càng ngày càng thần trí không rõ, cổ họng như bị lửa đốt, nhìn người đều là chồng lên nhau, thoáng thấy một khuôn mặt không giống người thường lại thanh lãnh trong đám đông.
Nàng dụi dụi mắt, mới thấy rõ đó là Minh Tự.
Tình địch cứu mạng chó của tôi đi!
Minh Tự cầm một túi tiệc nhỏ trên tay, đang định rời đi thì gặp Ngụy Kiêu và Tống tiểu thư tùy hứng nuông chiều kia ở cửa.
Tống tiểu thư đỏ mặt, sắc mặt Ngụy Kiêu có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền biến mất, còn giấu đầu lòi đuôi chào hỏi với mình: "Minh Tự, Tống Kiến Chi uống say, anh đưa cô ấy về."
Minh Tự cũng không thèm nhìn hai người nữa, lễ phép gật đầu, định xoay người rời đi.
Kết quả là có một bàn tay giữ góc túi tiệc, bên tai truyền đến một giọng nói mềm mại: “Minh Tự.”
Cô quay đầu nhìn lại, là Tống tiểu thư mang hai mắt mê ly.
Tống Kiến Chi nắm lấy tia sáng của sự sống, dùng hết sức hét lên: “Minh Tự.”
Nhưng sau khi phát ra âm thanh, nàng mới nhận ra nó không lớn hơn tiếng mèo con kêu bao nhiêu.
Nữ nhân trước mặt cao hơn mình nửa cái đầu quay đầu lại, cằm thon gọn, dùng đôi mắt nâu nhạt nhìn nàng: “Tống tiểu thư?”
Ngụy Kiêu gạt túi tiệc trên tay Tống Kiến Chi ra, cau mày nói: "Tôi không cho phép cô làm phiền Minh Tự."
Tống Kiến Chi: Ngu ngốc! Tên tra nam chết tiệt!
Minh Tự đã thu hồi tầm mắt, chuẩn bị rời đi.
Tống Kiến Chi không có thời gian tiếp tục mắng mỏ Ngụy Kiêu ở trong lòng, nàng cắn đầu lưỡi, dùng hết sức lực, thoát khỏi khống chế của Ngụy Kiêu, lao vào trên người Minh Tự.
Cắn đầu lưỡi khiến người ta thanh tỉnh nhưng cũng gây ra không ít đau đớn, Tống Kiến Chi đau đến nước mắt giàn giụa, hai tay ôm lấy eo Minh Tự không cho cô rời đi.
Nàng ngẩng đầu nhìn Minh Tự, tiếp tục kêu cứu bằng tiếng mèo con thút thít, cố gắng khơi dậy tình yêu thương của tỷ tỷ xinh đẹp:
"Giúp tôi với... Tôi không đi với anh ta..."
Minh Tự rũ mắt xuống nhìn Tống Kiến Chi, bởi vì đôi mắt mang theo nước mắt càng thêm ẩm ướt trong veo, lông mi ướt át, giống như một con vật nhỏ bị khi dễ thảm hại.
Nhưng cũng mang theo kiều mị phong tình của nữ nhân.
Minh Tự hồi lâu không nói chuyện.
Ở đằng kia, Ngụy Kiêu nhìn liếm cẩu đang ôm nữ thần của mình, sắc mặt âm trầm, hung hăng nói: "Tống Kiến Chi, cô đừng nháo nữa!"
Tống Kiến Chi không để ý đến hắn.
Ngay lúc Tống Kiến Chi không khắc chế được muốn cọ vào người tỷ tỷ xinh đẹp một chút, mới nghe nữ nhân bị nàng ôm eo không chịu buông ra hỏi: “Vậy cô muốn đi với tôi sao?”