Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 100




Sau khi ra khỏi phủ thiếu soái, sắc trời đã sẩm tối.

Khương Tự vẫn không lay chuyển được sự kiên trì của Lục Lẫm, ngồi lên xe của anh.

Sau khi Khương Tự ngồi lên xe thì chỉ huy Lục Lẫm không khách sáo chút nào.

"Em muốn ăn bánh hồ điệp ở Lễ Ký."

Lễ Ký ngược đường với dinh thự nhà họ Khương, Khương Tự cố ý bảo Lục Lẫm vòng đường xa, chính là để báo mối thù trong thư phòng ban nãy.

Lục Lẫm không hề chối từ, thậm chỉ còn chủ động lên tiếng hỏi thăm.

"Có muốn ăn bánh hoa hồng và bánh đậu vàng mà em thường hay ăn không?"

Hai cửa hàng mà Lục Lẫm nhắc tới đều nằm rải rác ở những hướng hoàn toàn khác nhau, dường như chỉ cần Khương Tự ra lệnh một tiếng thì anh có thể lập tức chạy khắp bãi Thượng Hải ngay trong đêm.

Khương Tự nói không nên lời, cô nào có ngờ rằng Lục Lẫm có thể ngoan ngoãn nghe lời cô như vậy.

Nhưng Khương Tự cũng chỉ khẽ hừ một tiếng rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Lẫm bật cười, đạp chân ga.

Thượng Hải ban đêm vẫn phồn hoa như cũ.

Đèn nêông hai bên đường sáng lên, như nhuộm màu cho bầu trời đen như mực.

Mới chạy được nửa đường, Khương Tự bỗng nhiên nhìn thấy một cảnh tượng qua lớp cửa kính.

Cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đang kéo một thiếu nữ chừng mười ba mười bốn tuổi lại, vẻ mặt ông ta dữ tợn, động tác trên tay lại không chút nể nang gì.

Khương Tự vừa nhìn thì lập tức nhăn mày.

"Từ từ." Khương Tự bảo Lục Lẫm dừng xe.

Lục Lẫm chú ý tới động tĩnh đối diện con phố, đoán được Khương Tự muốn làm gì, lập tức dừng xe lại xen đường.

Xe ngừng lại, Khương Tự mở cửa xe rồi bước nhanh tới.

Lục Lẫm sợ Khương Tự bị thương, vội vàng bước tới bên cạnh cô.

Khương Tự khoanh tay lại, ngửa cằm lên nhìn bọn họ, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.

"Ông đang làm gì thế? Định buôn người à?"

Không ngờ rằng lại có người dám cưỡng ép kéo người ngay trên đường phố Thượng Hải.

Lần này, Khương Tự đã đoán sai.

Vẻ mặt vốn hung tợn của người đàn ông trung niên bất ngờ dịu bớt sau khi nhìn thấy Khương Tự và Lục Lẫm.

Tất nhiên là ông ta có thể nhìn ra tướng mạo hai người này không giống người thường, ăn mặc cũng cao quý, là người ông ta không trêu chọc nổi.

Người đàn ông trung niên kéo thiếu nữ ra sau lưng.

Giọng điệu của ông ta đầy nịnh nọt: "Hai vị quý nhân hiểu lầm rồi, con bé là con gái của tôi."

Thiếu nữ thừa dịp tránh khỏi tay ông ta, quỳ xuống trước mặt Khương Tự.

Cô bé ngẩng đầu lên, trên mặt giàn giụa nước mắt.

"Xin tiểu thư mua em đi, bố em muốn bán em vào kỹ quán!"

Lúc này, Khương Tự mới phát hiện, tuổi thật của thiếu nữ còn nhỏ hơn so với dự đoán của cô, ngay cả giọng nói cũng vẫn còn non nớt.

Người đàn ông trung niên luống cuống: "Tôi không muốn bán con bé đi, chỉ là đưa con bé tới đó rửa bát đũa thôi."

Lời này nói ra chẳng có ai tin.

Người đàn ông trung niên bước lên một bước, định bắt người lại, khoảng cách giữa ông ta và Khương Tự nháy mắt rút ngắn.

Lục Lẫm nhíu mày, rút súng chỉ vào ông ta: "Lùi ra sau."

Bị họng súng đen ngòm chỉ vào, người đàn ông trung niên căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ.


Ông ta chỉ dám hạ thấp giọng: "Con bé là con gái của tôi, tôi có quyền xử trí nó."

Khương Tự không thích loại người dùng tình thân để ràng buộc con cái nhất, giống như con cái chỉ là tài sản của bọn họ vậy.

Cô cũng không thích dùng tiền bạc để định nghĩa giá trị của một người, kiểu mua bán người này là thứ cô ghét nhất.

Nhưng dù sao người đàn ông này cũng là bố của thiếu nữ, Khương Tự là người ngoài, căn bản chẳng có cách nào khác.

"Từ hôm nay trở đi, cô bé là người của tôi."

Khương Tự cho người đàn ông trung niên một khoản tiền, cứu thiếu nữ ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

Khương Tự hỏi: "Em tên là gì?"

Thiếu nữ: "Em tên là Giang Tư, Giang trong nước sông, Tư trong nhớ nhung. Em không muốn mang họ giống cha mình, tiểu thư, cô ban cho em một cái tên mới đi."

Khương Tự cười một tiếng: "Nhưng chị cũng họ Khương(1) đấy."

(1) Họ Giang và họ Khương đều có cách phát âm giống nhau là jiang.

Xem ra bọn họ còn rất có duyên.

Thiếu nữ ngẩn ra.

Lúc này Khương Tự mới lên tiếng: "Nhưng mà, họ của chị là Khương trong trà gừng, sau này gọi em là Khương Tư nhé, em có chịu không?"

Mắt thiếu nữ chợt sáng lên: "Em bằng lòng!"

Rõ ràng Khương và Giang đọc giống nhau, nhưng Giang Tư lại cảm thấy, dường như cô bé đã có được một cuộc đời mới.

Giang Tư ghi khắc ân huệ của Khương Tự vào tận sâu trong tâm khảm.

Cô bé âm thầm thề, chỉ cần Khương Tự cần cô bé, chắc chắn cô bé sẽ kính dâng tất cả những gì mình có, bất kệ phải trả cái giá lớn như thế nào.

Khương Tự chưa từng nghĩ rằng một hành động xuất phát từ lòng tốt của mình sẽ khiến vận mệnh của cô và Giang Tư ngoài ý muốn đan vào nhau.

Tối nay xảy ra chuyện như vậy, Khương Tự cũng không giận dỗi Lục Lẫm nữa, ngoan ngoãn ngồi lên xe.

Khương Tự dẫn người về nhà.

Ngày hôm sau, Lục Lẫm mang theo những tài liệu mà cấp dưới đã điều tra được tới dinh thự nhà họ Khương.

Khương Tranh Khiếu ở nhà, ông ấy đang dịu dàng nhỏ giọng dỗ dành Khương Tự: "Thầy làm sườn xám xin nghỉ ốm lần trước về Thượng Hải rồi, con muốn làm sườn xám mới không?"

Giọng điệu Khương Tự rất nhạt, giữa cô và bố đã có ngăn cách, căn bản không thể quay lại như trước kia nữa.

Điều cô không thích nhất chính là bị lừa dối.

Lục Lẫm vừa hay đến nhà vào lúc này.

Khương Tranh Khiếu cảm thấy Kỳ lạ, cho rằng anh tới dẫn Khương Tự ra ngoài hẹn họ.

"Hội trưởng Khương, ở đây có một phần tài liệu, ông xem thử đi."

Đầu tiên là Lục Lẫm nhìn thoáng qua Khương Tự rồi mới đưa tài liệu trong tay qua.

Khương Tự nhanh chóng hiểu ra, chắc chắn là tài liệu có liên quan tới Khương Linh Nguyệt.

Nhịp tim của cô thình lình tăng nhanh mấy phần, rõ ràng cô sớm đã buông chuyện này xuống, nhưng khi nhắc tới lần nữa thì cô vẫn cảm thấy khổ sở.

Khương Tranh Khiếu sửng sốt mấy giây rồi mới chậm rãi vươn tay, nhận lấy bản tài liệu.

Ông ấy mở tài liệu ra ngay trước mặt Khương Tự, đọc nhanh như gió, xem hết toàn bộ.

Nhìn đến cuối cùng, mặt Khương Tranh Khiếu hoàn toàn trầm xuống.

Những năm qua Tào Ôn Hà vẫn luôn qua lại với một người đàn ông, hằng năm bọn họ đều sẽ gặp mặt vài lần.

Dựa theo những gì người ở quê Tào Ôn Hà nói, rất nhiều người đều biết bọn họ từng ở bên nhau.

Hơn nữa trong lúc Tào Ôn Hà mang thai, người đàn ông kia vẫn luôn chăm sóc bà ta từ đầu tới cuối, Khương Linh Nguyệt còn thân mật gọi ông ta là bố.

Ba người trên ảnh càng giống một gia đình ba người hơn.


Thắc mắc của Khương Tranh Khiếu có được lời giải, lúc trước ông cho rằng trên người Khương Linh Nguyệt không có điểm nào giống mình, là do cô ta giống mẹ.

Nhưng khi ông nhìn thấy người đàn ông trên ảnh thì mới phát hiện Khương Linh Nguyệt và người đó mới giống bố con.

Chân tướng đã ở ngay trước mặt, ông nào còn có gì không hiểu.

Khương Tranh Khiếu cũng biết tính tình của Lục Lẫm, anh căn bản khinh thường lừa gạt ông trong chuyện này.

Tào Ôn Hà là mối tình đầu của Khương Tranh Khiếu, bọn họ từng ở bên nhau trong một khoảng thời gian ngắn.

Khi Khương Tranh Khiếu biết Tào Ôn Hà đã một thân một mình nuôi dưỡng con của bọn họ trong một thời gian dài, ông càng cảm thấy thương tiếc bà ta, tự nhiên là cũng chăm sóc nhiều hơn.

Bây giờ, ông ấy thành một trò cười, còn đã mất đi lòng yêu quý và kính trọng của con gái với mình.

Khương Tranh Khiếu hối hận, nếu như năm đó ông điều tra nghiêm túc hơn thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Khương Tranh Khiếu nhìn về phía Lục Lẫm: "Cảm ơn cậu, tôi sẽ xử lý chuyện này."

"Còn nữa, hi vọng cậu có thể chăm sóc cho con gái tôi thật tốt."

Khương Tranh Khiếu đi Bắc Bình ngay trong ngày, thủ đoạn của ông ấy vốn mạnh mẽ, nhanh chóng lấy lại tất cả mọi thứ của mẹ con Tào Ôn Hà, trực tiếp đuổi bọn họ ra khỏi Bắc Bình.

Còn về việc sau này bọn họ phải sinh tồn như thế nào, chuyện đó căn bản không nằm trong phạm vi lo nghĩ của ông ấy.

Lục Lẫm nhìn ra tâm trạng của Khương Tự không được tốt, anh vỗ nhẹ lên đầu cô: "Em có muốn đi ra ngoài chơi không?"

Lúc Lục Lẫm rút tay lại, Khương Tự chú ý tới vết thương trên tay anh.

Khương Tự lập tức túm lấy tay anh.

"Tay của anh bị thương à?" Giọng điệu Khương Tự rất luống cuống.

Lục Lẫm ngẩn ra, muốn rút tay lại nhưng bị Khương Tự cảnh cáo lườm một cái, cô kéo tay anh tới gần.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong phòng khách.

Trong lòng bàn tay và đầu ngón tay của Lục Lẫm có một số vết thương lớn lớn bé bé, đặc biệt là tay phải, thậm chí còn có mấy vết thương rất sâu.

Chẳng trách mấy ngày nay Khương Tự luôn thấy Lục Lẫm đeo găng tay.

Hàng lông mày xinh đẹp của Khương Tự nhíu lại, cô vô thức cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào vết thương của Lục Lẫm.

Cô áp rất gần, hô hấp cũng rất gần.

Gần đến nỗi dường như ngay cả hàng mi của Khương Tự cũng muốn rũ xuống lòng bàn tay Lục Lẫm.

Cơ thể Lục Lẫm lập tức căng thẳng, thừa dịp Khương Tự không chú ý, anh rút tay về: "Vết thương nhỏ thôi."

Khương Tự ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Lẫm sợ Khương Tự muốn tiếp tục động tác vừa rồi, anh chỉ có thể nói thật: "Vết thương trên tay là do anh bị đâm phải lúc điêu khắc."

Lúc này đến lượt Khương Tự không hiểu: "Điêu khắc?"

"Là một cái hộp nhạc."

Lục Lẫm cảm thấy may mắn, hôm qua anh đã hoàn thành, nếu không bị Khương Tự nhìn thấy sớm thì không còn gọi là niềm vui bất ngờ nữa.

Hộp nhạc được Lục Lẫm đặt trên xe.

Lục Lẫm đi ra cổng nhà họ Khương, lấy hộp nhạc rồi quay vào nhà, đặt nó vào tay Khương Tự.

Chiếc hộp nhạc này cực kỳ tinh xảo, Khương Tự tập trung nhìn một lúc rồi vặn dây cót.

"Giấc mơ tình yêu" của Liszt vang lên trong không khí yên tĩnh, dường như giữa những giai điệu dịu dàng cất giấu tiếng tim đập khiến người nghe rung động.

Khương Tự chú ý tới một chỗ điêu khắc trên hộp nhạc.

Có thể nhìn ra là người điêu khắc rất để tâm, nó hoàn toàn không giống như là tác phẩm của người mới học.


Đôi mắt cô hơi ê ẩm, nghẹn giọng hỏi: "Đây là hoa cát tường?"

Khương Tự nhớ lại con hẻm nhỏ ở Bắc Bình, những đoá hoa cát tường tím lam nở rộ nơi đầu hẻm, còn có một nụ hôn nhẹ nhàng.

Những hồi ức đẹp đẽ này hoà tan hơn phân nửa những đau đớn tổn thương do bị lừa dối của cô.

Nhờ hộp nhạc của Lục Lẫm, hành trình Bắc Bình kia được phủ lên một ý nghĩa hoàn toàn mới.

Khương Tự có thể tưởng tượng ra được hình ảnh Lục Lẫm ngồi ở trước bàn đọc sách, dùng đôi bàn tay cầm súng kia, luyện tập từng lần từng lần một, rồi lần lượt thất bại, cuối cùng tỉ mỉ khắc những bông hoa cát tường này lên trên hộp nhạc.

Lục Lẫm tự giễu: "Hoá ra trên thế giới còn có chuyện khó như vậy."

Thời điểm vừa mới bắt đầu học điêu khắc, anh hoàn toàn không biết nên làm thế nào, phần lớn là bị thương vào thời điểm đó.

"Vốn dĩ anh muốn tặng cho em trong ngày cưới, bây giờ chắc chắn là anh phải đổi món quà khác rồi."

Lúc này tiếng âm nhạc ngừng lại, Khương Tự khôi phục nụ cười rạng rỡ trước kia, cô trêu chọc Lục Lẫm: "Nhưng mà tận tháng sáu năm sau mới đến hôn lễ đấy."

"Lục thiếu soái, có phải anh hơi nóng lòng quá không?"

Vậy mà Lục Lẫm thừa nhận thật: "Đúng vậy, anh rất hồi hộp."

Một tay Khương Tự cầm hộp nhạc, một tay nắm tay Lục Lẫm: "Muốn đi chùa miếu xin một lá bùa không? Tĩnh tâm."

Ấy vậy mà người trước giờ không tin những thứ này như Lục Lẫm lại ngoài ý muốn gật đầu.

Buổi chiều, xe đến chân núi.

Khương Tự chậm rãi bước xuống xe, cùng Lục Lẫm đi vào trong miếu.

Trong miếu cỏ cây xanh ngắt, Khương Tự bước lên từng bước một, tiến vào đại điện, thành kính xin một lá thăm.

Điều Khương Tự muốn cầu là nhân duyên, tuy trong lòng cô tràn đầy lòng tin với cuộc hôn nhân này, nhưng cô vẫn muốn biết ngày sau sẽ có biến số gì không.

Khương Tự lắc ống thẻ, trong chốc lát, một cái thẻ rơi ra.

Cô chợt thấy căng thẳng, khe khẽ mở mắt ra, lặng lẽ nhìn vào cái thẻ trên mặt đất.

Thẻ tốt nhất.

Chắc chắn sẽ là thẻ tốt nhất.

Khương Tự khẽ thì thầm trong lòng, rồi mới chậm rãi vươn tay, nhặt cái thẻ kia lên.

Cô đi lấy lời giải, nháy mắt hai lần, ánh mắt nhìn thẳng vào trên lời giải.

Là lời cô vừa nói có hiệu quả ư?

Là thẻ tốt nhất thật này.

Khương Tự cười híp mắt đi đến cạnh Lục Lẫm, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại lời giải trước mắt anh, chuẩn bị cho anh xem.

Cô chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Lục Lẫm cất giọng cung kính gọi: "Tuệ Vân đại sư."

Tuệ Vân đại sư là cao tăng đắc đạo, rất ít khi xuất hiện. Bọn họ có thể gặp được ông ấy ở trong miếu, chứng tỏ vận may hôm nay cực kỳ tốt.

Khương Tự thu lại lời giải: "Chào Tuệ Vân đại sư."

Tuệ Vân đại sư nhìn bọn họ một cái: "Đến hỏi nhân duyên?"

Khương Tự nháy mắt đỏ mặt, vội vàng quay mặt đi. Lục Lẫm liếc thấy dáng vẻ này của cô thì lên tiếng nói: "Đúng, là tôi muốn đến hỏi nhân duyên."

Nghe vậy, vành tai Khương Tự càng đỏ, cô phủi sạch quan hệ: "Đúng vậy, là Lục thiếu soái muốn đến nên tôi đến cùng anh ấy thôi."

Tuệ Vân đại sư liếc một vòng, ánh mắt của ông sững lại, dừng trên mặt Khương Tự mấy giây, giống như nhìn ra gì đó, vẻ mặt khẽ thay đổi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tuệ Vân đại sư lại khôi phục dáng vẻ thản nhiên như ban đầu, cuối cùng ông ấy chỉ để lại một câu.

"Nhưng đã làm việc tốt thì chớ có hỏi tiền đồ."

Ý của Tuệ Vân đại sư là gì?

Bọn họ liếc nhau một cái, tràn đầy khó hiểu. Đây là những lời tể tướng Phùng Đạo thời Ngũ đại Thập quốc từng nói để khuyên người khác sống tốt cuộc sống trước mắt.

Tại sao phải sống tốt cuộc sống trước mắt, chẳng lẽ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ư?

Rõ ràng là cầu được một cái thẻ tốt, nhưng lúc rời khỏi miếu trong lòng Khương Tự lại thấy lo sợ không yên.

Nhưng do tính tình trời sinh của Khương Tự mà sau khi cô đi ra một đoạn đường thì đã bỏ việc này xuống.

Ngược lại là Lục Lẫm trở nên im lặng.

Dường như nỗi lòng anh rất bối rối, không thể làm rõ những suy nghĩ phức tạp trong lòng.

Trong lòng Lục Lẫm có chuyện nhưng anh vẫn nhận ra được tiếng bước chân bên cạnh đã ngừng lại.


Anh bỗng nhiên quay đầu, Khương Tự tụt lại phía sau mấy bước, không bước theo.

"Sao... không đi nữa?"

Lục Lẫm giấu cảm xúc rất sâu, cặp mắt đen nhánh kia như vòng xoáy màu đen, không để người ta đoán được suy nghĩ của anh.

Nhưng Khương Tự lại cảm nhận được.

"Anh đang nghĩ là, kết hôn với em liệu có đúng không à?"

Dăm ba câu của Khương Tự đã đoán trúng suy nghĩ của anh, con ngươi Lục Lẫm rụt lại.

"Anh sợ, chuyện này có phải là do anh không?" Lục Lẫm không nói rõ.

Hai người đều rõ ràng điều Lục Lẫm đang lo lắng là gì.

Lục Lẫm sợ ngày sau Khương Tự lại bị tổn thương vì anh.

Nếu là thật sự xảy ra chuyện không thể cứu vãn, anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Nếu anh và Khương Tự không kết hôn, thì có thể thay đổi kết cục.

Có lẽ...

"Lục thiếu soái, em còn tưởng rằng là không có chuyện gì là anh không làm được cơ!" Khương Tự đột nhiên lên tiếng.

Cô chớp chớp mắt, lúc này cô còn có tâm trạng trêu chọc Lục Lẫm.

Rõ ràng việc này có liên quan tới Khương Tự, nhưng nhìn qua cô chẳng lo lắng chút nào.

Cô sẽ không từ bỏ cuộc sống sau này của mình chỉ vì một lời tiên đoán mờ mịt, huống hồ, chuyện cũng chưa đi đến kết quả xấu nhất.

Đây là lần đầu tiên Khương Tự nhìn thấy một khía cạnh yếu ớt trên người Lục Lẫm.

Lục Lẫm cười khổ: "Anh trước giờ đều không phải không gì làm không được."

Khương Tự bất chợt tiến lên một bước, nhìn thẳng vào mắt Lục Lẫm, quyết đoán như cái lúc Lục Lẫm theo đuổi cô.

"Em đã nói rồi, em sẽ dạy anh cách yêu một người."

Nụ cười trên mặt Khương Tự như ánh sáng, chiếu sáng đôi mắt của Lục Lẫm.

"Anh không tin em à?"

Lục Lẫm tưởng chừng sắp bị ánh sáng trên người Khương Tự làm bỏng, giống như ở trong mắt cô, trên thế giới này không có chuyện gì khó cả.

Khương Tự bỗng đưa tay ra.

Một giây sau, ngực Lục Lẫm trầm xuống.

Sự can đảm của Khương Tự truyền vào tim Lục Lẫm qua tay cô.

"Yêu thì phải yêu cho cháy bỏng, không để tâm hậu quả." Khương Tự nghe được tiếng tim đập vững vàng dưới lòng bàn tay: "Lục thiếu soái, anh chỉ cần đi theo điều trái tim mách bảo."

Bên ngoài, có vẻ là Lục Lẫm làm giúp Khương Tự rất nhiều chuyện.

Thật ra, Khương Tự mới là người dạy cho Lục Lẫm cách để yêu một người.

Vẻ ngoài và hành động của Lục Lẫm là mạnh mẽ, nhưng trong nội tâm anh lại cất giấu sự yếu ớt.

Anh bận tâm quá nhiều, bởi vì là Khương Tự, anh càng sẽ mãi sa vào do dự.

Khương Tự khẽ thở dài một tiếng: "Hôn lễ đã xác định vào tháng sáu năm sau, tháng sáu lại không có tuyết, em thích ngày tuyết rơi, nếu như anh có thể khiến cho tuyết rơi vào tháng sáu thì tốt rồi."

Đây không phải là lần đầu tiên Khương Tự nhắc tới chuyện này, Lục Lẫm cười.

Anh nắm lấy bàn tay Khương Tự đang đặt trên tim mình: "Vừa rồi lúc ở trong đại điện anh đã ước một điều."

Khương Tự chớp mắt: "Gì cơ?"

Khoé môi Lục Lẫm hiện lên nụ cười: "Anh hi vọng vào ngày kết hôn, có thể có tuyết rơi, làm thoả mãn suy nghĩ của Khương đại tiểu thư."

Khương Tự không cảm thấy chuyện này sẽ xảy ra.

Cô cười híp mắt nghiêng đầu: "Nếu như điều ước của anh không trở thành sự thật thì sao?"

"Vậy thì anh lại ước thêm lần nữa."

"Đời này không thực hiện được, có lẽ kiếp sau thì có thể đó."

Lục Lẫm không ngờ rằng, anh và Khương Tự còn có được một hôn lễ vào kiếp khác.

Cùng là đám cưới vào tháng sáu, hôm đó lại có tuyết bay.

Có lẽ là Lục Lẫm thành tâm, khiến điều ước vốn không thể thực hiện biến thành thật.