Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 57: Mở khoá kí ức




Dưới vực sâu của núi Kỷ Tô, tại một góc của đống đổ nát, đất đá đổ xuống đã che lấp đi cái hang động sâu hun hút.

Sâu trong lòng hang, một giọng nói từ tính vang lên trong không trung, lạnh lẽo như máy móc: “Đã đạt đủ năng lượng, hệ thống mở khoá thành công!”

“Tiến hành mở khoá kí ức, thành công!”

Tại một gian nhà bếp nhỏ, một bóng dáng người phụ nữ dịu dàng đứng thật lâu ở bếp.

Thấy mẹ đứng lâu như vậy, bé Giản Triều Vân tò mò chạy ầm lại chỗ chân mẹ, nhóc ôm chầm lấy chân mẹ mà nũng nịu.

“Mẹ…mẹ làm gì lâu vậy?”

Nữ nhân thoáng giật mình, nàng nhìn xuống dưới chân mình. Chỉ thấy một cục bông nhỏ ôm lấy chân mình dụi dụi, tâm nàng mềm nhũn bế nhóc Giản Triều Vân lên.

“Cục bông nhỏ, con đừng đứng ở đây nha, nguy hiểm lắm.”

“Nhưng mà bé nhớ mẹ!” Nhóc Giản Triều Vân ngây thơ nói.

Nữ nhân thực sự nhịn không nổi, ôm chầm bé con vào lòng hôn hôn.

“Đáng yêu quá đi aaa…bé con của mẹ là tuyệt nhất.”

Khung cảnh thay đổi liên tục, gợi lại những ký ức vui vẻ nhất của Giản Triều Vân lúc nhỏ.

Kể cả việc bé đánh nhau với bạn cùng lớp chỉ vì chúng gọi bé là đồ không có cha, nhưng lúc ấy bé Giản Triều Vân chỉ nói một câm khiến cả đám câm nín: “Một mình mẹ tao còn nuôi được tao, chúng mày phải có tận hai người nuôi.”

Tuy là một câu nói ngốc nghếch nhưng lũ trẻ lúc đó đâu có hiểu, chỉ nghĩ rằng đối phương đang cố ý nhạo báng mình rồi xông vào đánh nhau.

Kí ức lại đột ngột thay đổi, giống như việc lật giở ra từng trang sách.

Ngày hôm ấy, mẹ hứa chở bé Giản Triều Vân đi đến công viên chơi. Giản Triều Vân ôm thỏ bông trắng muốt ngồi ở ghế phụ, khuôn mặt bụ bẫm hào hứng, cả đường đều ca hát.

Điều không may bất chợt xảy ra, bé chỉ thấy mẹ mặt mẹ tái mét, ôm chầm lấy mình. Sau đó những tiếng động lớn cứ vang lên, lúc sau còn bị đè ở dưới khiến bé khó thở.

Giản Triều Vân không thấy mẹ, bé dùng bàn tay nhỏ nhắn mò mẫm nhưng cũng không thấy. Rồi ngất đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại đã là ở trong bệnh viện.

Mấy ngày sau đó họ chuyển Giản Triều Vân đến một nơi kì quặc toàn bạn nhỏ, Giản Triều Vân có thêm bạn nên rất vui. Chỉ là bé con nhớ mẹ rồi, đã mấy ngày bé không gặp được mẹ.

Giản Triều Vân túm lấy áo của một người phụ nữ ở đó, ngây ngô hỏi: “Cô ơi, mẹ của con ở đâu? Sao con không thấy mẹ?”

Người phụ nữ khó xử, ngồi xổm xuống để vừa tầm nhìn với Giản Triều Vân: “Mẹ con đang bận, mẹ nói là chỉ cần Giản Triều Vân ngoan sẽ quay lại đón.”

Thế là từ hôm đó Giản Triều Vân luôn ngoan ngoãn, nhưng chờ mãi vẫn không thấy mẹ đến đón. Bé chỉ nghĩ là mình chưa đủ ngoan.

Cho tới một hôm, một người phụ nữ và một người đàn ông đến đó, rồi đón Giản Triều Vân về nhà.

Họ bảo Giản Triều Vân gọi họ là cha mẹ, nhưng còn mẹ bé thì sao?

Lúc lớn rồi Giản Triều Vân mới biết mình đã không còn mẹ nữa, cậu được nhận nuôi vào một gia đình hào môn.

Do hai người kia không thể có con nên đã nhận Giản Triều Vân làm con nuôi, chẳng là họ hay không vui vẻ.

Những ngày đầu tiên khi Giản Triều Vân mới về họ rất săn sóc, yêu thương nhưng rồi mỗi lần cãi vã Giản Triều Vân sẽ phải chịu hết những trận đòn của cha mẹ nuôi.

Nhưng Giản Triều Vân không biết đau, phát hiện được điều đó, cha mẹ nuôi đánh cậu càng mạnh hơn, vết thương đầy rẫy cơ thể.

Một búp bê không có cảm giác đau, đó là từ để miêu tả Giản Triều Vân trong căn nhà ấy.

Đến một ngày, khi mẹ phát hiện cha có người tình bên ngoài, bà đã gần như phát điên.

Ngày nào người cũng nồng nặc mùi rượu, nhốt Giản Triều Vân vào một căn phòng tối rồi đánh đập. Vẫn không khác gì so với những ngày còn bé, chỉ là mẹ nuôi quá mức điên loạn, cầm dao rạch cả tay Giản Triều Vân, máu chảy đầm đìa cả ra.

Lúc tỉnh táo lại, bà sẽ lại xin lỗi Giản Triều Vân, vừa khóc vừa xin lỗi. Giản Triều Vân quá mức mệt mỏi, chuyện này vẫn luôn diễn ra thường xuyên, xin lỗi thì sẽ không làm nữa sao?

Ngày hôm ấy, Giản Triều Vân đi học về, mẹ nuôi gục mặt xuống giữa hai đầu gối khóc, thương tâm khóc lớn.

Giản Triều Vân lo lắng lại gần: “Mẹ, mẹ sao vậy!”

Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, thấy Giản Triều Vân thì như phát điên.

“Tại sao! Tại sao lại bỏ rơi tôi! Không phải đã nói là yêu nhau sao! Cũng đã có con nuôi rồi…Rốt cuộc các người muốn cái gì! Các người muốn tôi phát điên lắm đúng không!”

Giản Triều Vân sợ hãi, túm chặt lấy bả vai bà: “Mẹ, mẹ…là con đây, mẹ bình tĩnh lại đi!”

Người phụ nữ kia dường như đã mất tỉnh táo, đẩy mạnh Giản Triều Vân khiến cậu ngã xuống đất. Từ đâu đó, bà cầm lấy một con dao, y thức dường như đã điên loạn.

“Các người nói các người có con đúng không? Bảo tôi thành toàn cho các người? Được thôi, tôi thành toàn cho các người!”

Thấy bà cầm dao lên Giản Triều Vân run rẩy, muốn đứng dậy chạy đi, nhưng vừa mới quay lưng đã bị người phụ nữ húc ngã xuống.

Giản Triều Vân quay người nằm ngược lại, thấy bà định cầm dao cắm xuống, Giản Triều Vân nhanh tay nắm chặt lấy tay bà, con dao ngừng lại giữa không trung.

Bà ta hét ầm lên: “Tại sao ai cũng muốn chống lại tao! Ngay cả mày cũng vậy, tao nuôi mày đến bây giờ, mày cũng muốn bỉ tao đi theo bọn chúng đúng không!”

Bàn tay Giản Triều Vân run rẩy, máu nhỏ xuống tí tách trên mặt cậu.

Tay đột nhiên không chống đỡ nổi, Giản Triều Vân bị đâm một phát trúng ngực.

Chưa kịp nói gì bà ta phát điên đâm liên tiếp vào người Giản Triều Vân.

Giản Triều Vân cũng không muốn chống cự nữa, cậu buông tay để bà ta cứ tiếp tục như vậy.

Đến khi người phụ nữ hết sức lực, bà ta thở hổn hển nhìn lại phía dưới đã thấy Giản Triều Vân tắc thở.

Mặt bà ta trắng bệch, tay cầm dao buông lỏng, run rẩy chạm đến Giản Triều Vân.

“Giản…Triều Vân…đừng doạ mẹ…Giản Triều Vân…a…”

Bà ta sợ hãi hét lớn, ôm mặt khóc nức nở.

Đó là đoạn kí ức từ trước khi Giản Triều Vân xuyên qua cuốn tiểu thuyết. Giản Triều Vân chết khi mới chỉ 17 tuổi, là độ tuổi non trẻ nhất, bị chính người nhà sát hại.

Máu của Giản Triều Vân chảy rất nhiều, thẫm đẫm cả quyển sách cũ nát mà cậu vừa tìm được.