Giản Triều Vân chạy vào điện của Thẩm An Nguyên, vừa mới vào y đã quỳ chân xuống, khẩn cầu hắn.
“Sư tôn, xin người hãy tin tưởng Cố sư huynh.”
Thẩm An Nguyên bất ngờ, cũng không ngờ Giản Triều Vân sẽ đến đây quỳ xuống như vậy.
“Hồ nháo, sao có thể giữ một kẻ đã nhiễm tà khí mạnh như vậy. Đã vậy hắn còn giết người, chuyện này sao có thể chấp nhận được. Giản Triều Vân ngươi mau trở về phòng đi.”
Trong giọng nói của Thẩm An Nguyên nghe ra sự giận dữ, thời điểm này Thẩm An Nguyên đăng vô cùng rối rắm, Giản Triều Vân cũng biết là vậy nhưng mà nếu không ngăn cản mọi chuyện sẽ giống như trong sách.
Giản Triều Vân túm lấy chân Thẩm An Nguyên, chính y cũng không phát hiện giọng y đang run rẩy như thế nào: “Làm ơn đi sư tôn, Cố sư huynh chắc chắn là bị hại. Làm ơn hãy nghe sư huynh giải thích một lần thôi.”
Thẩm An Nguyên hất tung chén trà đặt trên bàn, đỏ mắt hét lên: “Ngươi muốn bây giờ ta phải tha thứ cho một kẻ bị ma khí ăn nhiễm rồi giết người, ngươi còn có suy nghĩ không! Hắn là phạm phải điều cấm kị của tu chân giới, chính ngươi cũng đã thấy hắn ở đó. Bây giờ còn cần lời giải thích sao hả!”
Tiết Minh vừa lúc đó chạy đến, sững sờ một lúc sau đó đỡ Giản Triều Vân dậy.
“Giản Triều Vân, đừng nghịch ngợm nữa! Đây không phải chuyện muốn là nói được!”
Nhưng Giản Triều Vân đâu có nghe vào, y sợ hãi tột độ. Đầu óc như quay cuồng, không nghe lọt tai bất cứ lời gì của Tiết Minh.
Nếu như không được thì sao? Chẳng lẽ Tiết Minh sẽ phải sống như trong sách ư? Vậy nỗ lực của y trong một năm nay là để làm gì, y còn giúp được gì cho Tiết Minh nữa sao?
Giản Triều Vân đột nhiên túm lấy Tiết Minh, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, nước mắt y chảy xuống, giọng nói nghẹn ngào: “Tiết sư huynh, ta cầu xin huynh giúp Cố sư huynh với, ta không muốn mọi chuyện như này. Làm ơn!”
Tiết Minh giật mình, hắn gắt gỏng túm lấy bả vai y: “Ngươi nói gì vậy! Cố Diễm là bị ma khí ăn mòn, chỉ cần điều này thôi cũng đủ để hắn bị đuổi khỏi tu chân giới. Chính điều này ngươi cũng biết mà vẫn còn cầu tình cho hắn sao! Giản Triều Vân, ngươi mau tỉnh táo lại đi!”
Nhìn biểu cảm đau khổ của Giản Triều Vân hắn như chết lặng, y có thật sự từng quan tâm hắn không, đến bây giờ hắn mới rõ. Trong lòng Giản Triều Vân chưa từng có hắn, trước đó cũng chỉ là tình cảm dành cho ân nhân thôi.
Tay hắn buông ra khỏi vai Giản Triều Vân, ánh mắt điên cuồng nhìn Giản Triều Vân, nói ra sự thật: “Tội của hắn là phải vĩnh viễn ở dưới ma giới dơ bẩn đó, bây giờ Giản Triều Vân ngươi là đang bảo vệ cho một ma tu như hắn sao?”
Giản Triều Vân cứng đờ, ánh mắt sợ hãi nhìn Tiết Minh: “Sư huynh, huynh nói gì vậy? Sao lại như vậy được, tuyệt đối không được, không được để Cố sư huynh ở đó!”
Thẩm An Nguyên nhìn không nổi, một chưởng đánh vào gáy Giản Triều Vân khiến y ngất đi.
“Mau đưa nó về phòng.”
Tiết Minh ôm lấy Giản Triều Vân, mím môi nhìn Thẩm An Nguyên: “Giản Triều Vân chỉ là không tin thôi, sư tôn người đừng…”
Chưa kịp dứt lời Thẩm An Nguyên đã giận dữ hét lớn: “Ta bảo ngươi về phòng, không nghe thấy sao!”
Tiết Minh cay đắng ôm Giản Triều Vân ra khỏi điện của Thẩm An Nguyên. Khi chỉ còn một mình Thẩm An Nguyên ôm mặt lại, dưới hàng mi còn sót lại chút nước: “Sao lại như vậy? Cố Diễm…”
Tiết Minh ôm Giản Triều Vân đặt lên giường của y, nhìn y mà đau khổ, thầm tự hỏi Giản Triều Vân có từng thích hắn chưa? Nếu hắn cũng rơi vào cảnh ngộ như Cố Diễm thì y sẽ biểu hiện như nào.
Đây là lần đầu hắn thấy Giản Triều Vân khóc đến thảm thương như vậy, hắn thừa biết lần trước là y khóc giả lừa hắn, nhưng chỉ cần y rơi nước mắt thì bất kể y nói cái gì cũng đúng.
Tiết Minh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt vương trên má Giản Triều Vân, đôi mắt của Giản Triều Vân là đôi mắt biết cười, hắn không muốn thấy y khóc một lần nữa.
Tiết Minh nhẹ giọng, cực nhỏ nói: “Xin lỗi ngươi Giản Triều Vân!”
Hắn đặt lên trán y một nụ hôn, chỉ như chuồn chuồn lướt nhưng trong giây phút ấy đối với Tiết Minh như kéo dài hàng nghìn giờ.
“Ngủ ngon nhé.” Nói rồi hắn rời khỏi phòng, trước khi đi còn không quên liếc y một cái, lưu luyến một lúc mới rời khỏi.
Tiết Minh đi xuống ngục giam nhốt Cố Diễm, không biết Cố Diễm đã tỉnh lại từ bao giờ, đôi mắt cũng đã không còn đục ngầu như trước. Chủ là hành động vẫn điên cuồng như trước.
Cố Diễm gào ầm lên: “Mau thả ta ra! Ta phải đi gặp sư tôn, có nghe ta nói không hả!”