Thẩm An Nguyên dành tất cả sức chạy lại chỗ ma tu kia, trên đường đâu đó cứ cách vài bước chân lại xuất hiện một xác sống.
Xác sống không mạnh nhưng đủ để làm cho Thẩm An Nguyên mất thời gian chạy đến.
Khi đến nơi Thẩm An Nguyên nhận ra hắn đã đến quá muộn, Sở Diệc Ngôn gục xuống thi thể của Tiêu Chỉ, thật lâu cũng chẳng thấy ngẩng đầu lên.
Thẩm An Nguyên bước chầm chậm lại gần hắn, đặt kiếm sang một bên, hắn quỳ một chân xuống.
Sở Diệc Ngôn nức nở, ngẩng đầu lên: “Sao bây giờ ngươi mới tới?”
Thẩm An Nguyên câm nín, thật lâu mới trả lời: “Xin lỗi…!”
Sau đêm đó, trên dưới triều đình chỉ biết rằng hoàng đế đã băng hà trong đêm vì bệnh tật, Sở Diệc Ngôn là người tổ chức tang lễ cho hắn. Ngày hôm ấy, Sở Diệc Ngôn không hề rơi nước mắt nữa, khuôn mặt vô cảm xúc nhìn tấm bia bài khắc tên của Tiêu Chỉ.
Từ sau khi Tiêu Vương băng hà, do Tiêu Chỉ chưa có người truyền thừa, dân chúng muốn đưa Sở Diệc Ngôn lên làm hoàng đế. Hắn từ chối hết tất thảy, đến nhận một đứa trẻ có huyết mạch của hoàng thất để dạy dỗ.
Nhiều năm về sau, khi đứa trẻ ấy đã lớn, ngôi đã truyền lại cho hắn, còn Sở Diệc Ngôn rời khỏi chốn triều đình đầy mưu kế, đi đến một vùng nông thôn nhỏ tĩnh dưỡng.
Sở Diệc Ngôn nhìn khung cảnh núi rừng trùng điệp xung quanh, lờ mờ thấy bóng dáng của Tiêu Chỉ ngồi đối diện với hắn, vẫn là vẻ mặt ngây ngô thời niên thiếu ấy.
“Chúng ta cùng đánh cờ nhé.” Sở Diệc Ngôn nhẹ giọng nói, không một ai đáp lại lời hắn cả.
Sau khi hoàn thành việc ở đây, năm người bọn họ rời đi, không một ai nói gì. Trong lòng ai cũng trĩu nặng tâm sự, lần này không thành công lại còn kéo thêm một người chết.
Thẩm An Nguyên tự trách bản thân, cũng là do sự sơ sảy của hắn. Nếu lúc đó hắn đến nhanh hơn thì có lẽ mọi chuyện đã khác.
Họ đến một quán trọ, ở tạm vài ngày trước khi đến nơi kế tiếp.
Trong lúc ăn, Giản Triều Vân cứ luôn nhìn Cố Diễm, nhìn đến độ Cố Diễm phải buông bát xuống, hỏi y: “Ta làm sai cái gì với ngươi à?”
Y hoảng hốt, nói: “Không…không có, chẳng là ta muốn hỏi…cơ thể sư huynh thế nào rồi?”
Một câu hỏi khiến cả bàn lạnh ngắt, im lặng không một tiếng động. Khuất Chính hít một hơi thật sâu, sợ hãi liếc qua Tiết Minh.
Cả Cố Diễm cũng len lén nhìn qua Tiết Minh, ánh mắt chột dạ, lắp bắp nói lớn như thể sợ Tiết Minh nghe không rõ: “Ta không biết gì hết, ta thề!”
Tiết Minh hậm hực gắp đồ ăn bỏ vào miệng, coi miếng thức ăn là Cố Diễm mà nhai mạnh.
Ánh mắt đặt trên người Giản Triều Vân, từ sau đêm đó, Giản Triều Vân còn chưa từng hỏi hắn cái gì. Vậy mà còn quan tâm đến tên ngốc kia.
Bữa ăn trôi qua một cách khó xử, chờ mấy ngày sau đó, họ lên đường đến Thung Lũng ở Thương An. Nơi đó có có một ngọn núi tên là Thiên Tận, dưới vách núi có một vùng đồng bằng, mở ra là một bí cảnh nhỏ.
Họ lên đường đến đó, đến nơi đã là trời tối. Trên bầu trời có dải lụa mềm mại phiêu dật, hoàng vạn tinh túy đính trên dải lụa ấy, khi nhìn lên bầu trời như có ánh sao rơi xuống đôi mắt.
Đây là bí cảnh kiếm, mục đích là lấy được một thanh kiếm linh phù hợp với bản thân mình. Chỉ có những người có tư chất mới có thể hoàn thành thử thách ấy, lấy được tư cách nhận kiếm linh.
Khi tiến vào sẽ xuất hiện một bậc thang dài vô tận, đi được đến đâu sẽ nhận được thanh kiếm có tư chất như thế. Nếu không may còn bị đánh rớt, sẽ không lên lại được.
Lúc đi vào là cả bốn người đi vào, khi vào trong lại không thấy ai xung quanh cả. Bí cảnh muốn người nhận kiếm phải tự lực cánh sinh, không được nhờ vào sự giúp đỡ của ai.
Bước mấy bước đầu sẽ cảm thấy nôn nao trong người, sau khi bước lên bậc thang thứ 20 sẽ cảm thấy như bị thiêu đốt, nóng vô cùng. Cứ mỗi khi lên một bậc thang sẽ phải trải qua những thử thách khác nhau.
Tiết Minh khó khăn đi lên từng bậc thang, đến bậc thứ 74, hắn mệt mỏi không leo nổi nữa. Bậc thang này khiến hắn như có hàng trăm thanh kiếm đâm vào cơ thể, tứ chi như bị cắt lìa. Tiết Minh ngã nhoài, không nhấc nổi cơ thể.
Còn bên Cố Diễm, hắn đã đi đến được bậc thứ 114, thân thể đục khoét từ trong ra ngoài, hơn nữa trong cơ thể có một ít ma khí càng khiến hắn trở nên kinh khủng hơn.
Vậy mà hắn vẫn bước được tiếp, lên đến 135 hắn đã gục ngã.
Ở ngoài bí cảnh Thẩm An Nguyên lo lắng đi qua đi lại, Khuất Chính là người đi ra đầu tiên, đương nhiên hắn không lấy được kiếm linh.
Bề ngoài nhìn vẫn bình thường nhưng lại trầm lặng lạ thường.
Tiếp đến là Tiết Minh, hắn lấy được kiếm, vui vẻ nhảy lại gần Thẩm An Nguyên khoe thành quả. Thẩm An Nguyên bất ngờ, bất quá lúc ấy Cố Diễm vừa ra ngoài đã gục ngã, hắn không có quá nhiều thời gian, mau chóng đỡ lấy Cố Diễm.
Người cuối cùng là Giản Triều Vân, y nói y không lấy được thứ gì. Thẩm An Nguyên nhìn y, ánh mắt nghiền ngẫm khiến Giản Triều Vân chột dạ lùi lại.
Họ quay về tông môn, ngay khi vừa về Linh Vũ Phong, Thẩm An Nguyên đã gọi Giản Triều Vân đến chỗ hắn.