Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 37: Chưa từng yêu




Mấy ngày gần đây trong cung có một tin đồn, Tiêu Vương đã phải lòng một thiếu niên thanh tú trong đoàn người đến từ nước khác. Hắn ngày ngày gọi riêng mình thiếu niên ấy đến tẩm cung của mình tâm sự rất lâu.

Kẻ nói không tin, người lại đáp rằng bởi vì Tiêu Vương đã đuổi hết những tình nhân khác trong cung của hắn rồi, tâm niệm chỉ có mình thiếu niên ấy.

Tuy thiếu niên còn nhỏ tuổi nhưng nhìn thái độ của y chính là người có gia giáo, lễ nghi, chắc chơi đùa xong với yêu tinh, Tiêu Vương lại rơi vào bể tình ái của thiếu niên. Chỉ chờ y thành niên sẽ ngay lập tức ban hôn.

Đó là những lời đồn thổi xung quanh Giản Triều Vân, vị thiếu niên mà Tiêu Vương ngày đêm nhớ thương. Tiết Minh nghe được tin đồn ấy, trong lòng rối rắm hết sức.

Ngay từ lần đầu gặp mặt Tiêu Vương đã luôn chú ý đến y, chỉ là Giản Triều Vân lúc đó vẫn lơ đãng suy nghĩ mà không chú ý đến ánh mắt nóng rực của người kia.

Lần này Giản Triều Vân lại đến chỗ Tiêu Vương, Tiết Minh quyết theo dõi xem hai người đã làm gì mà ngày nào Giản Triều Vân cũng phải đến đó.

Nhưng đến đó theo dõi chỉ thấy hai người xơi nước đánh cờ vây, Tiết Minh nhìn chán đến mức muốn nhảy ra bế Giản Triều Vân chạy ngay khỏi đó.

Thái giám đi đến nói nhỏ bên tai Tiêu Vương, hắn đặt hạt ngọc đen xuống, bảo thái giám cứ cho người bên ngoài vào.

Bước vào là nam nhân anh tuấn mang vẻ ngoài nhã nhặn của một vị công tử có gia giáo. Hắn bước vào, bái kiến với Tiêu Vương, ánh mắt liếc qua y một cái.

Tiêu Vương còn vui vẻ giới thiệu y cho hắn: “Đây là Tiểu Vân, đến từ đoàn người ở nước phía nam, ngươi xem hắn mới còn nhỏ như vậy đã biết trà đạo, đánh cờ. Rất giỏi!”

Nam nhân kia cũng bất ngờ, đúng là ở tuổi này ít có ai tinh thông mấy thứ đó.

“Bệ hạ, ngài lại quên duyệt tấu sớ rồi, mấy ngày gần đây còn chẳng thèm lên thiết triều, các đại thần trong triều đã loạn hết cả lên, ngài còn ở đây chơi cờ sao.”

Tiêu Chỉ ung dung, tâm vẫn đặt trên bàn cờ trước mặt, đoán xem nên đi nước như nào mới có thể chặn đứng Giản Triều Vân.

Miệng qua loa trả lời: “Không quan trọng, không nhớ được, ngươi lại giúp ta đi.”

Nam nhân kia để ý thấy Tiêu Chỉ không những không để ý tới mà còn chỉ xem bàn cờ trước mặt. Hắn thở dài, trông hắn có giống mẹ già chăm con không chứ, suốt ngày nhắc nhở nó phải học hành nhưng nó lại trốn đi chơi, thậm chí còn chẳng nghe lời.

Giản Triều Vân nhìn nước đi Tiêu Chỉ, trông hắn rất tự tin đánh xuống, nét mặt biểu lộ rằng “ngươi cứ đánh đi, kiểu gì cũng không thắng nổi.”

Y nhìn qua một lượt bàn cờ, cầm lấy hạt ngọc trắng, điểm lên một nơi trên bàn cờ.

“Bệ hạ, hôm nay ngài lại thua rồi!”

Tiêu Chỉ bất ngờ, làm sao như thế được, nước đi của hắn đã rất cẩn thận rồi cơ mà. Hắn nhìn Giản Triều Vân, tuy còn trẻ nhưng lại uyên thâm như vậy, đúng là ngoạ hổ tàng long* mà.

*Ngoạ hổ tàng long: chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.

Nam nhân kia dường như cũng chú ý đến những nước đi trên bàn cờ của y, nhìn chằm chằm, ánh mắt lấp lánh như vớ được vàng.

“Hôm nay đã kết thúc rồi, ta về đây, mong bệ hạ giữ lời.” Giản Triều Vân rời đi, Tiêu Chỉ nhìn bóng lưng y, rời mắt nhìn sang người bên cạnh.

“Ngươi vất vả rồi.”

Nam nhân rất nhanh đáp: “Ừm, rất vất vả, bệ hạ nên nhanh chóng quay lại việc triều chính để giúp ta không mệt nữa.”

Tiêu Chỉ phủi tay, lời ít ý nhiều: “Nhàm chán, ta chỉ muốn chơi cờ, uống trà với hắn.”

Nghe cũng hiểu “hắn” ở đây là chỉ Giản Triều Vân, nam nhân kia lặng lẽ đứng đằng sau. Nơi mà Tiêu Chỉ không nhìn thấy, nhắm mắt một lúc, khi mở ra đã hơi ẩm ẩn đỏ lên.

“Ngươi động lòng sao?”

Hắn không trả lời, quay lưng về phía người kia. Nhưng một tiếng “ừm” chắc nịch phát ra, nam nhân lặng lòng, hành lễ với Tiêu Chỉ sau đó chạy trối chết khỏi đó.

Giản Triều Vân khi về đến viện mình trời đã ngả sang sắc cam, hoàng hôn chiếu lên không gian nhuốm trọn cả trời đất tạo thành một sắc vàng làm thư thái lòng người.

Trước cửa viện có một bóng người mặc áo giáp, dáng người cao ráo, bên hông dắt theo trường kiếm. Chỉ cần nhìn Giản Triều Vân cũng đoán được người đó là ai, bóng lưng mà y đã nhìn cả trăm lần.

Tiết Minh thấy tiếng động đằng sau, hắn quay lưng lại, bắt gặp ánh mắt của Giản Triều Vân.

Ánh mắt như làn suối trong trẻo, luôn là ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, chính là thứ thu hút nhất của y với hắn.

Đôi mắt ấy chỉ dành cho riêng mình hắn, chỉ khi gặp hắn y mới mang ra biểu cảm như vậy, chỉ khi gặp hắn y mới để lộ ánh mắt sâu thẳm hút người như thế.

Trái tim hắn đập liên hồi, từ sau đêm giao thừa hắn vẫn luôn tránh mặt Giản Triều Vân, bởi hắn nhận ra chính mình có tình cảm với y, muốn ở bên cạnh y như một cặp đôi yêu nhau.

Nhưng hắn lo sợ y lại không coi hắn như thế mà chỉ là ân nhân đã cứu mạng y, nếu hắn nói ra, y sẽ nói như vậy chứ, sẽ nói y không hề yêu hắn, chưa từng bao giờ.

Hay thậm chí ghét bỏ không muốn gặp mặt hắn bao giờ nữa?

Dù đáp án là gì hắn cũng không muốn biết, chỉ cần có y bên cạnh luôn luôn nhìn hắn như thế là hắn yên lòng.