Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 30: Vết thương




Lực kéo của Tiết Minh rất mạnh, đến nỗi Giản Triều Vân bị kéo thẳng vào trong lòng của hắn.

Trong sảnh vẫn còn người, ai nấy đều bất ngờ trước hành động của Tiết Minh, đoán rằng là say quá nên mới làm loạn, chỉ không biết ai là người đã trúng chiêu.

Thẩm An Nguyên nhìn tên đồ đệ ngốc này chỉ biết lắc đầu, không biết nên làm gì. Chỉ là tạm thời hắn chưa làm gì quá đáng, vẫn nên đứng xem tình hình của hắn.

Bị kéo như vậy Giản Triều Vân đương nhiên rất sốc, y đơ vài phút, mãi Tiết Minh mới rặn được vài từ.

“Ngươi đừng đi, Tiểu Vân.”

Tiểu Vân? Là gọi y sao? Lần đầu nghe được danh xưng này, Giản Triều Vân bất ngờ, y còn tưởng Tiết Minh không thích y cơ chứ, hoá ra trong lòng hắn vẫn chưa gọi là ghét y đi.

Giản Triều Vân quay người lại, đối diện với ánh mắt của hắn, vẻ mặt Tiết Minh ấm ức như không thể nói, khiến cho tai Giản Triều Vân hơi đỏ lên.

Y đưa tay lên chạm vào má hắn, hơi nóng phả ra, chắc là do say rượu nên mặt mới đỏ lên như thế. Tiết Minh tự nhiên áp mặt lên bàn tay y, hắn dụi má lên tay y vô thức làm nũng.

Giản Triều Vân lên tiếng, chính y cũng không để ý đến trái tim đang tăng nhịp độ của mình: “Huynh say rồi.”

Tiết Minh lắc đầu, ấm ức nói: “Ta chưa có say, Tiểu Vân.”

Tay hắn vẫn còn ôm y lại trong lòng mình, Giản Triều Vân định đẩy hắn ra nhưng không thể, Tiết Minh quá mạnh, ghìm chặt y trong cơ thể hắn.

Chưởng môn đã há hốc mồm từ bao giờ, hắn chạy ra kéo tên nhóc con đang làm loạn nhà mình lại.

“Tiêu tử thối này, con làm cái gì vậy? Bao nhiêu người đang nhìn, ít nhất cũng phải đợi không có ai đi rồi hẵng làm chứ.”

Tiết Minh nào có tâm để ý đến phụ thân hắn, chỉ chăm chú nhìn Giản Triều Vân đang đứng trước mặt. Ánh mắt nhìn y như bị bỏ rơi, tay vẫn còn nắm chặt lấy y phục của y.

Chưởng môn thấy tên ngốc này là say đến điên luôn rồi, vứt luôn tiết tháo của bản thân. Giật lấy tay đang nắm y phục của Giản Triều Vân, hắng giọng nói: “Giản Triều Vân ngươi về phòng đi, đừng để ý nhi tử ta, mặc kệ hắn.”

Nếu chưởng môn đã nói như vậy Giản Triều Vân cũng không tiếp tục ở lại nữa, y rời đi. Vừa đến cửa phòng đã bị chặn lại, không biết Tiết Minh từ đâu vọt lại trước cửa phòng y, bắt y đứng im không cho y đi vào trong.

“Sư huynh có gì muốn nói với ta à?”

Tiết Minh không nói gì, duy trì sự im lặng, đến múc mà Giản Triều Vân tưởng hắn đã ngủ gật.

“Nếu sư huynh không nói gì thì ta đi vào nhé.”

Giản Triều Vân vừa định mở cửa, Tiết Minh nhanh chóng đóng lại.

Không biết hắn định làm gì, lại không nói chuyện, Giản Triều Vân muốn vào phòng nhưng Tiết Minh lại không cho, giọng nói cũng hơi mất kiên nhẫn.

“Sư huynh, để ta vào phòng đi, huynh cũng phải trở về đi.”

Ngoài trời đêm tối rất lạnh, thời tiết đã sang mùa đông, nếu không vào trong sẽ bị đông lạnh mất.

Thấy Tiết Minh không có ý định trở về lại phòng, Giản Triều Vân bất lực chỉ có thể kéo hắn vào trong phòng.

Trong lúc Giản Triều Vân đang nghĩ cách khiến hắn trở lại phòng của bản thân, Tiết Minh từ đâu xuất hiện, mím môi nói: “Đừng giận ta được không.”

Giản Triều Vân ngơ ngác, vậy ra nãy giờ Tiết Minh im lặng như vậy là chỉ vì sợ y giận thôi sao. Nhưng mà y có giận hắn đâu.

Giản Triều Vân nhìn thẳng vào mắt Tiết Minh: “Ta không có giận huynh đâu.”

Tiết Minh không tin, nắm lấy tay y: “Vừa nãy rõ ràng ngươi mất kiên nhẫn với ta, ngươi cũng không nói chuyện với ta.”

Tiết Minh mấp máy môi, khoé mắt đã đỏ lên từ bao giờ: “Đừng giận ta, ta không cố ý lớn tiếng với ngươi đâu Tiểu Vân.”

Vẫn là xưng hô khó hiểu đó, không biết hắn định gọi y như vậy từ lúc nào. Đa số toàn xưng hô trống không với y mà giờ lại gọi tên thân mật như này.

Giản Triều Vân nín thở, bình tâm lại mới mở miệng: “Là do ta không đúng, sư huynh đừng để ý.”

Rỗ ràng là Tiết Minh không vui khi y nói như vậy, hắn giận dỗi: “Tiểu Vân, ngươi đừng có lại gần Diệp Tự Vinh, hắn có ý đồ xấu với ngươi.”

“Chỉ vì hắn là đoạn tụ thôi sao?” Giản Triều Vân hỏi Tiết Minh, hắn á khẩu không thể nói.

“Lỡ ta cũng là đoạn tụ thì sao?”

Tiết Minh lập tức phản bác: “Không thể nào, Tiểu Vân ngươi còn nhỏ, chưa biết gì về đoạn tụ cả.”

Y nhíu mày, nói một lời khiến hắn phải ngỡ ngàng: “Sư huynh lầm rồi, từ trước đến nay ta vẫn luôn biết bản thân ta là đoạn tụ.”

Thấy hắn chẳng nói gì, có vẻ là bị sốc, Giản Triều Vân đã đoán được, chỉ là bị hắn ghét, không có khả năng bị đuổi khỏi tông môn được, y không lo lắng.

“Giờ sư huynh có thể về phòng được rồi.”

Tiết Minh ngơ ngác nhìn y, ý tứ đuổi hắn rõ ràng. Vậy hắn quyết không đi, ngay lập tức nằm ườn lên giường Giản Triều Vân.

“Ta mệt lắm, không về được.”

“Sư huynh tính ngủ cùng ta sao? Ta là đoạn tụ đó.”

Mặt hắn đỏ lên, nhưng vẫn mạnh miệng: “Đoạn tụ thì sao, cũng đâu phải lần đầu tiên chúng ta ngủ chung với nhau.”

Một lời nói ra đem cả hai đông cứng, Giản Triều Vân vỗ trán thở dài, say rồi nên cái gì cũng nói ra được.

“Vậy ta nằm dưới đất.”

“Ngươi yếu như vậy nhỡ bị cảm thì sao!”

“Ta không yếu đến vậy, nếu huynh muốn ta ngủ trên giường thì về phòng của bản thân đi.”

“Chúng ta ngủ chung!”

Giản Triều Vân bất ngờ, mãi mới nói được: “Ta không muốn ngủ với huynh.”

Lúc ấy Giản Triều Vân đi lại màn che thay đồ, Tiết Minh ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt, nhớ lại lời của sư tôn, trong lòng lo lắng.

“Ngươi bị thương sao?”

Giản Triều Vân không có ý định giấu, nói với hắn: “Ừm, vậy nên ta sợ ngủ với huynh ta sẽ bị va vào đâu đó mất.”

Nghe y nói vậy, hắn cũng cảm thấy lo sợ. Cuối cùng quyết định về phòng, Giản Triều Vân vui vẻ nằm lại trên giường, muốn thuyết phục Tiết Minh thì chỉ có cách bán thảm mà thôi.