Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 2: Vụ án trấn Tửu Khê




Sau khi tắm rửa cho thơm tho sạch sẽ, Giản Triều Vân ngồi trên giường thẫn thờ suy nghĩ. Dù cho có thật sự muốn tiến vào nội môn thì cũng phải có năng lực giành được chiến thắng nhất định trong khảo thí, mà y lại không biết rõ cách tu luyện ở nơi đây.

Thường thì các tiểu thuyết tu tiên khác sẽ có một hệ thống trợ giúp, hoặc là dựa vào cướp đoạt cơ duyên của kẻ khác để thăng cấp. Mấy cái đó đối với Giản Triều Vân đều không thể làm được, y không có năng lực, cũng không quá may mắn để có được một hệ thống tu luyện, cố cũng chỉ rước phiền phức vào thân.

"Trước hết cứ tạm thời cố gắng sống sót qua ngày đã, nguyên chủ bị đánh đến chết như vậy thì cái mạng này cũng quá khó để giữ rồi."

Cộp cộp- Tiếng bước chân trên sàn gỗ vang lên càng lúc càng gần, rồi dừng lại trước cửa phòng Giản Triều Vân, cánh cửa bị đạp tung, suýt chút nữa thì gãy ra. Ánh mắt Giản Triều Vân dừng lại trên cánh cửa, nếu mà đạp mạnh hơn nữa khéo bọn họ phải đền tiền cho quán mất.

Thấy y không để ý đến mình, kẻ đó dùng chân đá vào bụng hắn. Giản Triều Vân ôm bụng đau đớn, có lẽ vì nguyên chỉ chưa bỏ cái gì vào bụng nên y chẳng nôn ra cái gì.

Kẻ vừa đạp cửa cất tiếng: "Đến lúc đi làm nhiệm vụ rồi, còn lề mề cái gì, muốn để ta phải bế ngươi xuống chắc?"

Nói xong kẻ đó lườm nguýt Giản Triều Vân rồi rời đi, Giản Triều Vân im lặng chịu trận, nhưng trong lòng đã phát điên. Nhưng hiện tại y không có năng lực phản kháng, Giản Triều Vân âm thầm ghi hận trong lòng, tương lai có cơ hội chắc chắn y sẽ trả thù.

Giản Triều Vân cầm bội kiếm đi ra ngoài, theo bọn họ lên trấn làm nhiệm vụ.

Trấn Tửu Khê mang danh là tửu trấn thượng hạng của Bách Thành, đã vậy Bách Thành còn là chốn ăn chơi giải trí bậc nhất. Việc xảy ra trộm cướp cũng đã là một thứ quen thuộc, thế nhưng dạo gần đây lại xuất hiện mấy vụ trộm cắp giết người, lần mò như thế nào cũng không thể tra ra được.

Nhiệm vụ không cần trừ yêu diệt ma nên rất dễ dàng cho đệ tử ngoại môn như bọn hắn. Bọn họ chỉ cần tìm một số bằng chứng từ người dân rồi dùng một số pháp bảo truy tìm kẻ ăn trộm, căn bản không tốn quá nhiều sức lực.

Họ tìm hiểu khu vực xung quanh, đa số cũng chỉ nghe nói sơ qua, cũng không biết quá nhiều chi tiết trong những vụ cướp này. Không tìm được một chút manh mối nào, nhóm người ngoại môn định quay lại quán trọ. Đang đi trên đường ho thấy một biệt phủ lớn, đoán rằng nơi đó là phủ của quan huyện, lũ đệ tử ngoại môn lại nổi lòng tham.

Họ nói với binh lính báo lại với tướng phủ, chờ đợi một lúc, một nha hoàn đi ra dẫn họ vào trong. Gia chủ vừa thấy họ thì rất mừng rỡ, đón tiếp họ cực kì nồng hậu.

Kẻ cầm đầu lên tiếng trước: "Ta là Trạch Tu, là đệ tử của Linh Khê Tông, không biết xung hô với gia chủ như nào?"

Gia chủ nhìn qua hắn một lượt, nghe đến Linh Khê Tông thì ánh mắt chợt sáng lên: "Tại hạ là Nguyên Tuệ, cũng chỉ là một quan nhỏ ở trấn. Không biết các hạ muốn gặp ta vì việc gì?"

Trạch Tu từ tốn đáp: "Ta nghe nói ở trong trấn xuất hiện rất nhiều vụ cướp, hiện tại bọn ta đi điều tra nhưng điều tra mãi vẫn chưa tìm ra manh mối. Chỉ là chúng tôi không phải người của trấn này, những kẻ khác cũng khó có thể nói cho chúng tôi ít thông tin. May là chúng tôi có nghe qua đại danh của ngài đây là một người bác ái, nhân từ, chắc hẳn ngài cũng rất lo lắng đến an nguy của bách tính trong trấn. Chúng tôi chính là muốn nhờ vào ngài đây để biết thêm một số thông tin về vụ án, không biết gia chủ có phiền không?"

Giản Triều Vân thầm tắc lưỡi: "Chà coi cái thái độ của hắn kìa."

Tuy bên ngoài trông có vẻ là người có lễ nghĩa, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo, coi thường của hắn lại rất rõ ràng. Vốn dĩ sự cách biệt giữa phàm nhân và người tu chân là rất lớn, đã vậy Trạch Tu còn là đệ tử của môn phái lớn như Linh Khê Tông. Giản Triều Vân nghĩ có lẽ Nguyên Tuệ cũng rõ thái độ của hắn nhưng lại kiêng kị người tu chân nên cũng chỉ đành hạ thấp bản thân xuống.

Nguyên Tuệ như suy nghĩ cái gì đó, liếc qua bọn họ một lượt: "Đúng là dạo này có chuyện như vậy thật, ta cũng không biết phải làm sao. Nhưng may mắn có các vị đây đến giúp, sao ta có thể từ chối được chứ."

Hắn ngập ngừng rồi lại nói tiếp: "Đây là một vụ án không hề đơn giản, ta cũng chỉ có một ít manh mối nhưng truy tìm mãi cũng chẳng tìm thấy kết quả. Hơn nữa manh mối này cũng rất đáng ngờ, đám trộm đó rõ ràng là cố ý sát hại người dân, thậm chí đồ đạc trong nhà đều rất bừa bộn, có một số đồ vật bị phá rất nặng. Đó là một lực tác động rất mạnh, ta nghĩ đây không phải là một kẻ tầm thường."

Bọn hắn đều đã ngầm hiểu ý của Nguyên Tuệ, rõ ràng đây là một kẻ tu chân, bằng không sao có sức lực lớn đến vậy.

Nguyên Tuệ nhìn sắc trời đã tối, hắn dặn dò gia đinh sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, rồi mỗi người một ngả.

Trên đường đi đến phòng dành cho khách, họ chạm mặt với một vị công tử. Giản Triều Vân thầm đánh giá, có vẻ là một người nho nhã, lễ độ. Nhìn cách ăn mặc chắc cũng là một công tử quyền quý, đêm hôm chắc sẽ không ai đến làm phiền người khác nghỉ ngơi, Giản Triều Vân đoán có lẽ đây là người thân của Nguyên gia chủ.

________

Tác giả: Hôm nay sinh nhật idol nên đăng chương mới, chứ không bình thường mình cũng lười.

_祝贺峻霖生日快乐🎂_