Tiết Minh ngồi một bên đọc sách, Giản Triều Vân thì tiếp tục viết. Không gian im lặng vô cùng, đước một lúc lâu Tiết Minh quay ra nhìn y, mắt y hơi đỏ lên. Một tay viết một tay lâu lâu lại dịu mắt.
"Mắt ngươi khó chịu à?"
Giản Triều Vân không biết nên lắc đầu hay gật đầu nữa, nếu y gật đầu thì hắn sẽ xua đuổi y về phòng, còn nếu lắc đầu thì tí nữa y ngất ra đây mất.
Thấy y im lặng, Tiết Minh hơi bực bội, vậy mà còn bơ hắn? Tiểu quỷ này bị làm sao vậy? Bình thường trả lời rất nhanh mà.
Tiết Minh có chút lo lắng hỏi: "Ngươi sao vậy?"
"Ta không sao, chỉ hơi mệt một chút, sư huynh lo lắng nhiều rồi."
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của y, Tiết Minh cảm thấy hắn như đang bốc lột sức lao động của người ốm yếu.
"Không cần ngươi chép nữa, mau đi nghỉ ngơi đi."
"Không được." Giản Triều Vân bất chợt hét lên, nhận ra mình quá vội vàng, y lo lắng nhìn Tiết Minh. Mà Tiết Minh cũng đang khó hiểu nhìn y.
"Ta...ta chỉ muốn giúp sư huynh."
"Từ lúc đó đến giờ ngươi cứ bắt buộc đòi giúp ta chép, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
Giản Triều Vân ngập ngừng nói: "Ta chỉ là...muốn giúp. Sư huynh không nhớ sao? Ở trấn Tửu Khê, huynh đã cứu ta còn gì, bởi vì huynh là ân nhân cứu mạng ta, cho nên ta mới muốn giúp huynh thôi."
Biết mình hiểu lầm Giản Triều Vân, Tiết Minh xấu hổ không thôi. Tình thế khó xử, Tiết Minh không biết làm gì. Nhưng vẫn không để y tiếp tục chép.
"Ngươi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi. Số còn lại ta tự chép được."
Giản Triều Vân sao có thể đồng ý, y bám chặt lấy chân Tiết Minh.
"Ta không muốn."
Bị túm lấy chân, Tiết Minh không di chuyển được, kinh hoảng hét lên: "Ngươi đang làm gì vậy? Mau buông ra."
"Ta không buông, ta không về, ta muốn ở với huynh, đừng đuổi ta."
"Ngươi đừng kéo, buông ra mau. Ta không đuổi ngươi đi nữa, mau buông ra."
Như chỉ chờ Tiết Minh nói như thế, Giản Triều Vân buông chân hắn ra. Y ngồi lại chỗ cũ, làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn, như trước đó chưa xảy ra chuyện gì.
Thấy Tiết Minh không nói gì, Giản Triều Vân lúc này mới chú ý đến hắn. Mặt hắn đỏ lựng, dù quay đi chỗ khác nhưng chiếc tai đỏ đã bán đứng hắn.
Nếu Giản Triều Vân nói ra, chắc hẳn Tiết Minh sẽ xấu hổ mà không cho y đến chỗ hắn nữa. Giản Triều Vân gục đầu xuống bàn, nghiêng mặt sang một bên nhìn Tiết Minh.
"Vẫn đẹp trai y như tưởng tượng..." Giản Triều Vân lẩm bẩm, cơn buồn ngủ kéo đến. Giản Triều Vân ngủ quên trên bàn hắn lúc nào không hay.
Còn Tiết Minh từ nãy đến giờ vẫn đang suy nghĩ, không biết y nói muốn ở cùng hắn là có ý gì?
Quay ra nhìn Giản Triều Vân đã thấy y ngủ từ bao giờ, hắn nhẹ nhàng lại gần Giản Triều Vân. Nhưng không biết làm gì, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn y.
Bây giờ cũng đã hơi muộn, Tiết Minh lo lắng nhìn Giản Triều Vân, định gọi y dậy nhưng nhìn y ngủ ngon lành như vậy, hắn nào dám làm phiền.
Cuối cùng hắn ra một quyết định, dù không muốn nhưng Tiết Minh vẫn nhẹ nhàng bế Giản Triều Vân lên, đi về phía phòng của y.
Hắn đặt y xuống giường, đang định rời đi, tay đột nhiên bị kéo lại.
Giản Triều Vân chỉ vô tình nắm lấy tay hắn, nhưng lại nắm rất chặt, Tiết Minh không thể giật mạnh ra được, sợ sẽ làm cho Giản Triều Vân thức giấc, hắn chỉ đành gỡ tay thật nhẹ.
Giản Triều Vân mắt ngấn lệ, nỉ non lẩm bẩm, Tiết Minh không nghe thấy gì, ghé tai lại gần cậu.
"Mẹ...mẹ..."
_______
Tác giả: Sắp tới là khá bận, không biết còn có thể đăng 3 chương/ ngày không.