Trạch Tu thấy y cũng hơi ngạc nhiên, trông y làng lặn hơn những gì hắn nghĩ. Đã vậy có hai túi linh thạch đầy, cái này thực sự không ngờ đến. Hắn tiến lại gần, rõ ràng là có ý định muốn cướp, Giản Triều Vân biết vậy nhưng cũng không tránh đi, y muốn đối đầu với hắn.
Trạch Tu vẫn giở giọng điệu khinh thường đó với Giản Triều Vân, hắn căn bản chỉ coi Giản Triều Vân như cọng cỏ trên mặt đất để cho hắn giẫm đạp. Nhưng không ngờ cọng có đó lại phát triển, tiến hoá thành một cây lớn khiến hắn không thể làm tổn hại đến nó nữa, trong mắt nó hắn chỉ giống như con kiến nhỏ bé.
"Mau giao số linh thạch đó ra đây, ngươi cũng đâu cần giữ nó làm gì, phế vật thì ở im chỗ cho phế vật đi."
Giản Triều Vân đương nhiên không muốn đưa, ánh mắt cự tuyệt, y lắc đầu từ chối: "Tay ngươi chưa có gãy, tự kiếm đi."
Trạch Tu bị nói như vậy đương nhiên rất tức tối, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy hợp lí, hắn nói: "Ha, ngươi nói đúng, vậy thì ta trực tiếp cướp của ngươi là được."
Hắn lao đến muốn cướp túi linh thạch của Giản Triều Vân, y né được, dụng chuôi kiếm đánh mạnh vào lưng hắn khiến hắn đau đớn ngã xuống.
Giản Triều Vân đi đến trước mặt hắn, xách cổ áo hắn lên.
"Những năm qua ta chịu đủ rồi, ngươi cảm thấy nhìn từ trên xuống rất vui mắt sướng tai đúng không, vậy hôm nay ta cho ngươi nhận đủ."
Giản Triều Vân dựng hắn dậy, đá một phát vào bụng hắn khiến hắn văng ra xa, y lấy đi hết tất cả túi linh thạch của hắn, nghĩ làm vậy vẫn chưa đủ, Giản Triều Vân lột sạch quàn áo hắn đem đốt đi, coi như cho hắn một bài học.
Thấy thời gian khảo thí sắp hết, Giản Triều Vân như con thú xổng chuồng chạy đi càn quét toàn bộ số linh thạch mà nơi y đi qua, gặp người là đánh để lấy. Mới đầu bọn chúng còn tưởng chuyến này ngon, có thể lấy được số linh thạch của Giản Triều Vân, nhưng đâu ngờ họ mắc bẫy, y không có dễ đánh như vậy.
Đã không cướp được linh thạch mà còn bị đánh, số linh thạch họ cố gắng kiếm trong ba ngày cũng mất sạch, bọn họ quỳ xuống cầu xin y, khóc lóc thảm thương vô cùng cho bọn họ vài viên linh thạch. Mà Giản Triều Vân cũng không phải người quá tàn ác, y cho họ vài viên, ngoài mặt bọn chúng vui mừng cảm ơn nhưng trong lòng đã muốn bóp chết cái tên này.
"Mẹ nó người gì đâu mà kẹt xỉ thế cơ chứ!"
Cho đến lúc khảo thí kết thúc, trên bàn cũng chỉ rơi rớt vài viên linh thạch, chấp sự còn đang thắc mắc sao lại lấy về ít như vậy thì Giản Triều Vân đi đến đổ ra mấy bịch to đùng làm mù mắt đám đệ tử ngoại môn.
"Này, này...nhiều như vậy?"
Các phong chủ cũng không ngờ đến, Giản Triều Vân giấu sâu như vậy, không ai có thể đoán được. Biết mình khiến các phong chủ chú ý, y biết mình thu được mánh lớn rồi, nhưng nếu tuyệt vời hơn khi người y muốn thu y làm đồ đệ.
Chờ đến lúc đọc kết quả những đệ tử thông qua khảo thí tiến vào nội môn, đến lượt Giản Triều Vân các phong chủ đều sôi nổi muốn nhận y làm đệ tử. (Clm hình như t nhầm khảo hạch vs khảo thí, giờ sao mấy mom)
Mà đặc biệt chưởng môn cũng có ý muốn nhận y làm đệ tử, việc này khiến cho các phong chủ khác không ngờ tới.
Một nhân tố bất ngờ xuất hiện, Thẩm tiên tôn, là phong chủ của Linh Vũ Phong, hắn có tư chất hơn người, từ khi còn trẻ đã có tu vi rất cao, hắn được vạn người kính nể. Và hắn chính là thụ chính của quyển tiểu thuyết y xuyên vào, có được sự chú ý của y thì có thể dễ dàng thay đổi cốt truyện hơn rồi.
Thẩm An Nguyên từ lúc đầu đã chú ý đến đứa nhóc này, tuổi còn nhỏ đã biết giấu đi nanh vuốt của mình, chờ đợi thời cơ chín mùi mới lộ ranh móng vuốt sắc nhọn để đi săn. Trong tương lai chắc chắn sẽ có thể làm được việc lớn, hắn bị thu hút bởi đứa nhỏ này, làm hắn nhớ tới chính mình lúc trước.
Giản Triều Vân thấy Thẩm An Nguyên cũng có ý muốn thu nhận mình làm đệ tử nên rất vui mừng, y từ chối hết tất cả các phong chủ khác kể cả chưởng môn để nhận Thẩm An Nguyên làm sư phụ mình. (Sư tôn với sư phụ khác nhau ntn vậy? Ai gthich cho t vs.)
"Đệ tử bái kiến Thẩm phong chủ, đệ tử thực sự rất cảm kích vì ngài đã chọn ta. Thẩm tiên tôn xin ngài hãy nhận ta làm đệ tử của ngài!"
Thẩm An Nguyên lạnh lùng đáp một tiếng: "Ừm."
Trong lòng Giản Triều Vân vui như mở hội, trúng mánh rồi.
Y theo Thẩm An Nguyên về Linh Vũ Phong, nhận phòng, nhận đồ các thứ.
Bất chợt bên ngoài có động tĩnh lớn, Giản Triều Vân mở của ra ngoài xem, là Tiết Minh và Cố Diễm. Trên người bọn họ đầy đất cát, như người rừng trở về cuộc sống bình thường. Giản Triều Vân phụt cười, tiếng động của y khiến hai người kia chú ý đến.
_________
Tác giả: Còn chương nữa thôi. T sau khi viết xong 4 chương liên tiếp: