Trở Mặt

Chương 25: Không hẹn mà gặp




Lời nói của Viễn Chân, Thạc Chân chẳng ngốc để nhận ra hàm ý phía sau, nhưng bản thân cô lại cố giả vờ không hiểu.

Trở về sau chuyến đi dài, sáng hôm sau Viễn Chân phải đến công ty họp, Thạc Chân sáng phải dậy sớm học gia sư, vô tình nghe được anh ho vài tiếng.

Thạc Chân thật sự đã buông bỏ, nhưng giờ đây cô muốn dùng tư cách cháu gái lo cho chú cũng sợ Viễn Chân sẽ hiểu lầm. Có điều, Viễn Chân đã chăm sóc Thạc Chân rất chu đáo, cô không thể vì ảo tưởng của bản thân mà chỉ nhận không trả.

Buổi học kết thúc sớm, Thạc Chân vào bếp nấu nước gừng, định bụng sẽ đợi Viễn Chân trưa về ăn cơm rồi đưa anh uống.

Tầm gần mười hai giờ, Phi bỗng tìm đến, còn mang theo đồ ăn cho Thạc Chân, giao xong đồ, anh truyền lại lời của Viễn Chân: "Phó chủ tịch hôm nay không về ăn trưa, anh ấy dặn anh nhắn em ăn rồi nghỉ ngơi, buổi chiều không được trốn học đâu."

Trong lòng Thạc Chân không tránh khỏi thất vọng, cô cầm túi đồ ăn, tầm mắt vô thức hướng xuống tạo nên dáng vẻ âu sầu.

Phi làm xong nhiệm vụ liền xoay người ra về, vừa bấm nút thang máy xong, anh bất chợt quay đầu về phía Thạc Chân, ẩn ý hỏi: "Em có muốn đến công ty không?"

Cuộc họp kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ cũng chịu kết thúc, Viễn Chân trong bộ vest đen phẳng phiu tôn dáng, phong thái khí chất nổi bật giữa những người làm nền khác. Anh tiễn khách hàng lớn ra ngoài, cùng ăn một bữa xem như chúc mừng cho hợp tác sắp tới.

Ở sảnh chính của tòa cao ốc đồ sộ, một người đàn ông trung niên có chiếc bụng to không thể che dưới lớp áo vest dày, đại diện cho công ty phía bên kia, họ Lưu.

Đại diện Lưu quan sát Mộ Khả Ý luôn song hành bên cạnh Viễn Chân liền không khỏi cảm thán: "Phó chủ tịch vừa có nhan sắc, lại tài giỏi, bên cạnh có thêm một bóng hồng xinh đẹp thật khiến người khác ngưỡng mộ."

Sắc mặt Viễn Chân lập tức đanh lại, Mộ Khả Ý bên cạnh lại nở nụ cười thẹn thùng, đáp: "Đã quá khen."

Cả nhóm người vừa ra đến cửa sảnh cùng lúc chạm mặt nhau, Viễn Chân sững sờ bất ngờ khi Thạc Chân đến, nhưng biểu cảm trên mặt cô không để lộ, càng không thể đoán cô đang nghĩ gì.

Viễn Chân bước đến gần Thạc Chân, cất tiếng hỏi: "Sao lại đến đây?"

Thạc Chân nhét bình giữ nhiệt vào tay Viễn Chân, nói dối không chớp mắt: "Con muốn ra ngoài mua ít đồ."

Viễn Chân khó hiểu nhìn bình nước trong tay mình. Đại diện Lưu dễ dàng thấy được thái độ Viễn Chân đối với cô gái lạ này rất đặc biệt, ông tò mò hỏi: "Đây là..."

Không đợi Viễn Chân mở lời, Thạc Chân cướp lời anh, đáp: "Con là con gái Viễn Chân."

Đại diện Lưu và người phía bên ông ta đều kinh ngạc tròn mắt, bọn họ đều không ngờ Viễn Chân còn trẻ lại có con gái lớn đến mức này.

Viễn Chân cau nhẹ mày, bỗng quay sang nói với đại diện Lưu: "Thật xin lỗi, bữa cơm này tôi không thể tham gia, lần tới tôi nhất định mời tạ lỗi."

Dứt lời, Viễn Chân bước đến bế Thạc Chân lên trước ngực trước sự ngỡ ngàng há hốc của những người có mặt.

Mộ Khả Ý khi bị người khác quan sát sắc mặt vì Viễn Chân đã có con, cô lại mỉm cười thấu hiểu, tỏ rõ không bận tâm quá khứ của anh, ngược lại còn vô cùng bao dung yêu thương cả Thạc Chân.

Chẳng mấy chốc, tin đồn Viễn Chân có con gái lớn truyền khắp công ty, Thạc Chân một bước trở thành tiểu thư nhà họ Viễn, dứt khoát quyết tâm cắt đứt tình cảm nam nữ với anh.

Xuống hầm đổ xe, Thạc Chân khó chịu đẩy vai Viễn Chân, ngả ngửa lửa ra sau cằn nhằn: "Bỏ con xuống, con không phải trẻ con, chú đừng bế như vậy nữa."

"Đừng!" Viễn Chân chợt trầm thấp giọng, dùng tay đỡ lưng Thạc Chân ép vào người mình, nghiêm mặt nhìn cô: "Con vì tức giận khi thấy Mộ Khả Ý xuất hiện cạnh chú đúng không? Con xem đi, suy nghĩ vẫn là trẻ con."

Thạc Chân bị bắt trúng tim đen khó tránh chột dạ, mặt mày hầm hầm vì đuối lý không thèm cãi nữa.

Đến cạnh xe, Viễn Chân mở ghế phụ đặt Thạc Chân vào, thuận tay gài luôn dây an toàn cho cô. Trước khi đóng cửa lại, nhìn thấy mặt nhăn mày nhó như bà cụ non của Thạc Chân, khóe miệng Viễn Chân tự giác cong lên.

Điểm đến là một nhà hàng Thái gần công ty, nội thất bên trong hiện đại sang trọng, mỗi một vật dụng trang trí đều tỉ mỉ hài hòa. Khi còn nhỏ, Thạc Chân được Viễn Chân đưa đến những nơi như thế này, cô không hề để ý nhiều bởi lúc đó chỉ ham ăn ham chơi, nhưng lớn rồi cô mới cảm giác bản thân không thể hòa hợp với cuộc sống của giới thượng lưu.

Gọi món xong, Viễn Chân mở nắp bình giữ nhiệt Thạc Chân mang đến, vừa mở nắp đã ngửi thấy thoang thoảng mùi gừng. Anh bất giác nhìn sang cô đang ngồi buồn chán dùng hai tay chống mặt, trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm hạnh phúc khó tả.

"Viễn Chân?" Một người đàn ông ngoại hình tuấn tú phong lưu, nụ cười mang sắc thái thiếu đứng đắn đi cùng một cô gái trẻ bỗng cất tiếng gọi.

Viễn Chân và Thạc Chân đồng loạt ngước nhìn hai người trước mặt, anh ta bỗng vỗ vai anh bôm bốp như rất thân thiết: "Từ hồi nghỉ làm phi công không còn gặp cậu."

Đang nói, anh ta bỗng nhìn sang Thạc Chân, ánh mắt cùng lời chứa đầy ẩn ý: "Chẳng phải con gái rơi của cậu sao, lớn như vậy rồi à, từ một đứa trẻ trở thành thiếu nữ thật kỳ diệu nhỉ."

Thạc Chân không để lộ bất kỳ biểu tình nào, đưa mắt quan sát hai người trước mặt, người đàn ông chính là kẻ có tiền ăn chơi, thân thế nhất định không nhỏ. Cô gái kế bên nét mặt có hơi miễn cưỡng, đôi mắt láo liên liếc nhanh bạn trai mình đầy ghét bỏ, lại nhìn Viễn Chân bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Đúng là cô ta rất trẻ, rất xinh đẹp, nhưng so với Thạc Chân đương nhiên không trẻ bằng, sánh đôi cùng người đàn ông càng ra dáng một cặp chẳng ra gì.

Viễn Chân hiểu được hàm ý phía sau lời nói của người đàn ông, anh không nhanh không chậm cất tiếng nhắc nhở: "Cậu nên tự lo cho bản thân mình trước đi."

"Cần gì khó chịu như vậy, lâu ngày gặp lại tôi muốn hỏi thăm một chút thôi mà. Phải rồi, nghe nói hơn cả năm nay cậu đang qua lại với Mộ Khả Ý à? Mẹ của con gái cậu hồi trẻ xinh đẹp như vậy, cậu cũng dễ thay lòng quá đấy."

Người đàn ông miệng mồm liên tục bép xép, cô gái bên cạnh cũng tò mò ra mặt, chỉ vào Thạc Chân hỏi: "Đây là con gái anh ấy sao?"

"Phải, em nhìn Viễn Chân có phải rất tuyệt không? Tuyệt đến mức làm bố khi mới mười bảy tuổi thôi đó."

Sắc mặt Viễn Chân càng lúc càng sa sầm tối, cơn giận sắp sửa không kìm nén được nửa, Thạc Chân bỗng lay tay anh, chỉ về bảng trắng nhỏ trên vách tường bên cạnh. Viễn Chân cùng đôi nam nữ cùng nhìn qua, ngón tay Thạc Chân chỉ vào bảng cấm mang thú cưng và động vật vào trong.

Ngay lập tức, đôi nam nữ vô duyên tức đến đỏ mặt, Viễn Chân lại cực kỳ hãnh diện về Thạc Chân.

Chọc giận được đôi nam nữ bỏ đi, đúng lúc thức ăn được dọn lên, Thạc Chân không bận tâm Viễn Chân đang dùng vẻ mặt vui sướng như thế nào nhìn mình, cô không khách sáo cầm đũa lên khai bàn.