Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói

Chương 30




Khoảng thời gian Hạ Kiến Sơn đi công tác kéo dài hơn dự kiến, bữa ăn hẹn trước không thể không lùi lại. Lâm Hồi nhận được cuộc gọi từ Tiết Phái, trong lòng hụt hẫng vô cùng, không ngờ có ngày anh phải dựa vào Tiết Phái mới biết hành trình cụ thể của Hạ Kiến Sơn, cảm giác ấy thật sự không dễ chịu chút nào.

Sắp nửa tháng rồi, Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi chưa có một cuộc nói chuyện riêng nào. Dường như hai người cách nhau một cánh cửa, hai người đứng hai bên đều hiểu nhưng không ai chịu bước ra bước đầu tiên.

Nghĩ lại cẩn thận thì thật ra như vậy mới là bình thường, giữa đồng nghiệp chỉ nói chuyện công việc là đủ rồi, chưa thấy ai rối rắm vì ông chủ và nhân viên không nói chuyện phiếm cả. Chỉ có Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn, vốn như tàu hỏa chạy trên con đường định sẵn bất ngờ chệch đường ray, tiến không được, lùi cũng không xong, mắc kẹt ở đó, biến thành tình hình khó xử hiện tại. Lâm Hồi thở dài, không biết bao giờ đoàn tàu này mới trở lại quỹ đạo ban đầu.

Anh đang thất thần thì Annie gõ cửa đi vào, cô đặt túi tài liệu lên bàn, cười nói: “Trợ lý Lâm, đồ của anh đây, tôi tiện đường mang cho anh luôn.”

“Cảm ơn.”

“Cuộc họp thường niên năm nay có hai phương án, anh xem thử nhé?” Họp thường niên mỗi năm ở Vạn Trúc đều là bữa tiệc mời tất cả nhân viên tham dự, đương nhiên phải tổ chức hoành tráng. Annie đặt văn kiện trước mặt Lâm Hồi, xem anh nghiêng về phương án nào hơn.

“Cô chọn đi, gu của cô vẫn hơn.” Lâm Hồi tùy ý nhìn, bỗng nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra gửi một dãy số cho Annie, “Bổ sung thêm màn biểu diễn của một ban nhạc, cô liên lạc với cậu ấy, hỏi ban nhạc cậu ấy có muốn biểu diễn ở bữa tiệc thường niên ở Vạn Trúc không.”

Annie tò mò nhìn thoáng qua và hỏi: “Đây là ai?”

“Em trai sếp Hạ – Hạ Kiến Xuyên.”

Annie kinh ngạc: “Thật á?”

Lâm Hồi gật đầu: “Cậu ấy và bạn thành lập ban nhạc, cậu ấy là hát chính, hát khá hay. Cô cứ làm theo trình tự bình thường là được, không cần đề cập đến tôi hay sếp Hạ.”

“Ừ, tôi hiểu rồi.”

“À đúng rồi.” Mắt thấy Annie sắp rời đi, Lâm Hồi nắm chặt bút trong tay, giả vờ như tự nhiên nhớ ra, mở miệng hỏi, “Bên phía sếp Hạ… dự định bao giờ về?”

Annie ngẫm nghĩ: “Hôm qua tôi nghe Lý Phong Hải bảo bên lão Phan có dự án cần tham khảo, tạm thời chưa có thông báo đặt vé máy bay.”

Lâm Hồi gật đầu, không nói nữa.

Annie rời khỏi, Lâm Hồi do dự có nên báo với Hạ Kiến Sơn chuyện mời “Thi nhân trên đụn cỏ khô” biểu diễn trong bữa tiệc thường niên hay không. Tuy đây không phải chuyện lớn, Hạ Kiến Sơn không quan tâm nhưng hôm ấy Hạ Chiêu cũng tham dự, nếu ông thấy con trai trình diễn trên sân khấu không biết có tức giận hay không. Theo cách nói của Hạ Kiến Xuyên, Hạ Chiêu vốn phản cảm chuyện cậu thành lập ban nhạc, vì tránh mâu thuẫn gia đình, tốt nhất vẫn nên báo với Hạ Kiến Sơn một tiếng. Lâm Hồi cảm thấy hành động của mình như thêm việc cho Hạ Kiến Sơn, nhưng nói thế nào nhỉ, ít nhất anh có lý do để tiến lên một bước – việc này nhắn tin tương đối thích hợp nhỉ?

Lâm Hồi hít sâu, mở khung thoại với Hạ Kiến Sơn, nghiêm túc soạn một tin dài, xóa rồi lại gõ, đọc thầm mấy lần, kết quả không chờ anh sửa sang xong thì thấy khung thoại hiển thị “Đối phương đang nhập tin nhắn”.

Lâm Hồi dừng tay, đợi hồi lâu cuối cùng nhận được bảy chữ.

Hạ Kiến Sơn: “Nhận được hàng chuyển phát nhanh chưa?”

Chuyển phát nhanh? Hàng chuyển phát nhanh gì?

Lâm Hồi chợt nhớ đến lúc Annie đến có nói lấy hộ anh thứ gì đó. Lâm Hồi nhìn thoáng qua: Một túi tài liệu mỏng, chắc là cái này.

Lâm Hồi: “Nhận được rồi.”

Hạ Kiến Sơn trả lời rất nhanh: “Bộ phim này tôi chưa xem.”

Lâm Hồi khó hiểu, không biết hắn đề cập đến bộ phim nào, nhưng theo phép lịch sự vẫn đáp lại: “Ừm.”

Lâm Hồi đợi một lát không thấy Hạ Kiến Sơn nhắn tiếp, đối thoại hẳn là kết thúc. Lâm Hồi khó hiểu, nhìn túi tài liệu, ngẫm nghĩ rồi cầm lên xé mở.

Bên trong là một tấm vé xem phim. 

Trong túi tài liệu chỉ có một tấm vé xem phim.

Lâm Hồi ngơ ngác, anh nhìn vài lần, xác nhận đây là vé bộ phim “Mở màn”, địa điểm là rạp chiếu phim quốc tế Tinh Hải, chỗ ngồi là hàng thứ bảy, ghế số 6. Nhưng nếu anh nhớ không nhầm thì bộ phim này đã rút khỏi rạp cách đây một tuần. Lâm Hồi chợt nghĩ ra gì đó, nhìn lại vé, thời gian viết trên đó là sáu giờ tối hai ngày nữa.

Anh chỉ mới nói với một người rằng mình muốn xem bộ phim này, là Hạ Kiến Sơn.

Đây lại là tấm vé Hạ Kiến Sơn đưa cho, đầu óc Lâm Hồi trở nên hỗn loạn: Là thứ mà anh đang nghĩ sao? Là mời anh xem phim à? Hay là hai hôm nữa hắn sẽ về xem phim cùng anh? Trái tim Lâm Hồi bắt đầu đập kịch liệt, vội vàng mở Wechat: Không có, không có gì hết, Hạ Kiến Sơn không giải thích gì cả, câu cuối cùng vẫn là “Ừm”.

Ở bất kỳ ngày nào trong quá khứ, bọn họ luôn có thể lý giải tiếng lóng của nhau một cách ăn ý, nhưng hiện tại Lâm Hồi chỉ cảm thấy người kia đáng giận.

Lâm Hồi lật qua lật lại tấm vé, cố gắng hạ thấp sự chờ mong và thuyết phục bản thân rằng ông chủ giàu sang bao hết phòng mời trợ lý xem phim mà thôi, đừng nghĩ quá nhiều. Nhưng tại một góc nào đó không ai hay biết dưới đáy lòng, sự mong đợi anh không dám tưởng tượng cũng như không dám chạm đến vẫn lặng lẽ nảy mầm. Lâm Hồi không hỏi Hạ Kiến Sơn có ý gì, có lẽ anh chỉ là người quyết định đẩy cánh cửa kia ra trước, nhưng tấm vé này khiến Lâm Hồi hiểu ra không phải chỉ có mình anh để ý “sự lảng tránh” hai người cố ý tạo nên trong khoảng thời gian này, thế là đủ rồi, đủ rồi.

Chớp mắt đã đến ngày hôm ấy.

Kinh Hoa năm nay đón một mùa đông đến muộn, tuy đã sang tháng mười hai nhưng nhiệt độ không khí không quá thấp. Tuy nhiên mấy hôm nay thời tiết không tốt lắm, trời âm u như thể sắp mưa to. Lâm Hồi đứng trên ban công nhà mình nhìn cành cây nghiêng ngả vì gió, khả năng hôm nay sẽ mưa. Cơn mưa này sẽ bắt đầu một mùa giá lạnh.

Còn ba tiếng nữa là đến sáu giờ.

Từ nhà Lâm Hồi lái xe đến rạp chỉ mất hai mươi phút, trong lòng hơi hồi hộp, nhìn tủ quần áo mấy lần mà không biết nên mặc gì. Lâm Hồi thấy mình hơi buồn cười, nếu Lạc Đình biết e rằng sẽ mắng anh chẳng được cái nước non gì: Ngủ với Hạ Kiến Sơn rồi, xem bộ phim thôi thì đã làm sao, huống chi chưa chắc hắn đã đến. Nhưng đối với Lâm Hồi, chuyện này mang ý nghĩa khác, “xem phim” là kỉ niệm đầu tiên ẩn chứa mầm mống của “tình yêu” thời niên thiếu, đơn giản và mộc mạc nhất.

Việc này nhắc đến thì buồn cười. Hồi anh còn nhỏ, hoạt động giải trí của người trưởng thành không đa dạng như bây giờ, các cặp đôi yêu nhau hẹn hò thường thích đi xem phim nhất. Đôi khi Lâm Hồi nghe hàng xóm tán gẫu nhắc đến con nhà mình hoặc nhà người ta, chỉ hiểu ý mà cười nói một câu: “Chắc là đi xem phim với bạn bè rồi.” Khi ấy anh còn bé, không hiểu chỉ là xem phim thôi mà, có gì buồn cười đâu. Đến khi anh lớn mới hiểu “xem phim” có lẽ không phải xem phim thật mà là hẹn hò, dần dà phim điện ảnh biến thành đất đai màu mỡ nuôi dưỡng tình yêu – Đèn tắt, màn ảnh sáng lên, mọi ái muội và cảm xúc rục rịch nảy sinh.

Lâm Hồi đến rạp trước nửa tiếng. Có lẽ là cuối tuần nên khá đông, trùng hợp có một bộ phim tình cảm hài mới công chiếu, xung quanh đều là các cặp đôi, bầu không khí vừa ngọt ngào vừa dịu dàng. Nhất thời Lâm Hồi không biết có nên chờ đến sáu giờ mới vào hay không, dù sao “Mở màn” rút khỏi rạp rồi, nhìn qua không giống như sẽ kiểm phiếu mới được vào. Anh tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, ai ngờ có nhân viên tiến lại gần: “Xin chào, anh là ngài Lâm đúng không?”

Lâm Hồi gật đầu.

“Mời anh đi theo tôi.”

“Ừ.”

Nhân viên đưa anh đến phòng chiếu phim, Lâm Hồi ngồi xuống vị trí đã được an bài, nhịn không được mỉm cười: Đúng như dự đoán của anh, bao cả phòng, thậm chí bên cạnh anh còn có một chiếc xe đẩy, phía trên là Coca và bắp rang. Chỉ là chưa đến thời gian chiếu phim, đèn vẫn sáng, không gian xung quanh quá yên tĩnh. Lâm Hồi nhìn sân khấu tối đen trước mặt, không biết suy nghĩ điều gì, nhưng tay lại vô thức lật qua lật lại điện thoại, màn hình theo động tác của anh mà lúc sáng lúc tối.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

“Bụp.”

Đèn tắt.

Màn ảnh sáng lên, nhạc mở màn vang lên từ bốn phương tám hướng, nháy mắt đã lấp đầy căn phòng.

Điện thoại không quay cuồng nữa mà im lặng nằm trong lòng bàn tay.

Chỉ có hương bắp rang vẫn quẩn quanh, khơi gợi ý muốn thưởng thức, Lâm Hồi cầm một cái bỏ vào miệng nhai: Quả nhiên ngọt như trong tưởng tượng của anh.

Sau đó, anh thở dài.

Cuối cùng anh vẫn không xem hết bộ phim này, sau ba mươi phút, Lâm Hồi rời khỏi rạp chiếu phim. 

Anh lái xe về nhà, dường như phía sau không phải khu trung tâm thương mại ấm áp thoải mái mà và vực sâu cắn nuốt vạn vật. Đến tiểu khu, trời bắt đầu mưa. Cơn mưa mùa đông vừa lạnh vừa mau, hòa cùng tiếng gió quật vào cửa kính. Lâm Hồi đỗ xe, đầu óc đặc sệt như hồ, dính nhớp không nhét thêm được thứ gì.

Anh thật sự mệt mỏi.

Lâm Hồi gục xuống vô lăng, điện thoại tùy ý ném sang bên cạnh, áo khoác được chọn lựa tỉ mỉ bị ép ra nếp nhăn. Rõ ràng tất cả đã trong dự liệu nhưng tại sao tâm trạng vẫn nặng nề như sương mù trong rừng cây sau cơn mưa, dày đặc mãi không tan? Có lẽ anh và Hạ Kiến Sơn không có duyên thật, dù sao cuộc sống không phải tiểu thuyết, anh cũng không phải nhân vật chính có thể biến tất cả chua xót và đợi chờ thành kẹo ngọt.

Anh nghĩ thầm thì ra ba mươi tuổi rồi, anh vẫn bị vọng tưởng của mình làm tổn thương.

Lâm Hồi ngơ ngác, không phát hiện điện thoại mình sáng lên, biểu thị có người gọi đến. Đến khi anh chuẩn bị xuống xe về nhà, lấy điện thoại chỗ ghế phụ mới thấy ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Hạ Kiến Sơn. Lâm Hồi sửng sốt, đang định gọi lại thì Hạ Kiến Sơn gọi đến cuộc thứ tư.

“Lâm Hồi…”

Trong nháy mắt kết nối, Lâm Hồi nghi ngờ mình nghe nhầm, giọng Hạ Kiến Sơn ở đầu dây bên kia rất vội vàng, không giống hắn ngày thường. Lâm Hồi nhìn màn hình, chần chờ mở miệng: “… Sếp Hạ?”

“Em đang ở đâu?” 

Lâm Hồi hoang mang: “Tôi… Tôi ở nhà.”

“Bây giờ tôi đến, em chờ tôi.” Tốc độ nói chuyện của Hạ Kiến Sơn rất nhanh, nhanh đến nỗi Lâm Hồi chưa kịp phản ứng thì hắn đã cúp máy.

Lâm Hồi ngây ngẩn nhìn màn hình, đúng lúc này Triệu Kiến Hoa gửi tin nhắn cho anh: Trợ lý Lâm, hình như sếp Hạ có việc gấp, anh ấy bảo gọi điện mà cậu không nhận, tôi đã gửi địa chỉ nhà cậu cho sếp, cậu lưu ý một chút.

Lâm Hồi mất mấy phút mới hiểu đã xảy ra chuyện gì: Hạ Kiến Sơn đã về, hiện tại muốn đến đây tìm anh. Lâm Hồi không hiểu có chuyện gì gấp mà gọi điện không nói được, nhắn tin cũng không, cứ phải gặp mặt trực tiếp, nhưng trái tim anh đập còn rộn ràng hơn cơn mưa ngoài trời kia.

Lâm Hồi cảm thấy trong xe hơi bí bách, liếm đôi môi hơi khô, nắm chặt điện thoại, đôi mắt vẫn nhìn màn hình, sợ lại bỏ lỡ cuộc gọi hay tin nhắn nào đó.

Không biết qua bao lâu, Hạ Kiến Sơn lại gọi đến, Lâm Hồi run rẩy ấn kết nối.

“Tôi đỗ xe ở cổng tiểu khu, hiện tại chuẩn bị vào, nhà em…”

Lâm Hồi ngắt lời: “Anh vào từ cửa nam sau đó đi đến cuối đường rồi rẽ phải, tòa số 28, phòng 301, à, chỗ ghế phụ xe anh có…”

Chữ “ô” còn chưa nói xong thì Hạ Kiến Sơn đã cúp máy.

Lâm Hồi vội vã lấy ô trong xe mình, bắt đầu chạy về phía Hạ Kiến Sơn sẽ đến.

Mưa ngày càng nặng hạt, nước mưa chảy dọc theo ô xuống mặt đất, sau đó tung tóe bọt nước. Bước chân Lâm Hồi ngày càng nhanh, gió thổi bay áo khoác, giày, ống quần và vai, chỗ nào cũng bị bắn nước mưa, nhưng anh mặc kệ, bởi vì cách đó một trăm mét, Hạ Kiến Sơn tiến về phía anh.

Lâm Hồi cảm thấy hết thảy đều không quan trọng. Dù là thời tiết bất ổn hay bộ phim khiến anh thất vọng, tất cả đều không quan trọng. Mặc kệ Hạ Kiến Sơn đến đây làm gì, dù hắn chỉ đến đưa hợp đồng thì anh cũng cảm thấy không sao hết, bọn họ chưa từng tách ra lâu như vậy, Lâm Hồi nhớ hắn, rất nhớ, đầu óc anh bây giờ chỉ muốn gặp hắn.

Lâm Hồi dừng bước.

Trước mặt là một chiếc ô màu đen in bốn chữ “tập đoàn Vạn Trúc” màu vàng, đó là quà tặng của công ty trong hoạt động lần trước, anh tiện tay lấy một chiếc bỏ vào xe Hạ Kiến Sơn. Ô được nâng lên, lộ ra gương mặt Lâm Hồi ngày nhớ đêm mong.

Lâm Hồi căng thẳng, không nói lên lời.

Nước mưa và đèn đường khiến thế giới này biến thành tranh sơn dầu mờ mờ ảo ảo, trong bức tranh ấy, chỉ có Hạ Kiến Sơn là rõ nét: Hắn đứng ở đó, hai mắt ngập tràn niềm hân hoan.

Hạ Kiến Sơn tiến lên trước một bước, hai chiếc ô khẽ chạm vào nhau.

“Xin lỗi, tôi…” Hạ Kiến Sơn có vẻ ảo não, không biết nên nói thế nào. Hạ Kiến Sơn tạm dừng một lát rồi đút tay vào túi lấy một tấm vé xem phim ra, Lâm Hồi thấy yết hầu hắn chuyển động: “Lâm Hồi, em có bằng lòng xem phim với tôi không?”

Trời đất như bị đẩy lùi ra xa, nước mưa bị gió thổi hắt vào mắt Lâm Hồi, anh không thấy rõ gì hết, chỉ còn tiếng nói dịu dàng như được ánh trăng bao phủ im lặng hòa vào đáy lòng.

Mãi một lúc lâu sau…

“Ừm.”

Lâm Hồi nghe thấy mình trả lời như thế.