Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói

Chương 11




Trong buổi họp định kỳ mỗi tháng một lần, hiếm khi thấy Hạ Kiến Sơn thất thần.

Nhân viên đang báo cáo tình hình công việc trong một tháng qua, sau đó sẽ trình bày tỉ mỉ kế hoạch và mục tiêu tháng tiếp theo, nhưng Hạ Kiến Sơn không có kiên nhẫn nghe hết.

Hắn đang nghĩ vài chuyện liên quan đến Lâm Hồi.

Sáng nay ở văn phòng, Hạ Kiến Sơn tìm tài liệu để nghiên cứu về dự án đầu tư sắp tới, kết quả vừa mở ra đã thấy bên trong có một tờ giấy A4 gấp gọn: Một đơn xin từ chức, cả trang giấy là nguyên nhân từ chức được công thức hóa, nhìn qua là biết đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ thiếu bước cuối cùng là ký tên.

Quyển sách này hắn mới chỉ cho Lâm Hồi mượn, đây là đơn xin từ chức của Lâm Hồi.

Trong nháy mắt ấy, trái tim Hạ Kiến Sơn như chạm đáy, sau đó hắn thấy chỗ ngày tháng là từ bốn năm trước. Hạ Kiến Sơn thở phào, gấp lại tờ giấy để về chỗ cũ.

Thật ra công ty lớn hay nhỏ thì việc luân chuyển nhân viên là hết sức bình thường. Ngoài nhân viên bình thường, Vạn Trúc không thiếu những nhân viên thuộc ban quản lý chuyển sang đầu quân cho tập đoàn khác hay tự mở công ty riêng, Hạ Kiến Sơn chưa từng để mấy việc này trong lòng. Nhưng vừa nãy nhìn thấy đơn xin từ chức, ý thức được Lâm Hồi từng có ý định rời khỏi Vạn Trúc, Hạ Kiến Sơn chợt cảm thấy có chút không biết làm sao.

Dường như Hạ Kiến Sơn chưa từng tưởng tượng có một ngày Lâm Hồi sẽ rời khỏi Vạn Trúc, rời khỏi chính mình.

May là từ bốn năm trước. Bốn năm trước Lâm Hồi từng có ý định từ chức, nhưng cuối cùng vẫn ở lại.

Hạ Kiến Sơn mất mấy phút nhớ lại ngày đó, đoán được mang máng nguyên nhân anh muốn từ chức. Trên thực tế, ngày Lâm Hồi gõ đơn xin từ chức là một ngày hết sức bình thường, nhưng trước đó một tuần, Vạn Trúc xảy ra chuyện lớn – một nhân viên qua đời ngay trong giờ làm việc.

Nhân viên đó tên là Chu Đông Huy thuộc phòng kế hoạch, có tiếng là người trung thực, cả ngày vùi đầu viết phương án, làm việc cần cù chăm chỉ. Ngay trước hôm xảy ra chuyện, anh ta còn nói đùa với đồng nghiệp tối qua mơ thấy mấy con số, chuẩn bị mua vé số trúng năm trăm vạn, ai ngờ ngay hôm sau, anh ta đột ngột gục ngay tại bàn làm việc. Sau đó Vạn Trúc đưa anh ta đến bệnh viện, đáng tiếc không thể xoay chuyển tình thế. Bệnh viện viết đơn báo tử xác nhận là đột tử. Dựa theo chế độ của Vạn Trúc và chính sách pháp luật, công ty sẽ bồi thường cho người nhà và hỗ trợ xử lý hậu sự.

Khoảng thời gian ấy, Hạ Kiến Sơn công tác ở nước ngoài, rất nhiều chuyện đều do Lâm Hồi ra mặt. Tâm trạng anh phức tạp, thứ nhất anh cũng mất người thân nên đồng cảm, thứ hai là đối với công ty, việc này cần giải quyết thích đáng một cách nhanh chóng, giảm thiểu tối đa ảnh hưởng. Lâm Hồi vừa đốc thúc phòng hành chính tham dự, vừa liên hệ người nhà Chu Đông Huy để thương lượng khoản bồi thường tiếp theo. Nhưng không ai nghĩ đến, ngày thứ ba sau khi Chu Đông Huy qua đời, hai phía còn chưa gặp mặt thì sự tình đã bị tung lên mạng.

Nguyên nhân là vợ Chu Đông Huy – Ngụy Tuyền đăng bài trên Weibo cùng tiêu đề với ý nghĩa sâu xa – “Ba câu hỏi cho Vạn Trúc – Chu Đông Huy chồng tôi, Chu Đông Huy ba của con gái tôi, Chu Đông Huy con trai Chu Kiến Quốc, tại sao anh bỏ chúng em mà đi?” Bài viết trình bày Chu Đông Huy là nhân viên lâu năm dốc hết tâm huyết làm việc ở Vạn Trúc nhưng lại bị bóc lột, tăng ca trong thời gian dài, một tháng trước khi qua đời còn bị giáng chức, cắt giảm lương, trong lòng buồn bực không chỗ giải tỏa, áp lực khiến anh ta gục ngã ngay tại nơi mình phấn đấu từng ngày. Bài viết kể dưới góc nhìn của Ngụy Tuyền, tình cảm tha thiết chân thành, mỗi chữ đều lên án Vạn Trúc áp bức người trung thực, chữ nào cũng nhuốm máu, ai ai nhấp vào đều cảm động.

Một còn đá làm dậy sóng cả mặt hồ.

Trước giờ độ chú ý của Vạn Trúc đã rất cao, hơn nữa lời văn của Ngụy Tuyền lôi kéo được nhiều đồng minh, tuy có người tỏ vẻ lời nói từ một phía không chứng minh được gì, không có chứng cứ rõ ràng, không thể khiến người ta phục, nhưng vào ban đêm, một lượng cư dân mạng dưới cảm xúc phẫn nộ đã thúc đẩy tương tác bài viết, hashtag #Vạn Trúc bóc lột nhân viên lên hot search, dư luận lập tức sôi trào.

Những lời chỉ trích trên mạng vẫn nằm trong tầm kiểm soát, tuy nhiên sau đó, Ngụy Tuyền nhận lời mời phỏng vấn từ công ty truyền thông nổi tiếng “Báo Nam Hoa”: Kèm theo bài viết là bức ảnh trụ sở Vạn Trúc chụp từ trên cao với tông màu tối và lạnh lẽo, toàn bộ bức ảnh tràn ngập tính áp bức, phía dưới là hàng chữ nhỏ bắt mắt: Đi dạo giữa bê tông cốt thép, có bao giờ họ nghĩ sẽ có ngày bị nghiền nát? Bài phỏng vấn với ngôn từ đanh thép mang tính phán xét, tràn ngập ý kiến chủ quan khiến huyết áp người ta tăng vọt, gần như đẩy Vạn Trúc về phe đối lập.

Đây là lời khiêu khích.

Mũi tên hướng về phía Vạn Trúc.

Đương nhiên Lâm Hồi thấy hai bài viết này, nói thật anh vô cùng khiếp sợ và tức giận. Nội dung không những đề cập đến rất nhiều vấn đề không có thật, mà Ngụy Tuyền còn nói “cán bộ cấp cao họ L bóc lột, cố ý giáng chức giảm lương”, người Ngụy Tuyền nhắc đến chính là anh – Lâm Hồi.

Lâm Hồi cẩn thận nghĩ lại mấy lần tiếp xúc với Chu Đông Huy, gần như đều liên quan đến công việc, giao lưu suôn sẻ, không khí thoải mái, không hề gay gắt chút nào. Chuyện giáng chức giảm lương thì đúng là có, nhưng bởi trạng thái làm việc một năm nay của Chu Đông Huy không đảm bảo, mấy dự án nếu không phải xảy ra sai lầm cấp thấp thì là qua loa cho xong. Không những thế anh ta còn làm thêm nhiều việc khác bên ngoài, năng lượng bị phân tán dẫn đến ảnh hưởng tiến độ công việc, vì thế lãnh đạo từng gọi vào trao đổi riêng rất nhiều lần. Bao gồm lần giáng chức giảm lương này cũng là do lãnh đạo của anh ta không chịu nổi nữa, hy vọng công ty điều anh ta sang vị trí khác, nếu không được thì khuyên từ chức luôn. Từ khi vào Vạn Trúc, Chu Đông Huy đã bắt tay vào công việc liên quan đến lập kế hoạch, bước sang tuổi trung niên, chuyển sang vị trí khác là không có khả năng, nhưng trạng thái hiện tại đúng là không thích hợp với vị trí này.

Phòng nhân sự gửi báo cáo, đề ra mấy phương án giải quyết, trong đó tập trung vào khuyên từ chức. Lâm Hồi xem những báo cáo trước đây của Chu Đông Huy, nhận ra anh ta vẫn luôn làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, còn từng lọt vào danh sách nhân viên ưu tú, không phải người chỉ biết làm loạn. Anh suy nghĩ rồi hẹn Chu Đông Huy nói chuyện một lần.

Có lẽ Chu Đông Huy cũng cảm nhận được gì đó, vừa gặp Lâm Hồi đã xin lỗi. Anh ta thẳng thắn mấy năm nay đều sầu lo chuyện tiền bạc, bé con sắp lên tiểu học nên muốn mua một căn nhà cạnh trường, nhưng giá nhà quá đắt, không phải mức giá anh ta có thể chấp nhận.  Tính tình Chu Đông Huy hướng nội, mỗi ngày về nhà nghe bà xã lải nhải, áp lực tinh thần quá lớn, đôi khi thà ở công ty tăng ca còn hơn về nhà sớm. Hiện tại ba mẹ hai bên bán nhà cộng thêm vay tiền xem như duy trì được chút ít, bản thân sau khi tan làm cũng làm thêm công việc bán thời gian, hơn nữa mấy năm nay tích góp được phần nào, chuẩn bị mua một căn nho nhỏ xem như hoàn thành tâm nguyện.

Sắc mặt Chu Đông Huy mệt mỏi, vừa nói vừa đỏ mắt, nghẹn ngào hứa hẹn bản thân sẽ cố gắng điều chỉnh trạng thái, hy vọng công ty cho thêm cơ hội. Lâm Hồi thở dài. Tuy anh chưa lập gia đình nhưng vẫn biết “nhà cạnh trường học” là một gánh nặng. Cuối cùng Lâm Hồi đồng ý biện pháp giáng chức giảm lương. Nếu sự việc giải quyết ổn thỏa thì không cần sa thải một nhân viên kỳ cựu lại có kinh nghiệm phong phú. Anh báo với Hạ Kiến Sơn chuyện này, Hạ Kiến Sơn đồng ý.

Chỉ là không ngờ sự kiện đó lại bị xuyên tạc thành áp bức bóc lột.

Hơn nữa Ngụy Tuyền đăng lịch sử trò chuyện với Chu Đông Huy, gần như hôm nào mãi đến khuya Chu Đông Huy mới về nhà, lý do là tăng ca. Có lẽ tần suất quá thường xuyên, Ngụy Tuyền bất mãn hỏi tại sao mỗi ngày công ty đều bắt anh ta tăng ca, trước kia có quá đáng như thế đâu. Chu Đông Huy giải thích là ông chủ giao việc, anh ta không thể từ chối. Trên thực tế, lượng công việc của Chu Đông Huy không nhiều đến nỗi phải tăng ca mỗi ngày, lãnh đạo của anh ta cũng không bắt phải tăng ca mỗi ngày. Ngụy Tuyền dò hỏi tiền lương của Chu Đông Huy tại sao giảm, Chu Đông Huy chỉ đáp bị công ty cắt giảm, về nguyên nhân chỉ trả lời mập mờ lãnh đạo cấp cao không thích mình.

Lâm Hồi không hiểu tại sao Chu Đông Huy phải nói dối như thế, có lẽ ngay từ đầu chỉ là tìm lý do không về nhà, nhưng nói dối một lần sẽ cần mười lời nói dối khác che đậy, về sau bà xã đã tin lý do thoái thác của anh ta. Thậm chí sau khi Chu Đông Huy qua đời, Ngụy Tuyền xem lại lời Chu Đông Huy nhắn mà liên tưởng đến sự cạnh tranh ở nơi làm việc. Ngụy Tuyền chắc chắn rằng môi trường làm việc bóc lột ác liệt khiến chồng mình mất đi sinh mệnh, một tập đoàn lớn như Vạn Trúc nên quét sạch những thành phần thiếu lành mạnh, đồng thời gánh vác trách nhiệm, cho người nhà cũng như mỗi nhân viên một câu trả lời xác đáng.

Quá vớ vẩn.

Vớ vẩn hơn ở chỗ dù Ngụy Tuyền không đưa ra chứng cứ thuyết phục thì dư luận vẫn đứng về phía Ngụy Tuyền.

Mắt thấy sự việc phát triển ngày càng thái quá, thậm chí ngay cả khi Vạn Trúc đã chính thức đưa ra lời thanh minh từ phía luật sư cũng như giải thích những điểm sai sự thật trong bài viết thì sức nóng vẫn không giảm. Nói cho cùng thì Vạn Trúc có thể công khai bằng chứng tăng ta và chấm công của Chu Đông Huy nhưng việc công ty có tồn tại áp bức bóc lột hay không thì khó chứng thực – bạn nói bạn không có, nhưng tôi nói tôi không tin. Lâm Hồi và Ngụy Tuyền đã gặp mặt trực tiếp một lần vì muốn trao đổi thẳng thắn nhưng Ngụy Tuyền rất kích động, không nghe lọt tai lời nào, còn ném điện thoại vào trán Lâm Hồi.

Cùng lúc đó, công ty bắt đầu xã hội những nghi ngờ: Có người cho rằng hiện tại dư luận gây bất lợi cho Vạn Trúc, dù có liên quan đến Lâm Hồi hay không thì ít nhất anh nên tạm dừng công việc, tránh cho mâu thuẫn càng thêm gay gắt, cũng xem như Vạn Trúc có tỏ thái độ. Có người lại cảm thấy dư luận tiêu cực không đúng sự thật mang lại ảnh hưởng xấu, mà phương thức quan hệ công chúng của tập đoàn quá mềm yếu, nên kiện thì phải kiện, không thể vì Ngụy Tuyền gặp bất hạnh mà nhượng bộ…

Trong lúc đó, Lâm Hồi mệt mỏi về cả thể xác và tinh thần. Áp lực đến từ internet và công ty khiến anh rơi vào tình thế khó khăn: Anh phải chịu đựng lời chỉ trích và chửi rủa vô căn cứ, không ngừng xem xét lại mỗi quyết định hay lời nói khi giải quyết vấn đề để đảm bảo không xảy ra sai sót; mỗi ngày vẫn phải xã giao, trao đổi pháp lý, mở họp với lãnh đạo cấp cao, thảo luận cũng như phân tích các bước tiến hành tiếp theo; anh còn phải kiểm tra lại tình hình, bao gồm công việc trong công ty, sửa sang lại rồi gửi cho Hạ Kiến Sơn.

Lâm Hồi quá lo âu, thậm chí không chú ý những câu mình từng nói, những tài liệu mình từng gửi vẫn gửi lại tới máy tính của người bên kia. Lần đầu tiên anh hoài nghi chính bản thân mình. Hạ Kiến Sơn mới rời đi mấy ngày, anh đã khiến Vạn Trúc rối tung beng. Tuy mọi việc đều được Hạ Kiến Sơn thông qua nhưng Lâm Hồi hiểu khả năng phán đoán của Hạ Kiến Sơn đều phụ thuộc vào báo cáo của mình, cách nửa trái đất, hắn không thể hiểu tình huống một cách toàn diện, hắn chỉ có thể tin tưởng anh. Nhưng hình như anh đã khiến Hạ Kiến Sơn thất vọng. Thậm chí anh đã viết sẵn đơn xin từ chức, nếu rời khỏi Vạn Trúc có thể giải quyết mọi việc thì anh sẽ không do dự.

Ngày thứ tám, Hạ Kiến Sơn quay về.

Hạ Kiến Sơn về trước dự tính một ngày, không ai nhận được thông báo, kể cả Lâm Hồi. Khi hắn tiến vào văn phòng, Lâm Hồi còn chưa kịp phản ứng. Đến khi tất cả mọi người vây quanh, hai người mới đối mặt với nhau cách đám đông. Ánh mắt Hạ Kiến Sơn dừng lại trên trán Lâm Hồi, sau đó băng qua đám người, mở miệng: “Cuộc họp tiếp tục.”

Không hề nghi ngờ, Hạ Kiến Sơn là trụ cột của Vạn Trúc.

Từ khi Hạ Kiến Sơn tiến vào phòng họp, bầu không khí thay đổi hoàn toàn, Lâm Hồi cũng thả lỏng hơn.

Hạ Kiến Sơn nghiêm túc nghe phòng công tác xã hội phân tích và trình bày phương án giải quyết, ngón tay gõ mặt bàn, bắt đầu nói:

“Cứ làm như thế trước đã, chuẩn bị giấy tờ tố tụng.”

“Sửa sang lại hết lịch sử trò chuyện với Chu Đông Huy, dù là trên mạng hay thực tế, đặc biệt là các đồng nghiệp tiếp xúc trực tiếp và thường xuyên, bình thường nói chuyện thế nào, tôi muốn xem một chút.”

“Tìm người mở máy tính của Chu Đông Huy, thu thập tình trạng công việc.”

“Hẹn cô Ngụy, tôi muốn trao đổi với cô ấy.”

“Mọi người nên làm gì thì làm đi…” Hạ Kiến Sơn nhìn về phía Lâm Hồi, “Cậu theo tôi vào văn phòng.”

Lâm Hồi hít sâu một hơi.

Lúc này đã mười giờ tối, những người nên tan làm thì đã về, chưa tan làm thì cũng mệt mỏi, cả tòa nhà an tĩnh lại. Lâm Hồi theo Hạ Kiến Sơn về văn phòng, anh hơi mệt, từ khi cuộc họp bắt đầu đến khi kết thúc, anh chưa nói câu nào. Hạ Kiến Sơn liếc anh, tùy ý ném cho anh quyển sách: “Cậu ra sô pha ngồi đọc.”

Giờ này đọc sách làm sao vào đầu, nhưng Lâm Hồi không muốn hỏi vì sao phải đọc sách, nếu Hạ Kiến Sơn đã nói thì anh cứ làm theo. Cả hai không ai nói gì, một người ngồi cạnh bàn làm việc xem điện thoại và máy tính, người còn lại ngồi trên sô pha, ngơ ngác cầm quyển sách.

Trong không gian nhỏ hẹp, bọn họ không ai quấy nhiễu ai, vừa hài hòa vừa kì lạ.

Không biết trôi qua bao lâu, Hạ Kiến Sơn không có ý định nói gì, Lâm Hồi lại ngồi không yên. Anh đặt sách xuống định mở lời thì nghe thấy tiếng “xẹt”, sau đó cả văn phòng rơi vào bóng tối.

Mất điện?

Mất điện đột ngột khiến cả hai sửng sốt, Lâm Hồi nhớ đến gì đó: “À, bên bất động sản báo tối nay kiểm tra bảo dưỡng đường điện cao áp, hình như cắt điện tầm mười phút.”

Nói xong, anh đứng dậy: “Tôi đi kéo rèm.” 

Dạo này Hạ Kiến Sơn không ở đây nên cô lao công kéo rèm lại, hiện tại văn phòng không có chút ánh sáng nào, khiến người ta hụt hẫng.

“Chờ một chút.”

Lâm Hồi dừng trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía Hạ Kiến Sơn với vẻ mặt nghi ngờ: Thật ra anh không thấy rõ, điện thoại không ở bên nên chỉ lờ mờ thấy bóng người bước đến gần rồi dừng lại trước mặt mình.

Hình như Hạ Kiến Sơn đang nhìn anh.

Một lát sau, hắn hỏi: “Còn đau không?”

Giọng Hạ Kiến Sơn trầm thấp, như dòng nước chậm rãi ùa vào bóng đêm. Lâm Hồi ngơ ngác, sau đó mới ý thức được hắn hỏi vết thương trên trán: Vết thương do điện thoại Ngụy Tuyền ném trúng, không nghiêm trọng, hiện tại chỉ để lại vết sẹo dài. Lâm Hồi há miệng, thật ra anh rất muốn thoải mái đáp lại rằng “Không sao”, nhưng không hiểu sao không nói lên lời, cuối cùng nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cậu còn nhớ trung thu năm nào, chúng ta cùng đứng ở đây không?” Hạ Kiến Sơn không để bụng anh im lặng, hỏi tiếp.

Đương nhiên Lâm Hồi nhớ.

Đó là một ngày cả đời này anh khó mà quên được. Bọn họ nhìn mặt trăng tỏa sáng, nhìn ánh đèn muôn nhà, cùng nhau trải qua Tết Trung Thu khó quên. Lâm Hồi không hiểu tại sao Hạ Kiến Sơn bỗng nhiên nhắc lại ngày này, nhưng nội tâm rối bời của anh như được chải vuốt lại, trở nên bằng phẳng hơn một chút.

Hạ Kiến Sơn vươn tay cầm lấy bức rèm, lầm bầm: “Không biết hôm nay có ánh trăng không?”

Lâm Hồi chợt căng thẳng. Anh nhìn về phía Hạ Kiến Sơn, muốn nhìn mặt đoán xem hắn đang nghĩ gì, nhưng chỉ có thể thấy bóng dáng lờ mờ, không nhịn được mở miệng: “Tôi…”

Roẹt…

Ngoài cửa sổ, ánh trăng tỏa sáng.

Nếu muốn nói trên thế gian này có thứ gì bất biến thì đó là ánh trăng – dù là trăm ngàn năm trước, mấy chục năm trước hay ngay tại giờ phút này, giữa bóng tối, nổi bật trong mắt mỗi người đều là ánh trăng mênh mông dịu dàng. Đôi mắt Lâm Hồi ngập tràn ánh trăng, anh giật mình, quên hết mọi thứ, chỉ cảm thấy đáy lòng dâng lên đủ loại cảm xúc phức tạp khó nói, mũi cay cay.

“Lâm Hồi.” Hạ Kiến Sơn quay đầu, “Vất vả rồi.”

Những lời này khiến tấm khiên của Lâm Hồi vụn vỡ.

Anh muốn nói mình không vất vả, là anh làm không tốt. Mấy năm nay dưới sự chỉ đạo của Hạ Kiến Sơn, anh luôn tin tưởng mình đã trưởng thành, nhưng khi hắn không ở bên cạnh, Lâm Hồi mới nhận ra mình chưa đủ năng lực, không hiểu nông sâu. Anh cũng không muốn nghỉ ngơi, điện thoại lóe sáng liên tục, trên tay còn rất nhiều việc cần xử lý, thậm chí anh không nên nghe lời ngồi đó đọc sách, bọn họ nên thảo luận kế sách tiếp theo…

Nhưng ánh trăng quá đẹp.

Nước mắt không hề báo trước rơi xuống, sau đó không thể ngăn lại: Lúc đầu là im lặng rơi lệ, sau biến thành nhỏ giọng nức nở, cuối cùng anh cúi đầu, che hai mắt, biến hết thảy tủi thân, lo âu và giày vò thành tiếng khóc.

Hạ Kiến Sơn không nói nữa, chỉ lẳng lặng ngắm trăng, bất động như một bức điêu khắc.

Trong mười phút mất điện bất thình lình, trong bóng tối ngắn ngủi nhưng cũng đủ dài, Lâm Hồi cảm nhận được sự thoải mái thật sự sau mấy ngày qua.

Đến khi ánh đèn sáng lên, ngoài hai mắt đỏ ửng, gương mặt Lâm Hồi không vương chút dấu vết nước mắt nào. Anh nhìn về phía Hạ Kiến Sơn, lộ ra nụ cười vừa nghiêm túc vừa sáng ngời:

“Sếp Hạ, chúng ta thảo luận công việc thôi.”