Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 217: Con Rể




Trong đôi mắt Cố Tiêu thoáng hiện lên một chút đùa dai: “Ôi, gọi to thật đấy.”

Hạ Trình Thiên thấy vẻ mặt đắc chí của Cố Tiêu, thật sự còn suy sụp hơn mỗi lần kiểm tra thấy Cố Tiêu xếp hạng nhất - Anh gọi rồi, sao Cố Tiêu vẫn chưa tránh ra?

Cố Tiêu cười híp mắt nhìn anh, tiếp tục nói: “Tôi nhớ năm xưa cậu ở bên ngoài oai phong một cõi, lại làm chủ tịch hội học sinh, chủ tịch câu lạc bộ bóng đá, còn tự xưng "Anh lớn" rất nhiều năm. Mặc dù thành tích chẳng ra làm sao cả, nhưng làm việc vô cùng phô trương. Hôm nay cậu ngược lại phải gọi tôi một tiếng "Anh lớn", trong lòng có thể không phục không?”

Trương Tư Nghị nghe thấy câu nói này, cảm thấy hơi bực mình, trước đó cậu hỏi Cố Tiêu có nhớ Hạ Trình Thiên không, Cố Tiêu nói quên rồi. Nhưng bây giờ nghe anh nói vậy, rõ ràng anh nhớ rất dai mà?

Nhìn lại Hạ Trình Thiên, người đáng thương này tức hộc máu vì câu “Thành tích chẳng ra làm sao” của Cố Tiêu - Mẹ nó, kiểm tra ông đây đứng thứ hai toàn lớp, sao thành tích có thể không ra làm sao được? Ngoại trừ Cố Tiêu, không ai có thành tích tốt hơn mình mà!

Nhưng Hạ Trình Thiên vừa mới theo đuổi được Cố Diêu, hôm nay đến đây là muốn công phá người nhà cô, tự nhiên cũng không dám làm mất lòng Cố Tiêu, chỉ có thể ăn nói khép nép: “Phục, phục!”

Cố Tiêu tỏ ra rất vui vẻ, cơn tức giận vì bị đánh thức cuối cùng cũng tiêu hao một chút, nhưng anh vẫn không cho Hạ Trình Thiên vào nhà mà tiếp tục nói: “Đã gọi anh lớn rồi, anh đây cũng có mấy quy tắc muốn bàn giao.”

Hạ Trình Thiên: “...” (T 皿 T) Anh biết ngay mà, người này đâu dễ đối phó như vậy!!!

Cố Tiêu gật gù đắc ý nói: “Gọi anh lớn rồi thì phải thừa nhận, nhận rồi thì phải tuân theo phép tắc trong nhà. Từ nay về sau, phải tôn trọng anh lớn, kính mến chị dâu cả. Khi anh lớn nói chuyện phải lắng nghe cẩn thận, chuyện anh lớn dặn dò phải làm cho thật tốt, có thể tiếp thu không?”

Hạ Trình Thiên: “...” Mẹ nó cậu đừng được đằng chân lân đằng đầu! (╯T 皿 T)╯︵┻━┻

Cố Tiêu cười nhìn anh: “Nói đi, có thể chấp nhận không?”

Hạ Trình Thiên âm thầm rơi lệ trong lòng: “Có thể...”

Cố Tiêu hài lòng gật đầu: “Cố Diêu là anh nhìn lớn lên, anh đối xử với con bé thế nào về sau cũng đối xử với cậu như vậy. Đương nhiên, bây giờ cậu vẫn là người ngoài, đãi ngộ tự nhiên không thể sánh bằng con bé. Muốn được đối đãi tốt thì cậu phải đối xử tốt với em gái anh, sau này con bé thích cậu càng nhiều, địa vị của cậu trong lòng anh càng cao, hiểu chưa?”

Hạ Trình Thiên ngẩng đầu nhìn trời: “Hiểu rồi, hiểu rồi...” Tại sao cuộc đời này của anh lại rơi vào trong tay hai anh em nhà này! TAT

Cố Tiêu quay đầu cười, nhìn Cố Diêu mới đánh răng rửa mặt xong: “Em nghe thấy hết chưa?”

Cố Diêu đỏ bừng mặt gật đầu, thật sự biết ơn và cảm động vì sự khổ tâm của anh trai cô.

Cố Tiêu rốt cục bỏ qua cho Hạ Trình Thiên, để Cố Diêu tới đón tiếp, vinh quang rút lui.

Cố Diêu đi tới cửa, mất tự nhiên nhìn Hạ Trình Thiên - Người vừa bị bắt nạt đến nước mắt đầm đìa, nhỏ giọng nói: “Anh đến rồi.”

“Diêu Diêu ~~~” Hạ Trình Thiên qua năm cửa ải, chém sáu tướng, thật vất vả mới nhìn thấy người trong lòng, nghe được ba từ mềm mại này, tủi thân đến mức suýt nữa bịch một tiếng quỳ gối bên chân Diêu Diêu, ôm chân cô mà khóc to... Anh chỉ đến thăm hỏi đầu năm, còn bị Cố Tiêu hành hạ thảm hại, dễ dàng lắm sao!

Cố Diêu tìm một đôi dép lê trong tủ giày đặt trước mặt anh, cúi đầu nói: “Sao anh muốn đến mà không nói trước với em một tiếng?”

Thấy vẻ mặt thẹn thùng của bạn gái, Hạ Trình Thiên đột nhiên cảm thấy những chèn ép mình phải chịu đều đáng giá.

Đổi giày bước vào nhà, Cố Diêu chỉ vào ba Cố đang cầm chén trà, giới thiệu với Hạ Trình Thiên: “Đây là ba em.”

Hạ Trình Thiên nhìn thoáng qua ba Cố - Ánh mắt ông chằm chằm như hổ đói, khúm núm kính cẩn nói: “Cháu chào chú.”

Cố Diêu lại chỉ vào mẹ Cố đang đứng ở cửa phòng bếp: “Đó là mẹ em.”

Mẹ Cố mỉm cười gật đầu với Hạ Trình Thiên, Hạ Trình Thiên thật sự ngạc nhiên, vậy mà ngây ngốc nhìn qua hướng kia, gọi một tiếng: “Mẹ...”

Bầu không khí trong chớp mắt đình trệ, Cố Diêu phản ứng kịp thời, giơ tay nhỏ đánh vào cánh tay Hạ Trình Thiên, âm thanh the thé: “Anh gọi lung tung gì thế!!!”

Mặt Hạ Trình Thiên đỏ tới tận mang tai, anh lập tức thay đổi xưng hô: “Dì ạ!”

Người một nhà cười ầm lên, ban đầu ba Cố còn định kiêu ngạo lên mặt, hiện tại cũng bị làm cho dở khóc dở cười.

Hạ Trình Thiên đưa quà mang tới đặt trước mặt ba Cố mẹ cố, có bánh trà Phổ Nhĩ hảo hạng, Đại Hồng Bào đời thứ hai[1] cho ba Cố, còn có tổ yến thượng hạng, khăn lụa Hermès kiểu nữ cao cấp tặng mẹ Cố. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết những quà tặng kia của anh có giá trị không nhỏ.

Ngoại trừ Cố Diêu từ nhỏ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, người họ Cố đều từng gặp cảnh tượng hoành tráng, thấy những vật này, trên mặt không mảy may gợn sóng. Ba Cố trời sinh thích trà ngon, mở hộp trà Đại Hồng Bào đời thứ hai mà Hạ Trình Thiên tặng, bắt đầu đánh giá.

Cách giờ ăn trưa một lúc, người một nhà ngồi vây quanh bàn trà, vừa uống trà vừa “Thẩm định” người “Con rể chưa qua cửa” đường đột đến này.

Sự lo lắng ban đầu của Hạ Trình Thiên trôi đi, rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh tự nhiên của người làm ăn kinh doanh. Anh vốn rộng rãi thân thiện, biết ăn nói, một lát sau đã trò chuyện hăng say với ba Cố.

Ba Cố có kiến thức rộng rãi, có thể thông qua biểu hiện nhìn bản chất đối với nhiều loại người. Lần nói chuyện này, ông cũng ít nhiều hiểu được nền tảng của gia đình họ Hạ.

Trên thực tế, người hai nhà xuất thân tương đương, Hạ Trình Thiên lại là bạn học cấp ba của Cố Tiêu, không ai cao quý hơn ai cả. Chẳng qua về sau nhà họ Hạ phát triển mạnh mẽ, có tiền tài và vật chất đóng gói, vậy nên Hạ Trình Thiên bây giờ trông bóng loáng hơn ở bề ngoài.

Từ cách nói năng rèn luyện hàng ngày và biểu hiện vừa rồi của Hạ Trình Thiên, con người đứa nhỏ này ổn, ba Cố mơ hồ yên tâm.

Khi Hạ Trình Thiên đi toilet, ba Cố nhân cơ hội hỏi mấy đứa con: “Cậu ta biết quan hệ của Cố Tiêu và Trương Tư Nghị không?”

Cố Diêu nói: “Biết ạ.”

Ba Cố nghe xong, độ hài lòng tăng lên một chút. Vốn dĩ ông còn lo lắng con trai yêu đương với người đồng giới ít nhiều sẽ gây phiền phức cho hôn nhân của Cố Diêu, không ngờ vấn đề này căn bản không tồn tại, quả nhiên khả năng tiếp nhận của giới trẻ cao hơn họ nhiều.

Sau khi Hạ Trình Thiên ra ngoài, ba Cố ngồi thêm một lát rồi tiến vào phòng bếp giúp mẹ Cố cùng nhau chuẩn bị cơm trưa.

Còn lại bốn thanh niên tự trò chuyện với nhau. Cố Tiêu liếc xéo Hạ Trình Thiên và Cố Diêu, nói: “Anh vẫn chưa hỏi kỹ hai đứa, hai đứa hẹn hò từ bao giờ?” Uy quyền của anh cả bị em gái ruột xem nhẹ, đây là nguyên nhân Cố Tiêu thật sự khó chịu.

Cố Diêu ngượng ngùng đáp: “Giao thừa hôm đó...”

Trương Tư Nghị ngạc nhiên nói: “Giao thừa?” Không phải cả ngày hôm đó Cố Diêu ở cùng họ sao. Hơn nữa ba người còn cùng nhau lên mái nhà bắn pháo hoa, hai người họ lấy đâu ra thời gian xác định quan hệ?

Hạ Trình Thiên cười nhìn Cố Tiêu: “Khì khì, nói đến đây tôi còn phải cảm ơn hai người đấy.”

Cố Tiêu và Trương Tư Nghị mờ mịt, cảm ơn họ cái gì cơ?

Hạ Trình Thiên: “Ai bảo hai người mỗi ngày thể hiện tình cảm ân ái trước mặt Cố Diêu, mới cho tôi có cơ hội lợi dụng!”

Cố Diêu giơ tay véo Hạ Trình Thiên một cái, phồng mặt lên nói: “Hóa ra anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hả?”

Hạ Trình Thiên bị bóp đến đau nhức nhưng vẫn vui vẻ, bắt lấy tay Cố Diêu nắm chặt, lên tiếng an ủi: “Sao lại thế được? Anh đã sớm tỏ tình với em rồi mà.”

Trương Tư Nghị tò mò muốn chết: “Vậy rốt cuộc anh đã làm gì?”

Hạ Trình Thiên: “Nửa đêm anh phóng pháo hoa, quay video cho em ấy xem.”

Trương Tư Nghị tò mò nói: “Nhanh lấy ra cho em xem!”

Cố Diêu thấy Hạ Trình Thiên chuẩn bị rút điện thoại di động ra, xấu hổ lôi tay anh, kêu to: “Không được cho người khác nhìn!”

[1] Đại Hồng Bào đời thứ hai là chỉ chiết cành từ cây chè Đại Hồng Bào mẹ, trồng đến nơi khác nuôi dưỡng