Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 202: Quyết Định




Đây cũng là một trong những lý do khiến Trương Tư Nghị chọn làm việc ngay sau khi tốt nghiệp. Không có sự độc lập về kinh tế thì không có tự do thực sự. Một chàng trai ở tuổi đôi mươi, ai mà không muốn gia nhập xã hội càng sớm càng tốt để thể hiện hoài bão của mình, ai mà không muốn tự mình đứng lên?

Liêu Tuấn phi thường đồng ý với ý kiến của Trương Tư Nghị, nhưng cậu ta cũng đưa ra quan điểm của riêng mình đối với công việc có thu nhập ổn định: “Thực tế, khi vừa làm việc vừa được nhận tiền lương tôi rất vui vẻ, mặc dù thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ xem đó có phải là cuộc sống tôi muốn không. Nhưng mà, ngay khi tiền lương được trả vào đầu tháng, cầm tiền trong tay, cảm thấy mình có thể chống đỡ trong một thời gian, hơn nữa càng về sau càng lười biếng, cũng càng lười thay đổi... bởi vì một chút lợi ích ngọt ngào mà bị mắc kẹt trong vực thẳm, dần dần tê liệt, khi cần cố gắng thì lại chọn nước chảy bèo trôi, được chăng hay chớ. Bây giờ nghĩ lại, cảm giác đó thực sự quá khủng khiếp. Vì vậy, tôi cảm thấy cần phải xem tình huống, nếu không làm những gì trái tim mình muốn, cho dù trong một thời gian ngắn dựa vào sự độc lập về kinh tế này, tương lai cũng sẽ hối hận. Tốt hơn là nên nhìn xa hơn một chút, chịu đựng một thời kỳ nghèo khó ngắn ngủi để đặt nền tảng vững chắc, xem như là rèn luyện tâm lý của chính mình, thật ra ba năm trôi qua rất nhanh.”

Sau khi nghe những lời nhận xét của Liêu Tuấn, Trương Tư Nghị vô cùng cảm động, không thể không suy nghĩ về tình trạng cuộc sống hiện tại của mình.

Thật vậy, Trương Tư Nghị - người đã có thể một mình đảm nhiệm các dự án lớn nhỏ khác nhau - dường như đang thuận buồm xuôi gió ở nơi làm việc, phát triển cũng nhanh chóng, nhưng cậu biết theo thời gian dần trôi và sự gia tăng các dự án đầu tư, những thứ cậu học được khi còn học đại học đang dần cạn kiệt, tựa như có một bậc thang cản trở cậu tiến thêm một bước.

Tất nhiên, Trương Tư Nghị cũng muốn học thạc sĩ. Đây không còn là sự lựa chọn do xung động nhất thời. Tuy nhiên, dưới tình huống yên ổn hiện tại và điều kiện tiên quyết là không tách khỏi Cố Tiêu, quyết định của cậu dường như đi vào sự trì hoãn vô thời hạn.

Một ngày nào đó sẽ quay trở lại để lấy bằng thạc sĩ - Ngày đó sẽ là ngày nào? Ba mươi tuổi? Ba mươi lăm tuổi?

Theo cách này, ngày này qua ngày khác, Trương Tư Nghị có thể thấy trước sáu năm sau. Khi cậu đến độ tuổi hiện tại của Cố Tiêu, cậu vẫn giống như bây giờ, chỉ có thể sống dưới đôi cánh của Cố Tiêu, làm tùy tùng nhỏ của đối phương...

Biết có một người sẽ luôn che chở mình liền dễ dàng không muốn phát triển.

Nghĩ đến đây, Trương Tư Nghị rơi vào tình trạng tự trách bản thân và hoang mang.

Cậu không nhịn được mà hỏi Liêu Tuấn: “Sau đó, cậu quyết định thế nào?”

“Tôi đã hỏi bạn bè đang học thạc sĩ và đàn anh, đàn chị của mình, hỏi họ có hối hận vì học thạc sĩ không” Liêu Tuấn cười cười, nói, “Gần như tất cả họ đều không hối hận, còn đề nghị tôi muốn học thì phải nhanh chóng học. Làm việc trong một thời gian dài, con người dễ bị bất lực, rất khó ổn định tâm tình để học tập, bởi vì công việc chú trọng hiệu quả, hầu hết thời gian căn bản không đủ thì giờ để suy nghĩ về quy trình, cũng không thể có một khoảng thời gian trọn vẹn để xây dựng hệ thống kiến thức.”

Trương Tư Nghị hơi giật mình, Liêu Tuấn nói đúng, chẳng hạn, lúc Cố Tiêu yêu cầu cậu và Đỗ Nhuế Hiên làm dự án căn hộ dành cho giới trẻ khi cậu mới gia nhập công ty, họ mất nửa ngày làm một kế hoạch, nhưng khi còn học đại học họ có nhiều thời gian để suy nghĩ lại về một thiết kế, tiến hành cân nhắc, đây là một ví dụ rõ ràng.

“Hơn nữa, đôi khi sự do dự của chúng ta có thể chỉ là sợ mất đi sự thoải mái khi rời khỏi môi trường ban đầu...” Liêu Tuấn cúi đầu uống một ngụm nước lèo, nói, “Vì vậy, dù sao, vẫn là thừa thế xông lên để đặt nền tảng dùng cho cả cuộc đời. Dù sao đều phải đi theo con đường này.”

Ăn uống xong trở về khách sạn, Trương Tư Nghị nằm trên giường, đầu óc hỗn loạn, tất cả đều là những lời Liêu Tuấn nói vào bữa trưa.

Bên ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, tí ta tí tách. Mưa bay lả tả trên cửa sổ thủy tinh, giống như một cây bút chì phác thảo từng chuỗi ký tự tiếp theo lên giấy.

Liêu Tuấn khoanh chân ngồi bên mép giường, đối chiếu ảnh chụp thực tế của trắc địa dự án thành phố cổ, chậm rãi giở một cuốn sách sưu tập phong cách kiến trúc nhà Thanh ra xem...

Trong một buổi chiều yên tĩnh và ảm đạm như vậy, tại một căn phòng khách sạn có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, Trương Tư Nghị bắt đầu suy nghĩ về quyết định “Học thạc sĩ” theo nghĩa thực sự.

Sáng hôm sau bầu trời vẫn còn một chút ảm đạm. Mấy người khôi phục công việc, tiếp tục cuộc khảo sát.

Trương Tư Nghị lặng lẽ quan sát Liêu Tuấn, thấy cậu ta cẩn thận ghi lại từng tổ số liệu đo lường, còn đặt câu hỏi với thầy Thôi nếu cậu ta không hiểu. Trong quá trình trao đổi, họ suy luận về thời đại của các di tích cổ hiện có và lịch sử của thành phố X, bàn bạc phong cách kiến trúc cải tạo thành phố cổ.

Trương Tư Nghị học đại học ở nước ngoài, không được học lịch sử kiến trúc Trung Quốc. Cậu vốn cho rằng kiến trúc cổ của Trung Quốc tương tự nhau. Sau cuộc khảo sát này, cậu mới biết được hóa ra kiến trúc của các triều đại khác nhau có phong cách khác nhau, cũng có một sự khác biệt lớn giữa kiến trúc dân gian và kiến trúc hoàng gia.

Phong cách được áp dụng cho các tòa nhà cổ không xuất phát từ sở thích của kiến trúc sư, mà là cả một quá trình suy luận và suy nghĩ nghiêm ngặt. Ví dụ, nhiều tòa nhà cổ ở Tây An có dấu vết của nhà Đường, kiến trúc của chúng rất tráng lệ, các thành phần tạo thành tương đối thô sơ và đơn giản hơn các triều đại Nguyên, Minh và Thanh. Những thứ này đều bắt nguồn từ sự thịnh vượng của thành Trường An vào thời nhà Đường. Nguồn gốc lịch sử của nó có tác động sâu sắc đến việc xây dựng đô thị của các thế hệ sau này.

Đây là tầm quan trọng của độ sâu chuyên nghiệp, sự khác biệt giữa chuyên gia và người nghiệp dư.

Nếu dự án cải tạo thành phố cổ này được thực hiện bởi Trương Tư Nghị, ngay cả khi cậu biết có bao nhiêu phương pháp thiết kế, cậu cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Khi làm việc với thiết kế, Liêu Tuấn và bạn học Diệp đang học nghiên cứu sinh nghĩ được nhiều hơn cậu, đào sâu hơn cậu. Phương thức tư duy được hình thành sau khi rèn luyện liên tục này sẽ đi theo họ suốt đời, khiến họ nhìn rõ vấn đề hơn những người đọc sách ít.

Trước kia không để tâm quan sát, mấy ngày này cảm nhận được, Trương Tư Nghị càng trở nên tôn kính, cũng càng ngày càng sốt ruột bản thân rơi vào hiện trạng của kẻ ít đọc sách.

Cậu dường như cũng đang dần nhận ra sự khác biệt giữa mình và Đào Phỉ. Mặc dù Đào Phỉ chỉ hơn cậu một năm rưỡi học lấy bằng thạc sĩ, nhưng thông qua công việc, khoảng cách giữa Trương Tư Nghị và Đào Phỉ sẽ không biết mất trong vòng hai năm, bởi vì Đào Phỉ tiến bộ nhanh hơn cậu.

Vừa mới tốt nghiệp, cậu ta đã phụ trách một dự án cỡ lớn, chưa đến hai năm nữa, đoán chừng đối phương có thể trực tiếp đảm nhiệm cùng loại công việc như Cố Tiêu.

Nhưng liệu Trương Tư Nghị có thể làm được không? Ngay cả khi cho cậu thời gian ba hoặc năm năm, cậu cũng không thể. Chỉ bởi vì sự đào tạo chuyên sâu của giai đoạn học thạc sĩ này, tầm nhìn và cấu trúc của hai người đã chênh lệch nhau.

Mấy đêm nay trở về khách sạn, Trương Tư Nghị bắt đầu tìm kiếm trên Internet thời gian nộp đơn part 2, thủ tục cụ thể và các trường đại học ứng cử.

Nếu muốn bắt đầu đi học vào tháng chín năm sau, hiện tại mới bắt đầu chuẩn bị, thời gian rất gấp gáp.

Trường đại học C có lẽ là dễ nộp đơn nhất. Trường có chính sách ưu tiên tuyển sinh trước cho sinh viên tốt nghiệp đại học khoa chính quy, chưa kể Trương Tư Nghị có bằng đại học 2.1 và điểm số không tệ.

Tuy nhiên, Trương Tư Nghị rất hiểu rõ phong cách nghiêm khắc và cứng nhắc của đại học C. Cậu nghĩ có lẽ đổi sang một tổ chức với phong cách giáo dục khác có thể mở rộng tầm nhìn của mình đến một mức độ lớn hơn, vì vậy cậu khóa mục tiêu vào hai trường đại học khác.

Trong số đó, danh tiếng cao nhất trong giới kiến trúc của Anh là trường đại học A mà Đào Phỉ tốt nghiệp, nhiều kiến trúc sư nổi tiếng quốc tế đã từng nghiên cứu học tập ở đây.

Tuy nhiên, xin vào chương trình học này có độ khó cao ngất trời. Lấy tiêu chuẩn khoa chính quy của Trương Tư Nghị, bảy mươi tám mươi phần trăm có thể bị đánh trượt.

Nhưng nghĩ về sự tiến bộ của mình trong quá trình làm việc, Trương Tư Nghị vẫn cảm thấy mình có thể thử vận may.

Trường còn lại là đại học B mà Ngu Nhị tốt nghiệp. Gác qua sự ảnh hưởng tiêu cực của Ngu Nghị đối với bạn học trong giới sinh viên, đại học B thực sự là một ngôi trường rất đáng giá để học tập, nhưng cũng giống vậy, xin vào học bằng cấp khác nhau, giá trị không giống nhau. Sau khi xác định mục tiêu, Trương Tư Nghị gặp phải vấn đề thứ hai, tiền bạc.

Ngoài đại học C, đại học A và B đều ở London. Ngoại trừ học phí cao, cậu cũng sẽ phải đối mặt với chi phí sinh hoạt rất lớn. Trương Tư Nghị đơn giản tính toán, chỉ hai năm học thạc sĩ, sẽ cần ít nhất năm trăm nghìn đến một triệu nhân dân tệ.

Mãi cho đến khi thực sự lên kế hoạch, cậu mới biết được trong một thời gian ngắn cậu không thể kiếm được số tiền trên dựa theo khả năng của chính mình. Vì vậy, ban đầu cậu muốn đợi cho đến khi kiếm đủ tiền để đi học, chỉ là một chiêu bài tự lừa mình dối người kéo dài thời gian mà thôi.

Trương Tư Nghị mang vẻ mặt đau khổ nằm nghiêng người... Làm sao bây giờ, lại mở miệng với ba mẹ?

Đây là ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu cậu. Mặc dù cậu từng ăn nói ngông cuồng cố chống đỡ lòng tự trọng và mặt mũi của mình trước mặt ba cậu, nhưng khi cậu thực sự cần tài chính, theo bản năng cậu sẽ nghĩ đến người thân của mình trước tiên. Bởi vì cậu là con trai họ, cậu biết ba mẹ mình sẽ làm mọi thứ có thể để đáp ứng nhu cầu hợp lý của cậu.

Tuy nhiên, nếu điều này xảy ra một năm trước, Trương Tư Nghị đoán chừng cậu vẫn có thể mặt dày đóng vai cháu đích tôn trước mặt ba cậu một lần nữa, nhưng hôm nay ý tưởng này vừa mới xuất hiện thì bị Trương Tư Nghị đàn áp ngay lập tức.

Bởi vì cậu yêu đương với Cố Tiêu, cậu cảm thấy mình không có tư cách đòi hỏi ba mẹ bất kì điều nữa trong cuộc đời này.

Đối mặt với đủ loại vấn đề trước mắt, Trương Tư Nghị lại chùn bước.

Muốn nhiều thế nào đi nữa, không có tiền thì làm được cái quái gì!

Cậu cam chịu đóng máy tính lại, mở ipad ra, bắt đầu chơi game...

Cậu mở thời đại âm nhạc ra, luyện hết một lượt tất cả các giai điệu cấp chín, mười ngón tay bay lượn, tưởng tượng đây là trận chiến trên chiến trường... Combo! Combo! Tất cả các combo! Tại sao học kiến trúc không đơn giản như chơi trò chơi? Làm sao cậu lại có thể chọn một con đường sự nghiệp khó khăn đến thế?

Sau khi chơi tròn một tiếng đồng hồ, Trương Tư Nghị tê liệt nằm trên giường, rơi vào cảm giác tự trách lớn hơn.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, Trương Tư Nghị thấy đó là cuộc gọi của Cố Tiêu.

Sợ Liêu Tuấn có thể nghe thấy điều gì đó không đúng, cậu nhanh chóng đi giày rồi bước ra ngoài.

Dựa vào cửa sổ cuối hành lang của khách sạn, Trương Tư Nghị rụt cổ lại, nghe ở đầu bên kia điện thoại Cố Tiêu hỏi cậu mấy ngày qua thế nào, ban ngày làm gì, ban đêm ăn gì...

Giọng nói dịu dàng dường như có sức mạnh chữa trị lòng người, khiến tâm trạng của Trương Tư Nghị trở nên tốt đẹp hơn.

Thật ra, cậu thật sự rất may mắn, sinh ra trong một gia đình như thế, có điều kiện giáo dục tốt, vừa tốt nghiệp đại học lại được gặp cấp trên tốt đến vậy, mà người này lại trở thành người yêu hoàn hảo của cậu...

Aiz, có phải cậu mơ tưởng quá xa vời không? Có lẽ sẽ tốt hơn nếu hạ thấp yêu cầu một chút, chẳng hạn, thi nghiên cứu sinh ở Trung Quốc, như vậy cậu sẽ không phải tách khỏi Cố Tiêu?

...Nhưng trong trường hợp đó, giấy phép kiến trúc sư đã đăng ký của hoàng gia Anh sẽ không còn hi vọng, đây không phải là bỏ gốc lấy ngọn sao.

Muốn học thạc sĩ, cũng muốn lấy giấy phép, một cái là vì tăng lên thực lực bên trong, một cái là vì lấy được chứng chỉ hành nghề kiến trúc, cả hai đều không thể tách rời.

Sau khi trò chuyện một lúc, Cố Tiêu nhạy cảm nghe ra được cậu lơ đễnh, hỏi: “Làm sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”

Trương Tư Nghị chần chừ, cúi đầu khẽ dạ một tiếng.

Trong một khoảnh khắc, cậu đột nhiên nảy ra một ý tưởng - Nếu cậu mượn tiền của Cố Tiêu thì sao?

Trương Tư Nghị hơi sốc trước suy nghĩ của chính mình, kỳ thật trong tiềm thức của cậu cũng không phải không nghĩ đến.

Cậu biết Cố Tiêu có tiền, chỉ cần cậu đề cập đến chuyện này, Cố Tiêu rất có thể sẽ cho, nhưng điều này không phù hợp với nguyên tắc sống và nguyên tắc yêu đương của Trương Tư Nghị. Cậu luôn ủng hộ sự độc lập về kinh tế của hai người yêu nhau. Nếu không phải bất đắc dĩ, phải cố gắng phân biệt rạch ròi về mặt kinh tế.

Hơn nữa, đó là một khoản tiền lớn, một triệu chứ không phải một trăm nhân dân tệ. Ngay cả khi Cố Tiêu sẵn sàng cho cậu, cậu cũng không có mặt mũi để hỏi. Nếu không trong tương lai, luôn cảm thấy mình nợ đối phương một khoản tiền lớn, còn có thể thoải mái yêu đương sao?

Tất nhiên, vấn đề cơ bản nhất là Trương Tư Nghị chưa bao giờ đề cập với Cố Tiêu về ý tưởng đi ra nước ngoài để học thạc sĩ của cậu.

Cậu hơi sợ, cậu không thể rời bỏ Cố Tiêu, còn Cố Tiêu thì sao?

Cố Tiêu ở phía bên kia của điện thoại mỉm cười và hỏi đùa, “Có phải em nhớ anh rồi không?”

Trương Tư Nghị: “... Dạ.”

Cố Tiêu đùa cậu, muốn chính miệng cậu nói ra ba chữ “Em nhớ anh”, Trương Tư Nghị lại đột nhiên cố lấy can đảm, mở miệng trịnh trọng gọi một tiếng: “Cố Tiêu.”

Cố Tiêu nghe được giọng điệu này của cậu, lúc này mới nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì xảy ra rồi?”

Trương Tư Nghị biết cậu không thể trốn tránh, điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là thú nhận tất cả mọi suy nghĩ với Cố Tiêu, đây là sự tin tưởng lớn nhất dành cho người yêu.

“Em muốn hỏi anh một câu hỏi.” Trương Tư Nghị nhắm mắt nói.

Cố Tiêu: “Nói đi.”

Trương Tư Nghị: “Nếu em nói, em muốn quay trở lại nước Anh để học thạc sĩ... Anh cảm thấy thế nào?”

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên rơi vào im lặng, Trương Tư Nghị đợi trong vài giây mà không thấy câu trả lời của Cố Tiêu, ngay lập tức có chút hối hận. Cậu há to miệng, nhanh chóng vớt vát: “Em, em chỉ tùy tiện nghĩ thôi, cũng không chắc chắn sẽ đi thật, hơn nữa học phí rất đắt đỏ, hiện tại em còn chưa đủ khả năng...”

Cố Tiêu vẫn không trả lời.

Trương Tư Nghị hốt hoảng: “Anh có nghe không?”

Lúc này Cố Tiêu mới “Ừ” một tiếng, Trương Tư Nghị dường như nghe thấy một tiếng thở dài sau tiếng “Ừ” kia.

Trương Tư Nghị ấp úng, không biết phải nói gì. Lúc này, nỗi lo lắng khiến Cố Tiêu đau lòng khổ sở đã vượt xa hơn nhiều so với sự thất vọng khi không thể đến Anh để học thạc sĩ.

Sau nửa phút lặng im, Cố Tiêu rốt cục mở miệng: “Anh suy nghĩ một chút, nghĩ kỹ sẽ trả lời em.”

Trương Tư Nghị không rõ cái này mà còn cần phải nghĩ kỹ, cảm thấy “Được” hay “Không được”, chỉ cần nói một câu thôi, tại sao Cố Tiêu giống như đang suy nghĩ một vấn đề phức tạp? Là cậu làm khó Cố Tiêu sao?

Trên thực tế, nếu phản ứng đầu tiên của Cố Tiêu là “Không được” cũng không sao, như thế cậu sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh Cố Tiêu, đời này cam tâm tình nguyện trở thành một tùy tùng nhỏ, cậu không đi đâu nữa hết.

Cố Tiêu: “Hôm nay hơi muộn, em đừng suy nghĩ lung tung, nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau khi nói xong, Cố Tiêu liền nói “Chúc ngủ ngon” với Trương Tư Nghị.

Kể từ giây phút này, Trương Tư Nghị giống như một con thỏ bị đẩy lên giá treo cổ, đôi tai buông thõng xuống lo sợ bất an chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Cậu mâu thuẫn mà ghét sự thẳng thắn của chính mình, nhưng cũng thật sự chờ mong Cố Tiêu cho cậu một câu trả lời chắc chắn.

Thời gian vội vàng trôi đi, chẳng mấy chốc họ đã ở thành phố X được mười hai ngày. Hai ngày trước hành trình trở về, toàn bộ công việc khảo sát và điều tra đã hoàn tất.

Trừ ngày lên máy bay thì còn lại một ngày, thầy Thôi nhân từ khoan dung cho họ nghỉ ngơi.

Lần này mọi người không bỏ qua cơ hội, ít nhất phải đi ra ngoài trèo lên những bức tường thành cổ, xem như đi một chuyến không uổng công.

Một đêm trước ngày nghỉ, Trương Tư Nghị và Liêu Tuấn lướt mạng tìm kiếm những địa điểm vui chơi gần đó, đột nhiên họ nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

Liêu Tuấn cách cửa phòng gần hơn, nhảy xuống mở cửa, kết quả thấy một người ngoài ý muốn: “Giám đốc... Cố?”

Cậu ta không phải nhân viên của Không Biên Giới, nghe thầy Thôi gọi Cố Tiêu là “Tiểu Cố”, Tất Nhạc Nhạc gọi anh là “Sếp”, Trương Tư Nghị ngoài giờ làm việc thì gọi thẳng tên anh là “Cố Tiêu”, cậu ta bỗng chốc không biết gọi cái gì, liền buột miệng gọi “Giám đốc Cố.”

Cố Tiêu gật đầu, hỏi: “Trương Tư Nghị có ở đó không?”

Trương Tư Nghị nghe thấy giọng nói quen thuộc, trực tiếp quay đầu nhìn sang - Cậu thấy Cố Tiêu đứng ở cửa ra vào, một tay xách cặp da văn phòng, tay kia cầm thẻ phòng, hiển nhiên là vừa mới đến, không kịp đi mở cửa phòng đã đến tìm cậu trước.

... What the fuck! Tại sao anh chàng này luôn làm chuyện “Đột nhiên xuất hiện” đó? Trái tim của cậu sắp không chịu nổi nữa!

“Phòng 0302, đến chỗ anh một chút.” Cố Tiêu lắc lư thẻ phòng với cậu, vẻ mặt không hề thay đổi, nói.

Trương Tư Nghị nhanh chóng nhảy khỏi giường, đi dép, chào Liêu Tuấn, nhí nha nhí nhố theo sát Cố Tiêu.

Vào cửa, Trương Tư Nghị liếng thoắng hỏi: “Sao anh lại đến? Vừa mới tới à? Anh ăn tối chưa?”

Cố Tiêu đặt cặp lên giường, kéo cà vạt ra, đột nhiên xoay người, kéo người trước mặt đến, ấn đầu đối phương mà hôn lên môi cậu.