Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 186: Anh (Thứ) Hai




Nghe được câu này, hai tai Trương Tư Nghị dựng lên, cậu vội vã hỏi: “Em cũng gặp phải biến thái?”

Cố Diêu sững sờ, “Cũng”? Tại sao lại nói là “Cũng”?

Nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng được dẫn dắt bởi câu hỏi lạnh lẽo của Cố Tiêu: “Cái gì biến thái? Nói cho rõ ràng.”

Cố Diêu ngập ngừng một lúc mới chậm rãi kể lại: “Tháng trước, công ty chúng em tiếp đãi một ông chủ đầu tư. Giám đốc tài chính của bọn em đưa theo em đi họp, ông chủ đó có vẻ thích em... Lần này vừa khéo bộ phận của bọn em làm quản lý dự án đầu tư của anh ta. Anh ta cứ ba phút lại đến một lần, mỗi lần họp đều điểm danh muốn em tham gia, buổi trưa ăn cơm cũng muốn em đi cùng. Ở công ty em không từ chối được, dù sao đều liên quan đến công việc. Nhưng cách đây không lâu, anh ta xin danh thiếp của em, thêm WeChat của em và bắt đầu bí mật hẹn em ra ngoài, nói rằng anh ta muốn mời em đi ăn tối và xem phim... Em đã rất nghiêm túc từ chối anh ta, nhưng anh ta vẫn không từ bỏ. Gần đây mỗi ngày đều tặng đồ đến công ty của bọn em, ban đầu là bánh ngọt, sô cô la, hôm nay còn đưa một bó hoa hồng đến!”

Khóe miệng Trương Tư Nghị co giật, thủ đoạn này sao lại quen thuộc đến vậy? Buổi trưa hôm nay vừa khéo cậu mới nhận được bánh ga tô... Chết tiệt, Cố Tiêu nói đúng, Bách Duệ thực sự xem cậu là con gái mà theo đuổi! Fuck!

Cố Tiêu bình tĩnh hỏi: “Từ khi anh ta tự hẹn em ra ngoài ăn cơm đến bây giờ là bao lâu rồi?”

Cố Diêu: “Khoảng hai tuần ạ.”

Cố Tiêu nhíu mày: “Sao em không nói sớm?”

Cố Diêu vội la lên: “Em cứ tưởng em từ chối anh ta là xong rồi, ai ngờ được anh ta căn bản nghe không hiểu tiếng người! Em bảo anh ta đừng tặng em bất kì quà tặng gì, anh ta bảo tặng hay không là chuyện của anh ta, nếu em không thích thì cứ vứt đi. Em hỏi anh ta tặng nhiều quà như thế là có ý gì, muốn làm gì, anh ta nói không có ý gì khác, chỉ muốn em cùng anh ta ăn cơm, nếu em không đồng ý ăn cơm với anh ta, anh ta liền tiếp tục tặng...”

Trương Tư Nghị tức giận nói: “Mẹ nó, anh ta đúng là đồ vô lại!”

Cố Diêu sắp bật khóc: “Không phải sao!”

Vẻ mặt Cố Tiêu tái đi: “Trừ tặng quà, anh ta có làm gì khác với em không? Có quấy rối thân thể không?”

Cố Diêu lắc đầu: “Vẫn không có, nhưng mà trước mắt anh ta đã gây nên ảnh hưởng rất lớn đến công việc của em, bởi vì mỗi lần anh ta tặng quà, các đồng nghiệp đều sẽ ồn ào.”

Cố Tiêu thở dài, ban ngày anh nói mấy câu kia với Bách Duệ chính là phòng ngừa chuyện tương tự xảy ra, không ngờ kiểm soát được bên này lại không kiểm soát được chuyện của em gái nhà mình... Hai người này, làm sao đều trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy?

Biết được trước mắt em gái còn chưa bị quấy rối tình dục, Cố Tiêu hơi thả lỏng, đứng dậy đến phòng bếp giúp cô xới một bát cơm, nói: “Nào, ăn cơm trước, từ từ nói.”

Cố Diêu nâng bát cơm, nhưng không thèm ăn, chỉ cầm đũa chọc vào bát cơm giống như đang đâm tên biến thái kia: “Hơn nữa anh ta tặng đồ không chỉ cho một mình em, mà là toàn bộ văn phòng, ví dụ như hôm trước anh ta mua một bó hoa bách hợp đưa đến quầy lễ tân, kèm theo mười cốc cà phê Starbucks, gần như mỗi người trong công ty đều được một cốc. Em có thể vứt hoa anh ta gửi, nhưng em không có quyền vứt cà phê anh ta đưa cho những đồng nghiệp khác. Các đồng nghiệp đều cảm thấy có thể uống cà phê là nhờ vào em, họ nhận được chỗ tốt, bây giờ cũng đứng về phía anh ta, còn nói đùa với em là nhanh chóng ôm lấy bắp đùi vàng này, khuyên em cố gắng trân trọng, tương lai gả vào nhà đại gia, liền không cần đi làm...”

Trương Tư Nghị căm phẫn sục sôi: “Đây không phải là "Bắt cóc" trá hình sao? Gây áp lực cho em thông qua môi trường xung quanh em, ép buộc em phải phục tùng, thật ghê tởm!”

Cố Diêu chớp đôi mắt đỏ lên, căm ghét nói: “Đúng thế, ai thèm gả vào nhà đại gia chứ, em tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, tự mình tìm việc và kiếm tiền. Dựa vào đâu mà xóa bỏ mọi cố gắng của em chỉ vì em được một người đàn ông giàu có theo đuổi? Em có một đồng nghiệp quan hệ không tệ trong công ty, ban đầu em nghĩ bạn ấy hiểu em, kết quả ăn trưa hôm nay, bạn ấy nói rằng em quá máu lạnh. Nếu ai đó đuổi theo bạn ấy như thế này, bạn ấy chắc chắn đã cảm động muốn chết...” Cố Diêu nghẹn ngào một chút khi nói đến đây, “Em không thích anh ta, từ chối anh ta, chẳng lẽ đó là lỗi của em sao?”

Trương Tư Nghị vội vàng nói: “Tất nhiên đó không phải lỗi của em, do người đàn ông kia không tôn trọng suy nghĩ của em, em không thích anh ta, anh ta vẫn bất chấp mà theo đuổi, có gì khác với một tên côn đồ không?”

Cố Diêu vốn hơi choáng váng vì sự dồn ép của hoàn cảnh. Hiện tại, được Trương Tư Nghị vạch trần, sự mờ mịt trong lòng bỗng tiêu tán, cô kiên quyết nói: “Đúng thế, anh ta áp đặt những món quà đó cho em theo ý muốn của anh ta, còn gây áp lực tâm lý cho em, không quan tâm đến cảm xúc của em chút nào, đây mới chính là điều khiến em thực sự không thoải mái!”

Cố Tiêu nhướng mày, nói: “Đưa chút quà nhỏ đã cảm động muốn chết rồi, đồng nghiệp kia của em thiếu tình yêu đến mức nào? Gia đình họ Cố nhà chúng ta mua đồ ăn nhiều năm như vậy mới được tặng cô bé là em đấy. Em không giống cô gái kia, nếu như được người ta tùy tiện tặng hoa mấy lần liền bỏ nhà theo trai, vậy những năm này nhà họ Cố mua đồ ăn thật uống phí.”

Trương Tư Nghị bật cười, Cố Tiêu thật là, trong giờ phút nghiêm túc như vậy mà còn có thể nói đùa...

Cố Diêu dở khóc dở cười mạnh miệng nói: “Anh mới là đồ tặng kèm khi mua thức ăn ấy.”

Tuy nhiên, bởi vì câu nói này, bầu không khí đột nhiên thay đổi, niềm vui cũng xuất hiện trên khuôn mặt Cố Diêu.

Cố Tiêu gắp thịt kho tàu cho cô, nói: “Nhanh ăn đi, vì chút chuyện này mà bỏ đói mình, đáng sao?”

Thấy Cố Diêu mở miệng ăn cơm, Cố Tiêu hỏi tiếp: “Em đã bao giờ nói với đồng nghiệp về cảm xúc của em chưa?”

Cố Diêu: “... Không có.”

Cố Tiêu ngước mắt: “Tại sao không nói?”

Vẻ mặt Cố Diêu đau khổ: “Không phải công ty của chúng em tiếp quản dự án của ông chủ đó sao, bởi vì ông chủ đó đang theo đuổi em nên giám đốc tài chính của chúng em cũng đặc biệt chăm sóc em. Em sợ em nói ra, họ sẽ nghĩ em làm mất lòng Bên A, lỡ may dự án thất bại mà đổ lên đầu em thì làm sao giờ? Ban đầu em nghĩ cứ nhẫn nhịn rồi tính, nhưng hôm nay ngay cả người bạn kia cũng nói em như vậy, em thực sự, thực sự là... muốn từ chức!”

Trương Tư Nghị xung động phụ họa: “Từ chức từ chức, đừng làm nữa!”

Cố Tiêu khẽ cau mày, nhìn Cố Diêu, hỏi ba câu hỏi: “Sự việc đã đến mức cần "Từ chức" mới có thể giải quyết vấn đề sao? Được người theo đuổi không phải là lỗi của em, em không đuối lý, tại sao phải trốn tránh? Em đã nỗ lực rất nhiều để gia nhập công ty này, bây giờ cuối cùng cũng qua thời gian thực tập, công việc vừa mới đi vào quỹ đạo, không cảm thấy đáng tiếc khi phải từ chức như thế sao?”

Cố Diêu cúi đầu xuống, buồn tủi nói: “Vậy bây giờ em có thể làm gì?”

Cố Tiêu nói một cách nghiêm túc: “Gặp phải vấn đề trước tiên phải nghĩ xem có cách giải quyết nào không, em đã trưởng thành, không thể gặp chuyện gì cũng nghĩ đến việc "Từ chức". Nếu thật sự không còn cách nào, không phải còn có anh và anh Tư Nghị của em ở đây sao? Em còn lo lắng bị người khác bắt nạt?”

Cố Diêu bới cơm, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.

Nửa câu đầu của Cố Tiêu khiến Trương Tư Nghị nhớ đến chuyện mình từng muốn từ chức, mặt cậu đỏ ửng lên, mà những từ “Có anh và anh Tư Nghị của em ở đây” của nửa câu nói sau lại khiến đáy lòng Trương Tư Nghị sinh ra cảm giác trách nhiệm của việc làm anh trai.

Mặc dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt, nhưng cách diễn đạt của Cố Tiêu vô tình tạo dựng uy tín cho cậu trước mặt Cố Diêu, khiến cô cảm thấy rằng cậu và Cố Tiêu đã ở bên nhau. Họ thực sự là một gia đình.

Cố Tiêu tiếp tục: “Vấn đề đầu tiên em phải giải quyết là làm cho đồng nghiệp hiểu rõ hơn ý nghĩ của em. Anh không tin tất cả mọi người đều bị mua chuộc bởi vài tách cà phê và một chút ưu ái nhỏ kia. Anh đề nghị em nói chuyện với sếp của em trước, giám đốc quản lý tài chính của công ty em là phụ nữ?”

Cố Diêu: “Dạ, bây giờ chị ấy đang dẫn dắt em.”

Cố Tiêu: “Vì đều là phụ nữ, cô ấy chắc là có thể thấu hiểu hơn về tình huống của em. Nếu em có thể giành được sự cảm thông của cô ấy trước, như vậy cô ấy khẳng định sẽ có hành động với chuyện này, có thể giúp em thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại.”

Cố Diêu cau mày nói: “Nếu chị ấy không thông cảm thì phải làm sao?”

“Em chưa thử, làm sao biết được cô ấy không hiểu? Nếu em thẳng thắn nói chuyện với cô ấy, cô ấy vẫn muốn lợi dụng sự hiện diện của em để thu hút cuộc mua bán này...” Cố Tiêu cười khẽ một tiếng, “Vậy loại công ty này, không thể ở lại, kết quả xấu nhất không phải vẫn là từ chức sao?”

Cố Diêu lập tức bị thuyết phục, cô gật đầu nói: “Em hiểu rồi.”

Cố Tiêu uống hai ngụm canh, tiếp tục nói: “Anh vẫn không quá yên tâm, bắt đầu từ ngày mai, anh và anh Tư Nghị của em thay phiên đưa đón em đi làm một thời gian đi.”

Cố Diêu: “A? Hai anh bận rộn như vậy, có thể làm phiền các anh quá không?”

Trương Tư Nghị vội nói: “Không phiền đâu không phiền đâu, anh cũng nghĩ thế, lỡ may tên lưu manh kia chặn trước cửa công ty em thì làm sao bây giờ?”

Cố Diêu rụt cổ một cái: “Thật ra hai ngày này buổi tối tan ca anh ta đều chờ em ở dưới tầng.”

Trương Tư Nghị: “The fuck...”

Mặt Cố Tiêu trầm xuống, anh nói: “Vậy càng phải đưa đón.”

Trương Tư Nghị cái khó ló cái khôn nói: “Anh có thể giả vờ là bạn trai của em, nếu anh ta biết em có đối tượng, chẳng lẽ lại tiếp tục quấy rối?”

Không ngờ Cố Diêu buồn bực nói: “Em từng lừa anh ta em đã có bạn trai, nhưng anh ta đã xác nhận với đồng nghiệp em từ trước rằng em không có, hơn nữa còn thăm dò được em có hai người anh trai, nên không để anh và anh già ngụy trang được.”

Trương Tư Nghị ngạc nhiên nói: “Em từng kể về anh với đồng nghiệp của em?”

Cố Diêu: “Đúng vậy, có lần mọi người ăn cơm trò chuyện, hỏi em ở đâu, em nói đang ở cùng hai người anh trai, một là anh cả, một là anh hai.”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Tiêu nghe xong, liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, giơ tay lên che miệng, cười khẽ: “Xưng hô như thế hay lắm, về sau không cần gọi "Anh Tư Nghị" nữa, cứ gọi thẳng là "Anh hai" đi.”

Khi nói Cố Tiêu còn nhấn trọng âm vào chữ “Hai” khiến Trương Tư Nghị tức giận hung hăng trừng mắt với anh một cái.

Cố Diêu rất nghe lời, ăn hai miếng cơm, đột nhiên nhớ ra gì đó, tò mò hỏi: “Đúng rồi, anh hai...”

Trương Tư Nghị: “...” Hai em gái em! (= 皿 =)

Cố Diêu cười xấu xa nói: “Vừa rồi anh hỏi em "Em cũng gặp phải biến thái" là có ý gì, anh cũng có trải nghiệm tương tự?”

Trương Tư Nghị xấu hổ, không muốn trả lời.

Cố Tiêu đáp thay cậu: “Em ấy cũng gặp phải chuyện khá giống em.”

Mắt Cố Diêu trợn tròn, cô nhìn Cố Tiêu rồi lại nhìn Trương Tư Nghị: “Gần đây? Tình địch của anh cả sao? Cô gái nào to gan như vậy?”

Trương Tư Nghị không kịp ngăn cản, Cố Tiêu đã buột miệng: “Là đàn ông.”

“Phụt -!” Cố Diêu phun một miếng cơm ra, “Khụ, anh hai, anh... rất được hoan nghênh nha!”

Trương Tư Nghị buồn bực đến mức hận không thể chụp nửa bát cơm còn lại lên mặt Cố Tiêu - Là một chàng trai từng thẳng tắp, được hơn một người đàn ông xem trọng không phải là chuyện đáng để khoe khoang được chứ!?