Ảnh chụp của Kiều Kha trên Weibo đã có hơn một nghìn lượt bình luận, lượt xem thì hơn trăm vạn, phần lớn mọi người đều trêu chọc thiện ý, đương nhiên cũng có một vài bình luận không xuôi tai cho lắm.
"Chỉ là một người mới còn chưa ra mắt mà thôi, vậy mà lại muốn được đãi ngộ đặc biệt trong đoàn làm phim."
"Đây sao có thể gọi là đãi ngộ đặc biệt, em ý đang trong độ tuổi phát triển, còn không cho ba mẹ người ta tự mình đến phim trường chăm sóc à?"
"Đúng vậy đúng vậy, nhà tôi mà có đứa nhỏ đáng yêu xinh đẹp như thế thì nhất định phải phái bốn người đi theo...... lo lắng quá mà, lỡ đâu bị con heo mập nhà ai ủn đi, đau lòng chết mất."
Lệ - heo mẹ đầy tình thương - Dung đang làm việc cũng thấy được bài viết này trên Weibo, nhìn thiếu niên bên trong ảnh chụp, ánh mắt Lệ Dung tối sầm lại.
Lưu bức ảnh trên Weibo lại ngắm nhìn nửa ngày, Lệ Dung gõ tin nhắn.
"Đồ ăn có ngon không?"
Hôm nay vận may của anh rất tốt, phía bên kia đang rất nhàn nhã, nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời.
"Cay."
Tuy rằng chỉ có một chữ, thế nhưng Lệ Dung lại cảm thấy được đôi mắt đối phương đã bị nước mắt che phủ, tủi thân mở to mắt ngóng trông.
"Thế lần sau không bỏ nhiều ớt như thế nữa, cho nhạt một chút?"
(dreamhouse2255)
Anh đương nhiên không thể nói bản thân chính là muốn nhìn thấy Kiều Kha bị cay đến đỏ bừng môi, thiếu niên môi hồng răng trắng, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cho người ta kích động.
"Ừm...... được rồi."
Kỳ thực Kiều Kha rất thích ăn cay, nhưng vì thân thể, thứ nên hạn chế thì vẫn phải hạn chế. Hắn đã không còn là trẻ con nữa rồi, mười năm khó khăn lắm mới có được như vậy, Kiều Kha phi thường quý trọng.
Từ tin nhắn, Lệ Dung có thể nhận ra đối phương không muốn nhưng rồi lại không thể không đồng ý, trong lòng nghĩ đứa nhỏ này sao lại ngoan như vậy, anh nói cái gì thì nghe cái đấy...... Quả thực chính là hiểu lầm to bằng trời.
"Gần đây thời tiết lạnh, lúc quay phim phải chú ý, bảo Chử Minh chuẩn bị thêm mấy túi sưởi tay, đã mang theo áo lông chưa?"
"Vâng, Chử Minh chuẩn bị nhiều lắm, gì cũng không thiếu."
"Nghe nói bên em vài ngày nữa phải xuống nước, đừng quên uống thuốc cảm canh gừng, gần đây tôi không ở thành phố S, bảo Chử Minh chọn mấy cửa hàng bán đồ ăn ngoài cẩn thận, đừng để chính mình phải tủi thân."
"Vâng, em biết rồi, không đâu mà."
"Còn có, quay phim xong thì nhớ đi ngủ ngay, đừng để tôi tóm được em chơi game lúc nửa đêm......"
(dreamhouse2255)
Kiều Kha nhận được di động mới, đương nhiên vô cùng tò mò. Lệ Dung sợ hắn thấy chán liền giúp hắn tải mấy trò chơi về, còn đặc biệt đăng kí cho bản thân một tài khoản nữa, hai người kết bạn. Vốn nghĩ rằng lúc hai người không ở cạnh nhau thì có thể cùng nhau chơi trò chơi, nào biết được Kiều Kha chơi game đến nghiện, thường xuyên chơi game đến quá nửa đêm mà không ngủ, đã bị tóm mấy lần.
"Ừa, biết rồi, sao anh dong dài thế, Lệ Dung mama."
Lệ Dung: "......"
......
Thời gian biểu mà Lục Minh lập ra rất sít sao, đến nửa sau cơ hồ mỗi ngày đều phải quay phim tới tận khuya. Đất diễn của Kiều Kha không nhiều lắm nhưng gần như là xuyên suốt cả bộ phim, nhiều lúc hắn phải yên lặng đi theo bên người hai diễn viên chính. Hơn nữa cũng không biết là vì nguyên nhân gì, kết cục hắn phải chắn súng cho Trần Hán mà chết, diễn diễn mãi lại bị sửa lại.
Nếu dựa theo kịch bản cũ thì lúc này hắn hẳn là đã chết rồi, Trần Hán mang theo nhóm thủ hạ điên cuồng vây công nhóm chính diện, báo thù cho hắn.
Sau khi sửa chữa lại kịch bản thì hắn biến thành trọng thương, Trần Hán dẫn theo hắn chạy trốn, bọn họ chạy đến bên một con sông lớn, gặp phải sự tập kích của thế lực đối địch. Sau có truy binh trước có sài lang hổ báo, cảnh này có thể nói chính là khoảnh khắc gay go nhất của nhân vật phản diện Trần Hán, thế nhưng người này đã sắp xếp ổn thỏa từ lâu. Trong cảnh diễn trên sông này, nhân vật phản diện sẽ từ bị đuổi bắt đến quay ngược lại giết chóc, lật ngược thế cờ một cách hoa lệ, không chỉ tiêu diệt toàn bộ thế lực đối địch mà khiến phía nhân vật chính bị tổn thất thảm trọng.
Cảnh diễn sông nước sẽ diễn ra vào ba ngày sau, tràng diện muốn làm rất lớn, Lục Minh điều phối mấy chiếc thuyền sông diễn cảnh truy đuổi, từ thuyền lớn cho đến thuyền nhỏ, rồi lại từ bờ sông cho đến rơi xuống nước, cuối cùng tất cả mọi người đều phải ngâm mình trong nước.
(dreamhouse2255)
Lúc Kiều Kha lên bờ thì cả người run rẩy, Chử Minh gần như là chạy như điên đến, dùng chiếc khăm tắm thật dày bọc hắn lại, bên cạnh còn có một gian phòng thay đồ sơ sài. Thân thể của hắn đã đông cứng, ngón tay cũng không còn linh hoạt, may là động tác của Chử Minh lưu loát, hai ba lần nhấc tay đã giúp hắn thay xong quần áo.
Nhìn thấy đầu ngón tay của hắn bị đông lạnh đến đỏ bừng, lại nhét cho hắn thêm một cái túi sưởi tay. Đợi đến khi ngồi xuống ghế, uống xong canh gừng nóng hổi, Kiều Kha mới thở phào một hơi.
Quay xong cảnh này, hắn chỉ còn lại một cảnh duy nhất nữa.
Chờ hắn hơ khô thẻ tre thì cũng là lúc hắn phải quay về để đối mặt với Lệ Dung, nếu như nói lúc trước ở chung với Lệ Dung khiến hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái, vậy thì trải qua buổi tối ngày hôm qua, Kiều Kha lại cảm thấy đã tới lúc bản thân phải nhìn nhận rõ thực tế.
Bởi vì chuyện được thêm đất diễn khiến cho tâm trạng của Kiều Kha có hơi phức tạp, từng đi gặp riêng Lục Minh.
Hắn cũng đâu thể nói thẳng, cho dù là trước kia thì Kiều Kha cũng chưa từng gặp phải chuyện thế này. Hắn tuổi trẻ đắc chí, tràn đầy tự tin, cho tới nay thì những ưu ái mà bản thân nhận được đều dựa vào bản lĩnh của chính minh. Cho dù sau này trở nên nghèo túng, vậy thì cũng là lựa chọn của chính hắn, chứ không phải bởi vì người nào khác.
Nhìn đứa nhỏ lắp bắp lắc lư trước mặt mình, Lục Minh rất hiếu kỳ, tính cách đứa nhỏ này đâu có nhút nhát như vậy nhỉ?
(dreamhouse2255)
Không khí bên trong đoàn làm phim trước đó quả thực không tốt lắm, tới khi Cầu Lăng gì đó bị đuổi ra, đất diễn vốn dĩ ít đến đáng thương của gã liền bị xóa sạch, thực ra cũng chẳng phải là nhận vật quan trọng gì. Dù rằng Lục Minh có hơi không vui, thế nhưng đổi người khác đến quay bù cũng chẳng cần tới một ngày, phía Lệ tổng lại bỏ thêm hơn một ngàn vạn đầu tư vào, Lục Minh liền nhắm một mắt mở một mắt.
Có điều bởi vì việc này khiến cho tâm trạng của Lục Minh trở nên không tốt cũng là sự thực, nhưng ông không đến nỗi sẽ giận chó đánh mèo lên Kiều Kha. Từ lúc thử vai đã biết được Kiều Kha chính là người mà Lệ Dung nhìn trúng, nếu người này thực sự có bản lĩnh, Lục Minh tự nhiên chẳng thèm để ý xem người ta có phải dựa vào việc đi cửa sau để giành được cơ hội hay không, đây vốn chính là "tài nguyên" khi thuộc công ty lớn mà.
Nghĩ như vậy. Lục Minh liền hỏi hắn: "Đọc xong kịch bản mới rồi? Thuộc lời thoại chưa?"
Kiều Kha gật đầu, không nói gì.
Lục Minh lại hỏi: "Vậy tức là có chỗ nào không hiểu? Muốn tôi giảng giải cho cậu?"
Kiều Kha lại lắc đầu.
Lục Minh thấy vậy thì nổi giận, trừng mắt nhìn hắn: "Vậy cậu cứ lượn lờ trước mắt tôi cả nửa ngày để làm gì? Cậu nhàn rỗi nên nghĩ ông đây cũng nhàn nhã giống cậu hả? Không có việc gì làm thì đi hỗ trợ tổ đạo cụ đi, lộ cái mặt sầu khổ đấy ra cho ai xem? Chờ chị Thanh nhà cậu tới lại nói ông đây bắt nạt cậu!"
Sau đó còn cực kỳ ghét bỏ phất phất tay: "Đi mau đi mau, bằng không thì sẽ để cậu khiêng micro đấy!"
Kiều Kha thấy ông nổi nóng không có biện pháp nào, đành phải im lặng rời đi.
(dreamhouse2255)
Buổi tối, lúc nghỉ ngơi, hắn cùng Lệ Dung nhắn tin nói chuyện phiếm thì liền nói bóng nói gió đến chuyện này.
Tuy rằng hắn nói rất mơ hồ, thế những Lệ Dung là ai cơ chứ, gần như là ngay lập tức đã hiểu được ý của hắn.
"Em cho là vì tôi nên đạo diễn Lục mới tăng thêm đất diễn cho em?"
Kiều Kha vốn không muốn nói ra, không ngờ được rằng lại bị Lệ Dung nhìn thấu, tuy rằng trong lòng thấy xấu hổ nhưng cũng không thể phủ nhận, còn trả lời lại một câu: "Ừm."
"Nếu đúng là do tôi làm, em sẽ nghĩ thế nào?"
Bởi vì đang nói chuyện bằng tin nhắn, Kiều Kha không nhận ra Lệ Dung đang cố nén lửa giận, còn trả lời theo đúng tình hình thực tế: "Em cảm thấy không ổn lắm đâu, đạo diễn Lục đâu có thích bên đầu tư can thiệp quá mức vào quá trình quay phim, làm vậy đối với những người khác trong đoàn làm phim cũng không công bằng......"
Kiều Kha rất kiêu ngạo. Những phương diện khác hắn có thể nhận thua, bại bởi Tề gia cũng là do hắn không tiền không thế, nhưng về phần diễn xuất, Kiều Kha không cảm thấy bản thân sẽ bại dưới tay bất luận kẻ nào.
Năm đó, lúc quay phim hắn cũng từng gặp cảnh kim chủ vì tình nhân mà cướp đất diễn của hắn, đối với việc này, Kiều Kha không chỉ chướng mắt mà còn vô cùng chán ghét.
Hiện tại, loại chuyện này lại xảy ra trên chính Kiều Kha, nếu như là năm đó chỉ sợ hắn đã nổi trận lôi đình từ lâu, sao còn có thể cẩn thận từng li từng tí như hiện tại.
(dreamhouse2255)
Kiều Kha nghĩ rằng bản thân chịu tủi thân để mọi chuyện được êm xuôi, mà Lệ Dung lại phát giác ra đối phương che giấu sự khinh thường sâu trong đáy lòng.
Anh lập tức gọi điện tới, lúc này Kiều Kha cũng hiểu được là bản thân đã nói sai gì đó, lúc điện thoại thông, Kiều Kha chẳng hé răng, hắn đang cảnh tỉnh chính mình.
"Cậu cảm thấy tôi có thể diện lớn như vậy trước mặt Lục Minh hay sao, lớn đến nỗi bảo được ông ta cho cậu thêm đất diễn? Lục Minh nổi tiếng chán ghét người ngoài động đến kịch bản của mình, cậu đi theo ông ta lâu như thế rồi mà không biết hả? Huống chi cho dù thực sự là tôi làm, vậy thì thế nào? Tôi ép cậu kí hợp đồng hay là dùng lời ngon tiếng ngọt lừa cậu? Kiều Bối, đừng được lợi còn khoe mẽ, trên đời này nào có chuyện gì tốt như vậy."
Một trận răn dạy đổ ập xuống đầu, ban đầu Kiều Kha còn hơi tức giận, sau khi nghe xong thì giật mình hiểu ra.
Đúng vậy, là hắn lợi dụng Lệ Dung để lấy được thân phận mới, lại bởi vì anh mà hắn mới nhận được cơ hội thử vai này. Tuy rằng hắn tin tưởng bản thân có đủ năng lực để ra mắt, nhưng dù sao dưới sự trợ giúp của Lệ Dung hắn có thể gạt bớt được rất nhiều đường vòng, hơn nữa đối với chuyện bao dưỡng, Lệ Dung cũng đâu có ép buộc gì hắn, ngược lại còn nơi nơi chốn chốn chăm sóc cảm thụ của hắn, theo lý mà nói là hắn đang mang ơn Lệ Dung.
Nhưng mà......
"Từ nay về sau tôi sẽ không làm bất cứ cái gì nữa, trừ phi cậu cầu xin tôi."
Vốn dĩ Kiều Kha đã định nhận sai, hắn đổi vị trí hai người tự hỏi một hồi, dựa vào những việc mà Lệ Dung đã làm thì quả thực không nên nhận được sự đối đãi như vậy, nhưng mấy lời này của Lệ Dung là có ý gì đây?
Trừ phi cậu cầu xin tôi?
Người này coi cậu là gì? Là tình nhân tự dâng tới cửa sao?!
Trong lòng Kiều Kha dâng lên phiền muộn, đúng là hắn đã ký hợp đồng bán mình làm tình nhân, Lệ Dung chính là kim chủ của hắn, cho nên hắn hẳn phải cảm động mà bò lên giường nằm chờ sủng hạnh mới đúng đúng không.
Khuôn mặt của Kiều Kha chợt lạnh như băng, giọng điệu cũng giảm nhiệt độ: "Vậy thì đúng là đáng tiếc, chỉ sợ Lệ tổng vĩnh viễn cũng không chờ được ngày đó."
Nói xong, hắn chẳng chờ Lệ Dung đáp lời, thẳng tay cúp máy, sau đó tắt nguồn.