Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 97




Tôn Anh gật đầu, sau đó nghiêm túc nghe cô đọc những øì cô viết, sau đó hai người nghiên cứu một lúc.

Không thể không nói, sau khi Tôn Anh nghe xong sắp xếp của Tô Tô, bà ấy cảm thấy vô cùng mới mẻ.

Mấy năm nay bà ấy đi họp ở công xã mấy lần, cũng tham gia tiết mục vài lần rồi, nhưng mà kiểu kết hợp đọc diễn cảm và ca hát này đúng là rất ít thấy.

Đặc biệt là viết lời cũng không tồi, đúng là sinh viên tốt nghiệp đại học mà.

Nhìn thấy Tô Tô tích cực như vậy, bà ấy cũng nói: "Cái này cần bao nhiêu người thế. "

"Thế nào cũng phải mười người, sau đó còn cần một người hát dẫn có giọng cực kỳ lớn."

Tô Tô tính sơ qua và nói.

Tôn Anh nghĩ một lúc rồi nói:

"Muốn liên hệ mười người phụ nữ này thì cũng khá tốn sức, đặc biệt là phải có quần áo giống nhau, nếu không đến lúc đó làm trò cười cho thiên hạ đấy."

Phải đấy, ở thời đại này muốn mặc bộ quần áo lành lặn không có vá cũng khó.

Chẳng hạn như cô, đi đến đâu cũng là một kiểu khác.

"Mọi người đều như nhau, cho nên cũng không cần mặc tốt quá, chỉ cần có một đặc trưng chung là được.

Nếu để mọi người may quần áo mới gì đấy thì cũng tốn nhiều phí, chi bộ thôn cũng không thể chi tiền được."

Mua quần áo cho những người này phải mất bao nhiêu tiền chứ.

"Đồng chí Tô nói đúng, chỉ là đặc trưng chung là cái gì?"

"Chúng ta có thể để cùng kiểu tóc, hoặc là đeo bông hoa đỏ các kiểu."

"À à, thế thì đeo bông hoa đỏ đi. Năm ngoái chúng ta họp, có gấp rất nhiều bông hoa đỏ, để mãi trong kho không làm gì đấy."

"Được, thế thì dùng cách này đi. Chỉ là còn thiếu người hát dẫn, người hát dẫn này nhất định phải có giọng tốt."

Tô Tô tự cảm thấy không ổn, không hét lên được.

Nhắc đến vấn đề này, Tô Tô chau mày, nói:

"Người hát dẫn này phải là cháu, nếu không người khác cũng không lên nổi. Mấy người phụ nữ trong thôn chúng ta, thật sự không có ai ổn mà dám lên cả." Cái này không phải bà ay khinh thường người ta, mà là lúc trước cũng có tình huống tương tự như vậy rồi.

Tô Tô thì không có chút sợ sệt øì, cũng dám gánh vác trách nhiệm, không phải là vì muốn ra mặt, chủ yếu là nếu cô không lên thì không có ai dám lên cả.

"Nhưng mà khúc lên âm cao cháu không lên được, cần một người giúp, thôn chúng ta có ai có chất giọng tốt không."

"Nếu nói giọng tốt thì chắc là góa phụ Kiều rồi, bà ấy còn biết hát hai giọng nữa đấy!"

"Vậy sao, thế thì chúng ta tìm bà ấy giúp là được rồi.

Tô Tô ca hát, có vài nốt cao cô thật sự không lên được, miễn cưỡng hát sẽ bể giọng. Nhưng mà nếu như có người giúp thì dễ rồi.

Tôn Anh nói: "Để dì nói với bà ấy cho, những người khác chúng ta cũng phải đến từng nhà bàn bạc."

"Được."

"Tiểu Tô, cháu là người có trách nhiệm, chi bằng cháu đi với dì nhé." Tôn Anh thì không sợ những người phụ nữ này, nhưng mà bà ấy cứ cảm thấy dẫn theo Tô Tô thì sẽ có cách.

Nhưng mà bà ấy thật sự đánh giá cao Tô Tô quá rồi, hai người đi cả một ngày mà không được bao nhiêu người đồng ý. Vì điêu này mà me Lan rất thương xót Tô Tô, con dâu của mình bà ấy còn không nỡ sai bảo, bây giờ vì chỉ bộ thôn mà cô đi tới đi lui, lỡ như xảy ra chuyện gì đó thì phải làm sao?

Còn cha Lận thì không nghĩ như vậy, ông ấy cảm thấy bây giờ con dâu mình đang làm việc thay chỉ bộ thôn, là chí cầu tiến, ít nhất bây giờ ông ấy ra ngoài cảm thấy rất hãnh diện.

Con trai ở trong quân đội giành vinh quang cho đất nước, con dâu ở nhà thì giành vinh quang cho gia đình, trong lòng ông ấy thích lắm đấy.

Cho nên, hai vợ chồng này cả đời này lần đầu tiên nảy sinh bất đồng, vì điều này mà còn chiến tranh lạnh hai ngày.

Nhưng mà mẹ Lận là kiểu người trong lòng có chuyện mà không nói ra thì sẽ khó chịu, sau đó bà ấy vừa dọn dẹp vừa lẩm bẩm:

"Cái bà Tôn Anh đó ngày nào cũng đến tìm Tô Tô, con bé vừa dạy học vừa phải đi theo bà ta kêu gọi người, làm nó gầy đi cả rồi, cũng không cho người đàn ông nào đó đi theo, nếu xảy ra chuyện gì bà ta chịu à?”