Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 85




Ngày hôm sau tỉnh dậy, dọn dẹp ăn cơm xong chính là lúc Lận Xuyên giao của cải, mặc dù anh đối xử với gia đình này rất tốt, nhưng mà lần này kết hôn, trong tay vẫn còn chút tiền, vì thế anh giao hết toàn bộ cho Tô Tô, anh còn nói:

"Mặc dù hơi ít, Tết em mua ít quần áo, đồ ăn cho mình nha."

"Còn anh thì sao?" Cảm giác như anh moi móc hết mọi thứ của mình ra rồi vậy.

"Trên người anh vẫn còn tiền, hơn nữa ở trong quân đội anh cũng không cần tiêu tiền." Lận Xuyên nói một cách rất nghiêm túc.

"Không phải anh cũng cần mua thuốc hút sao?"

"Cai rồi."

"Tại sao thế?"

"Bây giờ anh đã có gia đình riêng rồi, phải lo cho cuộc sống mà còn hút thuốc thì lãng phí lắm."

Câu trả lời của anh đúng là đơn giản, phóng khoáng, độc đáo.

Bình thường đàn ông cai thuốc không phải đều do phụ nữ quản sao, còn cô hình như cũng không cần quản nữa.

"Nhưng mà, em có tiền mà, thật sự không cần anh cai thuốc đâu. Mặc dù cai thuốc cũng tốt, ý em nói là sẽ tốt cho sức khỏe, nhưng mà anh thật sự không cần phải tiết kiệm như vậy đâu. Không tin, em lấy cho anh xem."

Nói xong cô lấy ví tiền của mình ra như dâng hiến báu vật vậy, sau đó mở dây kéo ra một cách rất dứt khoát.

Kết quả, ví tiền nhỏ như vậy mà chứa rất nhiều tờ mười tệ, thật sự là quá chật rồi, ai cũng không chịu thua kém mà nhảy ra ngoài, làm cả giường toàn là tiền.

Con ngươi Lận Xuyên liền co lại, anh không ngờ mình lại cưới được một phú bà như thế này. Phải biết là, ở thời đại này, những người làm ở thành phố, đến cuối năm có thể sẽ tích góp được một số tiền, nhưng mấy trăm tệ đã rất khó rồi, nhưng mà cô vợ của anh thì hay, ra ngoài mà mang nhiều tiền như vậy rồi.

Anh thu xếp tiền lại giúp cho cô, sau đó ấn chặt lên ví tiền của cô và nói một cách nghiêm túc: "Đồng chí Tô Tô."

Tô Tô vô thức nuốt nước miếng, cô muốn giải thích số tiền này đều có đầu ra cả.

Nhưng cô vẫn chưa nói ra thì đã nghe Lận Xuyên nói:

"Sau này, em đừng động vào tiền của mình, cũng đừng nói cho người khác biết, bao gồm cả người trong nhà." "Tại sao thế?"

"Trên đời này không có gì là chắc chắn cả, lỡ như bị truyền ra ngoài, anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm hoặc sẽ chọc giận phải người không nên chọc giận."

"Nhưng mà, em chỉ nói với anh thôi."

Câu "em chi nói với anh thôi" làm cho trái tim Lận Xuyên cảm thấy ngọt ngào như quét mật vậy, anh khế hôn Tô Tô một cái:

"Thôn chúng ta khá nghèo, mùa đông mọi người giải quyết vấn đề ấm no cũng đã rất khó khăn, cho nên cũng không thể đặc thù hoá quá được."

Anh vốn dĩ không giỏi thuyết giáo, lúc trước ở trong quân đội, chỉ những lúc huấn luyện tân binh anh mới nói nhiều như vậy. Nhưng mà không biết anh lấy nhẫn nại ở đâu ra, nói cho Tô Tô nghe một lượt về tình hình trong thôn, bảo cô đừng chói mắt quá, nhất định phải đợi anh đón cô, chỉ cần đến thành phố, cô như thế thì không có vấn đề gì nữa.

Cuối cùng Tô Tô cũng xem như là hiểu suy nghĩ của Lận Xuyên, cô gật đầu hứa với anh sẽ ngoan ngoãn, không tiêu quá nhiều tiền, sẽ không ăn thịt mỗi ngày, nhưng cách vài ba ngày sẽ mua ít để ăn, cũng không thể hà khắc với bản thân quá.

Cuối cùng người nào đó vẫn không yên tâm, bởi vì con đường từ trong núi đến công xã thật sự rất khó đi, rất dễ xảy ra vấn đề.

Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp như cô ra ngoài, Lan Xuyên không yên tâm, vì thể trước khi đi, anh mượn xe lừa, nói là đi mua vé xe, thật ra là dẫn Tô Tô đi mua đồ.

Anh đưa cho Tô Tô năm mươi tệ, và chỗ cô vẫn còn phiếu thịt và phiếu lương thực.