Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 80




Còn Tô Tô thì vẫn không có chuyện gì để làm, chỉ có thể về phòng lấy nước, rửa mặt với cổ, đứng trước gương thoa chút kem dưỡng da.

Nhân lúc còn trẻ thì bảo dưỡng cho tốt, lúc trước cô không quan tâm, cuối cùng mới hai mươi mãy tuổi mà da đã hơi sạm đi rồi.

Đương nhiên, cũng là do thức khuya mà ra, ai bảo điện thoại hấp dẫn như thế chứ!

Cô vừa mới thoa kem xong thì Lận Xuyên đi vào, anh sờ sờ chiếc giường, khá là ấm, sau đó anh trải khăn trải giường ra.

Động tác đậy nắp của Tô Tô dừng lại, cô âm thầm liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, ôi trời, mặt trời vẫn chưa xuống núi.

Cô cảm nhận được mặt mình đang đỏ lên, mắc cỡ đến mức không có chốn dung thân.

Mặc dù căn nhà này ở mép thôn, nhưng trái phải cũng có nhà người khác, đặc biệt là nhà họ Lận, chỉ cần họ ra nhà sau đi vệ sinh thì lập tức có thể nhìn thấy tình hình của nhà bên kia đường. Trời vẫn chưa tối đã trải khăn trải giường rồi, còn che rèm cửa sổ lại, tình huống này...

"Anh đừng che rèm cửa sổ, người khác nhìn thấy thì phải làm sao?" "Họ không ngủ a?"

Lận Xuyên trả lời vô cùng vui vẻ, sau khi đóng rèm lại, nhìn thấy cô dâu mơ hồ, dũng khí của anh đột nhiên tăng lên, anh đưa tay ra liền ôm cô vào lòng.

Không ngờ, có một ngày anh có thể cưới cô làm vợ, thật sự như đang nằm mơ vậy.

Tô Tô vùng vẫy một lát, đỏ mặt nói: "Anh, thắp đèn lên đi, chúng ta... ít nhất cũng phải tắm rửa."

"Không phải hôm qua đã tắm rồi sao?"

"Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay." Tô Tô sợ hãi, hận không thể kéo dài thêm một thời gian.

Lận Xuyên không còn cách nào khác, chỉ có thể thắp đèn lên, sau đó lấy nước cho cô, đặt dưới nền nhà và không đi, Tô Tô thắc mắc hỏi: "Sao anh không ra ngoài thế?"

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Anh, muốn xem."

"Không cho xem."

"Em đã là vợ của anh rồi." Sao còn không cho xem, dù sao thì hôm nay cũng là phúc lợi của anh, cho dù cô không đồng ý anh cũng phải xem.

Tô Tô mắc cỡ không cho xem, cuối cùng Lận Xuyên chỉ có thể đến phòng bếp tắm.

Cô chốt cửa lại và tắm rất tốc độ, sau đó mặc đồ ngủ của mình vào rồi mới mở cửa ra. Lan Xuyên đi hai, ba bước đã vào trong phòng, anh bưng nước để sang một bên, cũng không đổ mà trực tiếp nhảy lên giường.

Nhưng mà, anh tiện tay cởi chiếc áo ba lỗ trên người ra và ném sang một bên, mượn ánh sáng của ngọn đèn chưa thổi tắt, lần đầu tiên Tô Tô nhìn thấy cơ bụng đàn ông.

Hai tay cô xách cái chăn lên, cô trố mắt nhìn, vóc dáng tốt thật, mình ăn hời rồi.

"Có phải bây giờ có thể cho anh xem rồi không?"

Một tay Lận Xuyên nhấc Tô Tô ra khỏi chăn và ngồi dậy, nói một cách rất nghiêm túc. Nhưng mà, mặt anh đỏ đến mức như thế nào, chỉ có anh mới biết.

Tô Tô làm gì có thể vùng vẫy lại anh được, cô chỉ có thể nghe theo anh.

Bây giờ Lận Xuyên mới biết thế nào gọi là nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng đẹp, đặc biệt là mỹ nhân càng ngày càng ít quần áo. Anh suýt bùng nổ tại chỗ, cũng không cần thổi đèn mà trực tiếp đè người xuống...

Tô Tô không ngờ người đàn ông này lại hung dữ mạnh mẽ như vậy, sợ tới mức nắm chặt tay, nhắm mắt lại như một con thỏ nhỏ, run rẩy co lại thành một quả bóng.

Trong đầu cô có chút bối rối, sợ rằng anh sẽ không thương tiếc mình nữa khi hai người sớm thành vợ chồng như vậy. Đang suy nghĩ thì đột nhiên Lan Xuyên không cử động nữa, thậm chí hô hấp có chút hốt hoảng, anh nói: "Tô Tô, em chảy máu rồi, có phải anh chạm hỏng ở đâu rồi không?"

Tô Tô mơ hồ mở mắt ra, nhìn Lận Xuyên căng thẳng hốt hoảng quỳ ở đó, cô nghiêng đầu nói: "Anh, anh nói cái gì?”