Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 60




Tô Tô không có suy nghĩ kỳ cục của thời đại này, cái gì mà nam nữ đính hôn rồi mà cũng phải giữ khoảng cách, cái suy nghĩ này càng không tồn tại trong cô. Cô đi tới hỏi:

"Anh làm ấm phòng này làm gì, lát nữa sẽ có người đến ở sao?"

"Dì cả, dì út với mẹ đều qua đây, còn trong nhà để khách nam ở."

Anh ngừng một lát rồi nói tiếp: "Đồng chí Tô Tô, có lẽ em không biết hôn nhân của quân nhân như thế nào."

Anh đứng dậy, đứng thẳng người và nghiêm túc nhìn cô, nói:

"Kỳ nghỉ mỗi năm của anh có hạn, không thể thường xuyên ở bên cạnh vợ như những người đàn ông khác, không thể ở bên bảo vệ em mỗi khi em gặp nguy hiểm, không thể chăm sóc em khi em đau ốm..."

Lúc nói những lời này, cổ họng anh như nghẹn lại, anh nói tiếp: "Nhưng mà anh có thể xin tùy quân, quả thực không được thì anh đợi nhiệm vụ của em lần này hoàn thành xong, anh có thể nhờ lãnh đạo bên kia tìm công việc giúp em. Đến lúc đó, ít nhất ngày nghỉ có nửa ngày, anh có thể về nhìn em một cái."

Không biết tại sao, Tô Tô cảm giác trong giọng nói của anh có chút tủi thân, cô bất giác cười phì, nói: "Anh nói như vậy là có ý gì thế?"

"Nói rõ tình hình với em, bây giờ em suy nghĩ lại vẫn còn kịp."

"Ồ, anh hi vọng em suy nghĩ lại hay là không?"

Một quả bóng được đá đến Lận Xuyên, anh nhất thời đỏ mặt, cuối cùng nói: "Không hi vọng."

Tô Tô có chút buồn cười, cô nhìn anh và nói: "Có phải anh nghe thấy dì cả nói vậy nên qua tìm em không? Em nhìn trông giống người giữ không nổi vậy sao?" Cô nói xong còm lườm anh một cái.

Lận Xuyên bị cô lườm mà hoảng loạn, cuối cùng yết hầu di chuyển, anh nói: "Không, anh không tin những người đàn ông khác."

Giống như hai cậu con trai của nhà dì cả với cậu cả, thấy cô thì hai người họ nhìn không rời, ánh mắt đó nhìn thế nào cũng tràn đầy nhiệt lửa.

Còn những người đàn ông ở trong thôn nữa, từ khi Tô Tô đến, có chuyện hay không thì cũng thường xuyên lảng vảng quanh nhà họ, cứ muốn tạo ra cuộc gặp định mệnh gì đó. Nếu như không phải anh trông chừng kỹ lưỡng, thì không biết bao nhiêu người trèo tường đến trêu ghẹo cô đấy.

Nhưng mà nếu như mình không ở nhà thì sao?

Cô vợ nhỏ trẻ tuổi, lại xinh đẹp và có học vấn như vậy, anh sợ bị cướp mất.

Tô Tô khua tay, nói: "Anh nghĩ nhiều rồi, đồ keo kiệt." Cô hoàn toàn không bận tâm, đàn ông lòng dạ hẹp hòi là điều bình thường, cô có thể hiểu.

Nhưng mà đột nhiên tay cô bị anh nắm chặt, quay đầu lại nhìn thấy khóe mắt Lận Xuyên hơi đỏ.

?

Anh bị làm sao vậy?

"Nhiều nhất một năm, nhất định anh sẽ xin để điều em đến làm việc, em cứ chuẩn bị trước."

"Ô." Đột nhiên phát điên gì thế, nắm tay cô làm cô thấy hơi đau.

Nhưng mà lúc này Lận Xuyên buông tay ra, nói: "Anh bảo Lận Hải đi theo em, sau này làm gì cũng đem theo người."

".." Thế này là có gì?

Đang suy nghĩ thì có hai chàng trai chen chúc nhau vào, đó chính là hai cậu con trai của dì cả và cậu cả.

Bọn họ có lẽ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, ngoại hình cũng không tồi. Sau khi vào thì hai người họ nhìn về hướng Tô Tô, con trai của dì cả gãi đầu mình và nói: "Đồng chí Tô, nghe nói cô tốt nghiệp đại học à, vốn dĩ năm nay tôi đi thi đại học, nhưng Ở xưởng có việc không đi được, chỗ cô có tài liệu gì không, tôi muốn mượn ôn lại."

"Không có." Tô Tô vẫn chưa lên tiếng thì đã bị Lan Xuyên nói trước rôi.

Con trai của cậu cả thì nói:

"Đồng chí Tô người ta còn chưa nói đấy, mọi người đều là người trẻ tuổi, trò chuyện thì có làm sao? Thật ra bọn tôi đến là muốn hỏi, ngày mai động phòng hai người có kiêng ky gì không?"