Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 57




Tô Tô cũng đói rồi, đợi cơm mang đến, và chỉ còn lại một mình cô, người khác đều đến nhà trước chen chúc nhau ăn cơm rồi.

Có chút ngượng ngùng.

Nhưng mà cô dâu đều được chăm sóc.

Ăn cơm xong, cô rửa chén bát và đũa rồi đặt trong phòng bếp, sau đó cô ngồi trong bếp châm lửa, dẫu sao thì tối ở đây.

Nhưng sao bên ngoài lại có tiếng động, cô bước ra nhìn, không biết Lận Xuyên người ta đã ăn cơm xong từ lúc nào, bây giờ anh đã lên núi vác xuống một bó củi lớn, rồi chất thành đống như ngọn núi.

"Anh vác đống củi đó về làm gì thế?" Cô thắc mắc hỏi.

Lận Xuyên ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó nói: "Ngày mai tổ chức tiệc cần nhiều củi nấu nướng, hơn nữa mùa đông rất dài."

Mùa đông trên núi dài hơn bên ngoài và cần nhiều củi để đốt.

Một cô gái mỏng manh như cô đừng để bị lạnh cóng, đến lúc đó hãy để ba đứa em trai của anh ngày nào cũng qua làm ấm giường cho cô, như vậy mới đảm bảo căn phòng ấm áp.

Còn anh, nhân lúc vẫn đang trong kỳ nghỉ, ngày nào anh cũng kiếm thêm củi ve.

"Đợi một lát, anh đổ rất nhiều mồ hôi."

Tô Tô lấy khăn tay của mình ra đưa cho anh lau, cô vừa đưa tay lên thì phát hiện nam xứng đúng là cao thật, có hơi phí sức.

Nhưng cái tên ngốc này tựa như sợ cô đụng vào vậy, anh vẫn đứng thẳng đó không nhúc nhích.

"Anh cúi người xuống tí đi, lưng đau à?" Cô không có ý khác, chỉ đơn thuần cảm thấy anh cứ làm việc như vậy, liệu có đau lưng không.

Nhưng cô rõ ràng cảm nhận được đối phương đang sầm mặt, sau đó lạnh nhạt nói: "Không, không đau."

"Ồ, không đau thì không đau, anh cúi đầu xuống tí"

Tô Tô nói xong đối phương mới khom lưng xuống, sau đó tay của cô cuối cùng cũng chạm được vào mặt của anh.

Lận Xuyên là một chàng trai rất đẹp trai, da cũng không tệ, chỉ là không được trắng.

Sau đó, lúc anh vừa nhắm mắt lại, Tô Tô đột nhiên nuốt ngụm nước bọt, cô cảm thấy anh như thế này thật sự rất gợi cảm.

Sống mũi cao cao, yết hầu cao cao, gương mặt góc cạnh, đuôi mắt thon dài.

Trong vô thức, cô đưa ngón tay vuốt ve sống mũi anh, cuối cùng dừng lại trên môi anh. Sau đó ngón tay "gây án" đó đột nhiên bị tóm lại, mắt đối phương mở ra, bên trong có một tia máu đỏ.

"Em.." Tay Lận Xuyên nắm chặt, hô hấp nặng nề.

"Em, anh buông tay em ra."

Đáng sợ thật, vừa nãy vẫn đang cấm dục, bây giờ giống như một con sói trong núi, cô sợ mà chân mềm nhũn cả ra rồi.

"Ngày mai, ngày mai mới được."

Cũng không biết anh nói câu này với ai, dù sao thì Tô Tô cảm thấy áp lực một cách khó hiểu, hai mắt như phủ một tầng sương mờ.

Nhưng may mà anh không làm gì cả, chỉ là buông tay cô ra rồi quay người đi làm việc.

Tô Tô cũng sợ rồi, người đàn ông này không kiềm chế được trước sự trêu ghẹo của cô, sau này cô không dám nữa, đừng để đến lúc đó tự mình hại mình.

Vội vàng chạy vào phòng, nhưng cô vẫn cẩn thận nhìn lén qua bên cửa sổ. Cô phát hiện Lận Xuyên đã cởi áo ngoài ra, bây giờ anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ.

Hai cánh tay lộ ra ngoài, cơ bắp trên đó lúc ẩn lúc hiện theo động tác làm việc của anh.

Dường như có một sức mạnh đồi dào bên trong, khiến anh nhìn trông khá hấp dẫn và cũng khá đáng sợ.

Nhớ đến lời anh nói thì Tô Tô ôm mặt lại, sự thật nói cho cô biết, ngày mai có thể cô phải chịu tội lớn rồi.

Cô góa phụ trong sách cũng nói rồi, trước khi gặp Lận Xuyên, cô ta không cảm nhận được lợi ích của đàn ông, nhưng sau khi kết hôn với Lận Xuyên thì ngày càng muốn đàn ông.

Nhưng mà anh nhiều năm không ở nhà, vì thế cô ta nhịn không được đi tìm người đàn ông khác, nhưng không có ai hợp ý cô ta. Vì thế, cô ta không chỉ đã tìm một người, nhưng vẫn không hài lòng.