Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 47




Với cả con người Lận Xuyên cũng rất có trách nhiệm, cô cũng có chút động lòng, thế thì kết hôn trước yêu sau cũng không có gì là không thể cả. Quả thực không được thì mình chủ động một chút, ai bảo đàn ông thời này đều rất ngại ngùng làm chi.

“Thế sau này, gia đình anh chính là người thân của em rồi.” Lời này Lận Xuyên nói vô cùng chắc nịch.

“Hửm? Thế anh muốn làm anh trai em sao?” Ai muốn làm người thân của anh, cái đầu gỗ này.

“Cái này không được.” Thật ra anh không muốn làm anh trai của cô, điều anh nghĩ đến nhiều hơn là nên ức hiếp cô như thế nào, đương nhiên bây giờ không được, có hơi trái với thuần phong mỹ tục. Chỉ là anh có chút không hiểu, một cô gái sao có thể đáng yêu như vậy chứ, đặc biệt là còn có hiểu biết, có suy nghĩ, có tầm nhìn, càng nhìn càng thích.

“Thế khi nào anh có ý...với em?” Nhìn thấy Lận Xuyên bối rối, Tô Tô càng mạnh dạn hơn, vì thế cô quỳ trên giường tiến sát lại hỏi.

Nhưng mà, một bờ vai bị đè chặt, Lận Xuyên nói: “Đợi một lát, khụ khụ...... chúng ta vẫn chưa kết hôn. Hôm nay cứ như vậy đã.”

Thế này là căng thẳng rồi?

“Lận Xuyên, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, ở gần như vậy cũng không được sao?”

“Được.” Nhỉ? Anh cứ cảm thấy sẽ phạm lỗi.

Đang suy nghĩ thì Tô Tô lại cởi áo khoác ra, cô cảm thấy căng thẳng có hơi nóng, muốn làm dịu một chút.

Hôm nay cô mặc bên trong là áo len ôm người, cộng thêm chiếc áo ngực của thời hiện đại, cho nên chỗ đó rất bắt mắt. Lận Xuyên ở trong quân đội “ăn chay” nhiều năm, bây giờ thấy cô vậy thì hai đồng tử nhanh chóng co lại, sau đó căng thẳng nói: “Ngày, ngày mốt xem.” Anh nói xong thì vội vàng quay người ra ngoài.

Nhưng mà, hình như lúc ra ngoài anh còn va phải vào cửa.

Choang một tiếng, chắc cả nhà họ Lận đều nghe thấy hết. Nhưng mà anh vẫn chạy nhanh như không có chuyện gì vậy.



Ngày mốt, xem cái gì chứ?

Cái tên này, không phải là không cẩn thận nói ra lời trong lòng mình đấy chứ, anh muốn xem bên trong......của cô? Cho nên, phải đợi đến ngày kết hôn mới xem?

Tô Tô nhìn nhìn vóc dáng của mình, thật ra cũng không tồi. Sau đó cô nhớ đến dáng vẻ đó của Lận Xuyên thì không kìm được mà che miệng cười, rõ ràng là một người rất nghiêm túc, nhưng dường như trí tưởng tượng khá phong phú, hơn nữa còn thuần tính, ở hiện đại làm gì có kiểu con trai dễ thương thuần tính như vậy chứ.

Không sai, mình đến thời đại này không chừng chính là để làm anh hạnh phúc. Nghĩ vậy rồi cô dọn dẹp nghỉ ngơi, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm.

Lận Xuyên làm gì ngủ được, đầu anh toàn là những thứ không được trong sáng. Lận Hải ở bên còn cẩn thận hỏi: “Anh, hình như sau khi mọi người quay về có chuyện gì thay đổi rồi phải không. Em nghe anh với đồng chí Tô nói chuyện cứ rì rà rì rầm......”

“Nghe linh tinh cái gì, sau này tôn trọng cô ấy một chút, ngủ đi.”

“Ồ.”

Lận Hải không hiểu gì bị ép ngủ rồi, nhưng mà cậu cảm thấy anh cả ở bên mãi vẫn không ngủ, cho đến sáng hôm sau, anh đã dậy từ rất sớm. Sau đó hì hục chặt củi xách nước, không dễ dàng gì mới xong việc, sau đó anh vào phòng sửa soạn lại bản thân, thậm chí còn lấy kéo cắt râu nữa.

Thật sự rất kỳ lạ, sau đó đồng chí Tô cũng kỳ lạ, dễ mắc cỡ hơn bình thường. Nhưng mà, mẹ thì đối xử với đồng chí Tô tốt đến lạ thường, lúc ăn cơm xong, mẹ Lận nói: “Tô Tô à, lát nữa bảo Xuyên Tử đưa cháu lên thị trấn mua bộ đồ mới, may thì không kịp rồi, cứ mua bộ may sẵn đi. Đừng bó người quá, để có gì bác còn sửa cho cháu được.”

“Không cần đâu ạ, cháu có mang theo đồ đó, hơn nữa đều là đồ mới.”

“Kết hôn mà sao có thể không may bộ đồ cho cháu được chứ? Xuyên Tử, con còn ngây ra đó làm gì, đi lấy sính lễ về lại đi.”

Mẹ Lận nói xong thì Lận Xuyên liền quay người ra ngoài, không lâu sau quay về móc từ trong túi ra tám mươi tệ, anh nói: “Cô ấy nói tiêu mất hai mươi tệ rồi.”