Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 370




Lận Xuyên mới xuống xe Lận Đông Hà đã ôm lấy người nói: "Anh cả, mau đưa người tới bệnh viện, cô ấy còn thở."

"Đi." Hiện giờ cứu người quan trọng, Lận Xuyên mở ghế sau cho bọn họ lên xe trực tiếp lái xe rời đi.

Có lẽ Tần Duyệt Duyệt biết tình hình của mình, cô ta kéo Lận Đông Hà nói: "Không được ly hôn với em, em... Không muốn ly hôn."

"Được, anh không ly hôn với em."

"Em không muốn chết, em muốn gây dựng sự nghiệp..."

"Đợi em khỏe lại anh cùng gây dựng sự nghiệp với em." Đôi tay của Lận Đông Hà run rẩy, cho dù tuyệt tình tới mấy cũng là vợ chồng, hiện giờ vẫn Sợ hãi.

Lận Xuyên nhanh chóng đưa người tới bệnh viện, cũng theo Lận Đông Hà đưa Tần Duyệt Duyệt đến phòng cấp cứu.

Nhưng mà người phụ nữ kia lại kéo tay Lận Đông Hà nói:

"Người hại chết em là Tô Tô, anh.. Nhất định phải báo thù giúp em, giết cô ta, giết cô ta."

Lận Xuyên đang đẩy xe cấp cứu đột nhiên buông tay ra, sau đó nói: "Tần Duyệt Duyệt, đến bây giờ cô vẫn còn ích kỷ, Tô Tô không nợ cô, lúc trước cô ấy truyền máu cho cô đã cứu cô một mạng. Còn giúp cô che giấu rất nhiều chuyện, nếu cô không bức cô ấy đời này sẽ không có ai đối nghịch với cô, đây là cô tự tìm."

Sau khi nói xong anh không để ý tới sông chết của cô ta, quay đầu đi xem vợ mình.

Thấy cô ra khỏi xe xong vẫn luôn ngồi xổm ở đó nôn tới bây giờ, gương mặt tái nhợt tay còn ôm bụng.

Móa nó, không nên đi quản người phụ nữ kia mà.

Anh vội vàng ôm vợ mình vào bệnh viện, kết quả bác sĩ kiểm tra xong thì nói là động thai, phải ở đây truyền dịch tĩnh dưỡng, tuyệt đối không thể cử động.

Lận Xuyên rất sợ hãi, trực tiếp về nhà đón mẹ Lận tới, đứa bé giao cho cha anh chăm sóc trước.

Còn lấy mấy bộ quần áo cho Tô Tô, sau khi tới hai người vội vàng hỏi Tô Tô còn cần gì, có phải rất khó chịu hay không.

Đúng là tai bay vạ gió, đâu biết nửa đường lại gặp phải loại chuyện này.

"Em chỉ hơi sợ thôi." Tô Tô tiếp tục nằm xuống, cô thật sự sợ hãi.

Ai ngờ nữ chính bị đâm giống hệt với cách chết của Tống Lão Tam trong tiểu thuyết, hơn nữa cô ta còn bị đâm chết trước mắt cô, quả thực là khó mà tưởng tượng nổi.

Hiện trường thật sự đáng sợ, hơn nữa cô không nghĩ tới sẽ như vậy, cho nên trong lòng sợ hãi đã tự mình dọa mình, lúc này mới động thai.

"Đừng sợ, không sao đâu." Lận Xuyên sờ đầu cô nói.

"Anh đi xem thế nào."

"Thích thế nào thì thế đó, đâu liên quan tới anh." Con người Lận Xuyên cũng có cá tính, đừng tưởng rằng anh không mang thù hay là không thù người sắp chết.

Là người tham gia quân ngũ cho nên lạnh nhạt với sống chết hơn người bình thường nhiều, cho nên thù nên nhớ cũng sẽ nhớ rõ, nhưng sẽ không nói linh tỉnh gì về người chết.

Một người nếu trước khi chết còn suy nghĩ báo thù bảo người khác giết người giúp cô ta, loại người này không đáng được tôn kính.

Mẹ Lận nói: "Để mẹ đi xem."

Bà ấy đi tới bên phòng cấp cứu thấy được Lận Đông Hà ngồi ở bên ngoài, nên hỏi: "Đông Hà, thế nào rồi?"

Toàn thân Lận Đông Hà đều là máu, đôi mắt trống rỗng.

Anh ta đang cười khổ, bởi vì Lận Xuyên đi rồi Tần Duyệt Duyệt còn nói với anh ta:

"Nếu anh không giết Tô Tô, em thành quỷ cũng sẽ quấn lấy anh, khiến anh vĩnh vien đừng nghĩ tới chuyện ở bên Tô Tô."

Những lời này giống như hai kẻ thù đang nói chuyện với nhau, khiến người đàn ông vốn đang thương tiếc cô ta trái tim lập tức lạnh như băng.

"Cô ta vẫn còn ở bên trong, nghe nói tình hình không tốt."

"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

"Cô ta không muốn ly hôn, cho nên đuổi theo cháu ở đường cái, kết quả bị xe đâm trúng."

"Chuyện này không thể trách cháu được, là ngoài ý muốn." Mẹ Lận an ủi anh ta một lát, sau đó thấy bác sĩ đi từ bên trong ra, vô cùng tiếc hận nói: "Rất xin lỗi Lận tiên sinh, vợ cậu vì bị xe đâm trúng phần đầu, tuy các khí quan khác còn hoàn hảo, nhưng não đã tử vong. Chỉ có điều cô ấy đã mang thai hơn hai tháng, nhưng rất đáng tiếc không giữ được đứa bé."

"Đứa bé gì cơ?" Lận Đông Hà lùi về sau một bước, cơ thể anh ta dựa vào tường, dường như có tường chống đỡ mới ổn định được cơ thể.