Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 341




Ít nhất sau này bọn họ có thể an tâm sinh sống, không cần nghĩ tới chuyện chiếm tiện nghi của Lận Xuyên.

Hiện giờ căn bản không còn người chiếm tiện nghi của nhà họ Lận, chỉ còn lại Lận Sơn và Lận Giang.

Đợi tan tiệc xong Tô Tô hỏi Lận Sơn định thi trường đại học nào.

Lận Sơn nói: "Em muốn thi đại học X, có thể không?”

"Có thể, nhưng sang năm đại học X không tuyển sinh nhiều như năm nay, điểm cũng cao hơn năm nay một chút."

Tuy Lận Sơn cố gắng học tập, nhưng nếu tính cả nước thì không đủ nhìn.

Cho nên thời đại này có thể thi đỗ đại học là được, muốn đỗ trường tốt thì cần đầu óc hơn người.

Tuy đầu óc người nhà họ Lận không tệ, nhưng mà có thể thi đỗ đại học X ở thời đại này mà nói coi như là tương đối không tệ.

Lận Sơn nói: "Em có thể làm được."

"Vậy thì cố lên, khi chị trở về se soạn một ít tài liệu học cho em, tranh thủ một lần thi đỗ đại học. Cho dù không thi đỗ cũng không sao, sang năm lại thi"

Có những lời này của Tô Tô, áp lực của Lận Sơn nhỏ đi không ít, gần đây muốn thi đại học, thi đỗ đại học tốt thật sự áp lực quá lớn, đều sắp không thở nổi.

Nhưng mà chị dâu lại cho cậu ta động lực, cùng lắm thì sang năm thi lại.

Chị dâu là chủ một nhà nói ra cậu ta có thể lại phấn đấu thêm một năm nữa, đương nhiên đây là tự tìm đường lui cho mình, thật ra cậu ta cũng không muốn thi lại.

Mà Tô Tô tùy ý nói: "Đợi đến khi em thi đỗ đại học chị dâu mua nhà trong thành phố, mọi người đều dọn đến đó ở."

Cha Lận vừa nghe thấy thế lập tức xua tay nói: "Cha mẹ tới đó không làm gì cũng không tích cóp được công điểm sẽ đói chết."

"Sao có chuyện đó được, hiện giờ đang lưu hành mở cửa hàng tạp hóa, con tìm cửa hàng bán lẻ ở bên đó cho cha mẹ mở, đến lúc đó đủ cho trong nhà tiêu dùng." Tô Tô không nói giỡn, cô sớm đã có ý nghĩ này.

Lận Xuyên mở to mắt nhìn nói: "Đây là ý kiến hay."

Đến lúc đó nhà cách nhau gần, mình muốn về nhà cũng tiện hơn một chút, đặc biệt là cha mẹ lớn tuổi căn bản không làm được việc nặng, không bằng dọn đến trong thành phố thích hợp hơn.

Quan trọng nhất là vợ mình có năng lực này, mình cũng có thể giúp đỡ.

Mẹ Lận nói: "Cha mẹ sẽ không đi liên lụy các con."

Bà ay rất cảm kích tấm lòng của đám nhỏ, nhưng mà mình và ông già đến đó chỉ sợ áp lực của bọn họ rất lớn.

Tô Tô cười nói:

"Đâu tính là áp lực, chúng con là con vốn nên chăm sóc cha mẹ. Nhưng mà vì công việc bọn con chỉ có thể ở bên đó, còn luôn nhớ thương cha mẹ. Không bằng cha mẹ cùng qua đó, đến lúc đó chiếu cố cũng tiện hơn một chút."

Mẹ Lận cảm thấy con dâu nói cũng đúng, như lúc trước chồng mình đột nhiên bị bệnh, nếu không phải Lận Xuyên suốt đêm trở về đón còn không biết sẽ thế nào.

"Vậy cha mẹ cứ suy nghĩ trước, đợi bọn con đều tới thành phố X con cảm thấy hai người ở đây sẽ không thú vị, không bằng đến thành phố ở." Tô Tô cũng không ép bọn họ, nơi này là quê hương lâu đời, cho nên đương nhiên phải suy nghĩ kỹ càng.

Lận Xuyên vươn tay nắm lấy tay của vợ mình, im lặng nói cảm ơn cô.

Tô Tô nắm lại tay anh, sau đó chính là thời gian ăn cơm đoàn viên buổi tối. Gọi hai vợ chồng ở sân sau tới ăn cơm, phát hiện biểu cảm của hai người còn rất lúng túng.

Nhưng mà rất nhanh, đợi động phòng hoa chúc xong quan hệ của bọn họ chắc chắn càng tiến thêm một bước.

Ăn cơm xong, mọi người đều thu xếp nghỉ ngơi.

Còn chuyện nháo động phòng bọn họ cũng mặc kệ, không hỏi đến.

Đợi vào phòng nhỏ Lận Xuyên nói: "Vợ à, em đúng là nghĩ nhiều như thế. "

"Đúng vậy, không thể chúng ta ở bên đó hưởng phúc mà cha mẹ lại ở đây tiếp tục trồng trọt tích cóp công điểm được, đến lúc đó mọi người sẽ nói chúng ta không hiếu thuận. Hơn nữa sau khi Lận Hải kết hôn tiền lương của hai bọn họ cũng không thấp, anh và em cũng không ít, mỗi người lấy ra một ít cho bọn họ cũng không có gì.

Quan trọng nhất chính là, nếu mở cửa hàng thì bọn họ sẽ có tiền, chúng ta không cần lại đưa thêm tiền cho cha mẹ, có thể tự cấp tự túc."