Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 311




Dì Diệp lập tức nói:

"Như vậy đi, lấy lễ thì các cậu chuẩn bị 99 tệ, sau đó mua hai bộ quần áo, mua thêm chiếc đồng hồ là được. Đợi khi kết hôn thì cho 100 tệ, sau đó mua thêm mấy thứ khác là xong. Chỗ ở thì bọn họ có thể tự mình thuê nhà, cách chỗ làm của hai đứa gần chút là được."

Đúng là đủ thẳng thắn, Tô Tô lập tức nói:

"Thuê nhà làm gì, hiện giờ Lận Hải tích cóp được chút tiền trực tiếp mua nhà đi. Lại bảo cậu ấy mua máy may, nhà cháu không có nhà bọn họ cần có, nếu không khi may đồ sẽ tốn rất nhiều sức lực."

"A Nhã nhà bọn dì có chút ngu dốt."

"Không sao, Lận Hải biết. Dì xem, quần áo mà đứa bé nhà bọn cháu mặc, ngay cả giày nhỏ và chăn nhỏ đều là cậu ấy làm."

"Cái gì, một người đàn ông sao khéo tay như thế, dì vẫn luôn nghĩ là cháu làm. Như vậy quá đẹp, còn nhiều như thế."

"Đây đều là lúc trước cậu ấy làm ở xưởng quần áo nhặt vải lẻ về làm, còn có mấy cái váy nhỏ cần mùa hè sang năm mới mặc mới được."

"Sao đều là màu sắc rực rỡ, giống quần áo con gái thế." "Lan Hải rất thích cháu gái, không ngờ lại sinh con trai, nhưng mà đồ đã làm chỉ có thể dùng."

Hai người phụ nữ vừa nhìn vừa nói, sau đó Lận Xuyên nói: "Anh đi mua đồ ăn nấu cơm."

"Đi đi, mua nhiều chút." Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm khá tốt, sau này chính là thông gia.

Lận Xuyên đã quá quen thuộc đối với việc nấu ăn trong gia đình, anh trực tiếp đi mua đồ ăn, trở về lập tức tiến vào phòng bếp.

Đương nhiên là Tô Tô cũng muốn giúp đỡ, vì thế dì Diệp trông đứa bé cô cũng vào bếp.

Chỉ một lát sau Lận Hải và Hình Nhã trở về, Hình Nhã lập tức chạy tới giúp đỡ, nhưng mà bảo Tô Tô nhường ra bảo Lận Hải đi khắp nơi với cô ấy.

Vì thế cô đến sân sau, chỗ đó có rau thơm nhỏ, cải thìa.

Bọn họ hái một ít rau thơm, Tô Tô tò mò chạy tới bên cửa sổ nhìn thoáng qua, sau đó trở lại phòng bếp nói:

"Em trai anh đúng là dễ nói chuyện, từ trước tới nay chưa từng thấy cậu ấy giỏi ăn nói như thế."

"Vậy sao?"

"Đúng vậy đúng vậy, đúng rồi, hiện giờ có năm món ăn, lại thêm một món nữa được không?" Xem mắt này tám mươi phần trăm là đơn giản nhất thời đại này, nếu ở hiện đại thì đều mời cô dì chú bác tới nhà, ít nhất cần ba tới năm bàn. Nhưng mà bên nhà ho Lan chỉ có hai bọn họ, bên kia cũng chỉ có vợ chồng dì Diệp.

Lại xào ít lạc, sau đó bưng lên bàn.

Mọi người ngồi vào bàn ăn cơm, Lận Xuyên còn cầm chai rượu tới.

Khi ăn cơm với anh cả Lận Hải vốn sẽ uống chút rượu, nhưng hôm nay không uống một giọt nào, đương nhiên con rể mới phải làm ra vẻ một chút.

Hình Nhã ở bên cạnh làm việc cũng cần mẫn, trong mắt chỉ có việc.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện lấy lễ, nhưng định thời gian hơi khó.

Bởi vì nếu đợi cha Lận mẹ Lận tới đây sắp xếp cũng phải xong thu, thời gian như vậy quá dài.

Nhưng lúc này Hình Nhã mở miệng nói:

"Hay là chúng ta về thôn đi, dù sao cha mẹ anh còn chưa gặp em, cũng không biết em trông như thế nào. Chúng ta lấy lễ ở bên đó, xong trở về là được."

"Biện pháp này rất tốt, nhưng mà em có thời gian không?" Tô Tô đồng ý, như vậy không cần lo cha mẹ lăn qua lộn lại, bọn họ cũng có thể gặp hương thân phụ lão.

Đính hôn ở thôn cũng rất quan trọng, không khác gì kết hôn lắm.

"Vậy thì rất xa." Lan Hải nhìn thoáng qua chị dâu mình, cậu sợ cô gái trở về coi thường nhà bọn ho.

Tô Tô nghiêm túc nói: "Rất xa, cả đời này em không định quay về ư?"

Câu nói này rất sắc bén, Lận Xuyên trừng mắt với Lận Hải một cái, cậu lập tức nói: "Vậy về nhà xem, nhà anh ở nông thôn, còn có hai em trai."

Hình Nhã gật đầu nói: "Vâng, em sẽ xin nghỉ, anh có rảnh không?"

"Có." Sau khi Lận Hải nói xong thì lập tức cúi đầu ăn cơm, cậu đột nhiên cảm thấy mình kém chị dâu.

Rõ ràng là cô gả đến nhà bọn họ cũng không ghét bỏ, nhưng mà cậu lại ghét bỏ nơi mình sống sắp được hai mươi năm, đúng là quá không hiếu thuận.