Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 248




Sau đó có rất nhiều bạn học nói cô yếu ớt, ngay cả đi đường còn phải bật ô một lát, đi học còn không đứng vẫn luôn ngồi.

Nói sau lưng còn không tính, vậy mà muốn tố cáo tới chỗ hiệu trưởng Quan.

Hiệu trưởng Quan vẫn luôn bảo vệ Tô Tô, cho nên ông ta không xử lý chuyện này, dù sao người ta yếu ớt một chút liên quan cái rắm tới bọn họ.

Nhưng mà có sinh viên nhiều chuyện, tố cáo chuyện này tới bộ giáo dục, sau đó có người tới điều tra.

Còn cố ý làm cái gọi là tổ điều tra, tới khoảng bốn năm người.

Có một số người cười thầm sau lưng, cảm thấy như vậy Tô Tô sẽ sợ hãi, đâu biết người ta không sợ chút nào, nghe được có người của bộ giáo dục tới điều tra cô lập tức gật đầu ồ một tiếng đi thẳng tới văn phòng giáo viên.

Vừa đi còn vừa dùng khăn tay quạt gió, đợi tới bên trong mới gập ô vào đi vào phòng.

Thật ra cô không có nhiều cố chấp đối với công việc này, thậm chí nghĩ tốt nhất là đuổi việc cô, như vậy cô mới có thể chuyên tâm làm sự nghiệp.

Cho nên nhìn thấy năm người của bộ giáo dục cô cũng không kinh hoảng, nói: "Chào mọi người, vừa rồi có sinh viên nói các người tới điều tra tôi, không biết điều tra tôi chuyện gì?"

Hiệu trưởng Quan nói với Tô Tô:

"Cô Tô tôi đã nói rõ với bọn họ, hiện giờ cô mang thai tương đối vất vả cho nên mới ngồi khi đi học, sau đó còn phải cầm ô đi dạy, cho nên cô không cần kinh hoảng."

Các đồng chí của bộ giáo dục thấy đối tượng cần điều tra là một cô gái nhỏ như thế, cảm thấy người ta yếu ớt một chút rất bình thường, không thể so được với mấy người đàn ông cao lớn thô kệch.

Nhưng mà không ngờ tới Tô Tô người ta không vui, cô cụp mắt nói:

"Tuy tôi biết mọi người khoan dung với tôi, nhưng mà không biết sinh viên nào trách móc nặng nề với giáo viên của mình như thế. Bụng tôi to hơn nên luôn bị chuột rút, không có cách nào tôi chỉ có thể ngồi nghỉ ngơi một lát, đứng lâu chẳng những muốn đi vệ sinh còn chuột rút đau tới mức không thể đi dạy. Tôi ngồi, cũng là vì không ảnh hưởng đến việc đi dạy mới làm như thế. Còn chuyện dùng ô, hiện giờ thời tiết nóng như thế, tôi là một thai phụ căn bản không chịu nổi, nếu phơi nắng thời gian dài trước mắt đều là sao Kim. Vì không gây phiền phức cho trường học, không muốn sinh bệnh trốn dạy chậm trễ việc học của mọi người lúc này mới lựa chọn mở ô đến trường học. Nhưng tôi làm những chuyện này cũng không chậm trễ chương trình học, không khiến trường học hổ thẹn, thật sự không rõ rốt cuộc làm sai chỗ nào."

Hiệu trưởng Quan cảm thấy cô Tô người ta thật đáng thương, vì thế nói:

"Thật ra cũng không chỉ vì những chuyện này, là có người nói cô... Tích cóp khoản thu nhập thêm, khi đi dạy còn làm phiên dịch cho người khác." Ông ta im lặng một lát mới nói tiếp: "Những chuyện này tôi đều đã giải thích, cho nên cô không cần lo lắng."

"Tôi không lo lắng, tôi chỉ cảm thấy tim mệt. Lúc trước vì đi làm phiên dịch thiếu chút nữa mất mạng, vậy mà đổi lấy cách nói này. Tôi... Tôi không chịu nổi loại ấm ức này, công việc giáo viên này tôi không làm nữa được chưa?" Cô nói thật sự ấm ức, sau đó mấy người của bộ giáo dục cũng khuyên cô phải bình tĩnh.

Dù sao cũng là thai phụ, bọn họ vốn muốn tỏ thái độ, nhưng không ngờ tới cô lại khóc trước.

Chuyện này, muốn hỏi tiếp đều khó mà mở miệng.

Hơn nữa trước khi cô tới đây, hiệu trưởng đều đã nói rõ mọi chuyện, thật sự không thể trách cô Tô này, cô đúng là bị đổ oan.

Tô Tô cũng biết, hôm nay có thể dễ dàng giải quyết chuyện này phần lớn là nhờ hiệu trưởng Quan.

Nhưng mà cô cảm thấy không thoải mái đối với việc lời đồn đại linh tỉnh này truyền ra còn trực tiếp tố cáo tới bộ giáo dục.

Cho nên, cần phải điều tra người này là ai.

Sao hiệu trưởng Quan có thể để cô không làm giáo viên nữa, đây là giáo viên tài giỏi vất vả lắm mới đào được.

Hơn nữa đối với một người phụ nữ như cô mà nói, chuyện này thật sự có chút không được tốt lắm.

Dù sao lập tức có nhiều người tới như thế, nếu là người bình thường đã sớm sợ hãi.

"Không được, cô Tô, cô không cần chịu ấm, trường học sẽ bồi thường chuyện này."