Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 24




Hửm?

Lận Xuyên muốn đưa cô ta về lúc nào thế? Rõ ràng là cô ta nói nhà thanh niên tri thức kia đang họp gì đấy, mới vội vàng muốn đi. Cái này là trợn mắt nói mò, còn nói một cách hùng hồn như điều hiển nhiên nữa.

Còn Lận Xuyên cũng không giải thích, đứng thẳng người ở đó với dáng vẻ tiễn khách.

Nhưng mà mẹ Lận không biết, lườm Lận Xuyên một cái rồi nói: “Thế cháu về trước đi, có chuyện gì thì nói với Xuyên Tử nhé.”

Cứ như thế, Lận Xuyên tiễn nữ chính được nửa đường thì quay về, vừa vào sân thì bị mẹ Lận chỉ vào mũi mắng cho một trận.

“Con xem con kìa, không dễ gì mới gọi Duyệt Duyệt đến xem thử có chỗ nào không đúng, cần sửa không, kết quả người ta mới vừa đến con đã tiễn người ta đi về lại. Đến lúc đó, một mình cô ấy ở bên này, nếu như có gì dùng không được thuận tay thì phải làm sao, cái thằng này, con dở chứng gì thế. Con đi quân đội không dễ gì mới về nhà một lần, một mình vợ con ở có dễ dàng không, con cũng không nghĩ cho cô ấy thử, không chín chắn gì cả.”

“Bác gác bác gái, bác đừng trách anh Xuyên. Là thanh niên tri thức Tần nói nhà thanh niên tri thức phải họp gì đấy, cho nên mới phải về sớm, cho nên anh Xuyên mới đưa người ta về lại.” Tô Tô vội vàng nói giúp cho Lận Xuyên, tránh để anh bị mắng xối xả mà cũng không biết giải thích một câu nào.

“Là như thế à, thế thì thôi vậy, ngày mai lại gọi cô ấy đến.”

Mẹ Lận lườm con trai mình một cái, nói: “Đứng đó làm gì, làm cái cột à, cầm chổi quét sân đi.”

Lận Xuyên quay đầu đi quét sân, không có chút gì gọi là vùng vẫy cả.

Tô Tô thật sự chưa gặp người đàn ông nào ngoan cố như vậy, sao bị mắng mà vẫn không lên tiếng chứ. Còn làm mẹ Lận tức giận, bà ấy vừa lau nhà vừa nói: “Như con lừa không biết lên tiếng, giống y như cha nó.”

Tô Tô cười, vừa giặt khăn lau cho mẹ Lận, vừa nói: “Bác gái, cháu cảm thấy thanh niên tri thức Tần hình như hiểu lầm gì rồi.”

“Hiểu lầm gì?”

“Chính là lúc nãy thanh niên tri thức nói với cháu, cô ấy không biết làm gì cả, gọi cô ấy đến cũng không biết làm gì. Cháu đoán, nhất định là tưởng rằng bảo cô ấy đến làm việc giúp chứ không phải xem thử có yêu cầu gì với căn nhà mới của mình không.” Cuối cùng trì hoãn rồi lại kết hôn gì đấy, đến lúc đó nữ chính lên đại học, lại yêu Lận Đông Hà, rồi họ lại tìm cưới cô gái khác.



“Cái gì mà không biết làm, chút việc này mà không biết làm thì cô ấy còn có thể làm được gì. Cho dù gia đình họ ở thành phố, nhưng từ nhỏ cô ấy làm gì cũng được, dẫu sao thì có hai đứa em trai cần chăm sóc đấy. Bác thấy chính là không muốn kết hôn với Lận Xuyên.” Mẹ Lận cũng là người hiểu rõ, thật ra trong lòng bà ấy rất rõ mọi thứ.

“Không muốn kết hôn, đến lúc đó ở với nhau, lỡ như không hạnh phúc thì phải làm sao?”

“Cô gái nhỏ các cháu làm gì hiểu, đàn ông với phụ nữ mà ở chung với nhau thì cả đời này không tách ra được.”

Mẹ Lận cười nói, nhưng mà bà ấy lại không biết nữ chính người ta hoàn toàn không cho nam xứng đụng vào cô ta đấy.

Nhưng mà lời này cô cũng không dễ tiếp, chỉ có thể dọn dẹp cho xong rồi về nhà họ Lận ăn cơm.

Ăn cơm xong, mẹ Lận bảo Lận Xuyên lên thị trấn mua vài đồ đạc, chủ yếu là mua chăn mền các kiểu. Tô Tô rất hiếu kỳ không biết hợp tác xã mua bán trông như thế nào, vì thế cô cùng với Lận Xuyên và mẹ Lận ngồi xe lừa lên thị trấn.

Hơn nữa, đôi chân đông cứng của cô đã tê dại hết cả rồi, ở trên núi này sao có thể lạnh như vậy chứ?

Cô xoa chân hoạt động một chút, sau đó đột nhiên Lận Xuyên nhảy xuống đất, anh đắp áo khoác của mình lên chân mẹ Lận và Tô Tô, còn mình thì chạy bộ.

“Cái thằng này, con bị gì thế, lên đi.” Mẹ Lận nói.

“Chậm quá, con chạy bộ.” Lận Xuyên nói xong thì chạy vụt qua xe lừa, đi mất rồi……

Nhưng Tô Tô sờ vào chiếc áo khoác quân đội ấm áp, trong lòng cô cũng thấy ấm áp, người đàn ông này thật sự rất đáng yêu, rõ ràng là quan tâm đến người khác nhưng không nói một lời, nhưng thực sự rất ấm áp.

Nếu như mình thật sự không thể quay về, mà gả cho một người đàn ông ấm áp như thế thì cũng không tồi.

Ầy, nghĩ nhiều như vậy làm gì, ở một mình không được à, hơn nữa nam xứng với nữ chính còn chưa giải quyết xong đấy.

Trong thời gian suy nghĩ lung tung thì xe lừa đã đến thị trấn, mẹ Lận cầm phiếu vải với phiếu bông vải đi xếp hàng mua đồ. Đúng vậy, bây giờ mua đồ cần phải xếp hàng, đến lúc đó mua được hay không còn chưa chắc.