Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 200




Bạch Linh Linh nghĩ sao nói vậy nói: "Vị đồng chí này, anh đây là vui sướng hay là tuyệt vọng?"

Lận Xuyên lập tức sửa lại biểu cảm trên mặt mình, nói: "Đương nhiên là tôi vui vẻ."

Sau đó lập tức quay đầu nhìn thoáng qua nàng dâu nhà mình, nói: "Anh vui vẻ."

Tô Tô có chút cạn lời, vì sao cảm thấy Lận Xuyên hiện giờ hơi ngốc nhỉ?

Nhìn xem cơ thể anh đều cứng đờ lại, tư thế đi đường đều rất lạ.

"Em biết, nhưng mà có phải anh nên báo cho cha mẹ một tiếng hay không?"

"Anh đi gọi điện báo.." Vừa định đi nghĩ tới thiếu chút nữa bỏ rơi thai phụ, vội vàng quay đầu lại nói: "Vợ à, anh đưa em về nhà trước."

Tô Tô trợn tròn mắt với trời, cuối cùng cũng nghĩ tới chuyện về nhà.

Ngốc như thế, đứa bé sinh ra có phải cũng sẽ ngốc hay không.

Nhưng mà thật sự có, dường như cô còn chưa chuẩn bị tốt.

"Hai vợ chồng cô mau trở về đi, có rảnh thì cùng nhau ăn mừng." Bạch Linh Linh giao tay Tô Tô cho Lan Xuyên, sau đó nói: "Ôm nhẹ đi nhẹ."

"Đúng vậy." Lận Xuyên lập tức nâng nàng dâu của mình dậy, giống y như đỡ thái hậu lão Phật gia bước từng bước một về phía trước.

Cơ thể anh cao lớn, đẩy hết mọi người ra khỏi vòng bảo vệ, an toàn đưa Tô Tô ra ngoài.

Tô Tô có chút cạn lời, nói với anh:

"Anh như vậy người biết là đang bảo vệ em, không biết còn tưởng anh đang bảo vệ nhân vật quan trọng nào đó đâu." Tư thế này quá chuyên nghiệp, cô đều cảm thấy được cưng chiều mà sợ hãi.

"Đừng nói chuyện, anh cần chuyên tâm."

"." Tô Tô trừng anh một cái, được đưa về vô cùng chuyên nghiệp.

Nhưng mới ngây người một lát Tô Tô phải đi dạy học, Lận Xuyên lại khẩn trương, sau đó đưa cô tới trường an toàn.

Vốn tưởng rằng anh sẽ rời đi, nhưng anh lại đợi trước cổng trường.

Không còn cách nào Tô Tô bảo anh đi mua ít rau, để buổi tối ăn.

Quả nhiên là Lận Xuyên rời đi, sau đó anh ở nhà làm sáu món ăn bưng lên bàn.

Lại tự mình tới trường học đón Tô Tô về, dẫn cô vào nhà ngồi xuống. Tô Tô nhìn bàn đồ ăn nói: "Chỉ có hai chúng ta anh làm nhiều đồ ăn như thế làm gì?"

Mới nói tới đây có người gõ cửa, sau đó Lận Xuyên chỉnh lại quần áo một lát đi tới mở cửa.

Người tới là hiệu trưởng Quan và vợ ông ta Tống Ái Anh, bọn họ cười nói: "Tiểu Lận à, sao chuẩn bị đồ ăn phong phú như thế, cậu chỉ nói có việc muốn nói với chúng tôi chưa nói là tới ăn cơm mà.”

"Mời hai vị ngồi, hôm nay tôi thật sự có việc muốn nhờ, cho nên chúng ta vừa ăn vừa nói đi." Lận Xuyên rất lễ phép mời bọn họ.

Thời đại này mỗi người đều phải nể mặt người tham gia quân ngũ, cho nên bọn họ lập tức ngồi xuống.

Tô Tô ngồi bên cạnh nhìn tới mức phát ngốc, không tiện mở miệng nói cái gì?

Dường như cô, bị lừa gạt.

Lận Xuyên còn rót một ly rượu cho hiệu trưởng Quan, sau đó cũng rót cho Tống Ái Anh.

Tống Ái Anh lại nói: "Mau rót cho Tiểu Tô đi."

Trong thành phố không chú trọng nhiều như ở nông thôn, cái gì mà con gái không thể uống rượu, bà ta ủng hộ con gái có thể làm mọi chuyện.

"Cô ấy không thể uống." Sau khi Lận Xuyên nói xong thì kính vợ chồng bọn họ một ly, sau đó nói: "Là thế này, tôi biết trường học mới khai giảng mọi người deu rất bận, nhưng mà hôm nay đồng chí Tô Tô vợ tôi đi bệnh viện kiểm tra ra đã mang thai."

Tống Ái Anh kinh ngạc nói: "Chúc mừng chúc mừng."

Người trẻ tuổi mang thai rất bình thường.

Sau đó Lận Xuyên lại nói:

"Tôi là quân nhân không thể giống như người đàn ông bình thường luôn trở về chăm sóc cô ấy, cho nên hôm nay mời hai vị tới là muốn hai vị nể mặt cô ấy là người mang thai mà chăm sóc nhiều hơn một chút."

"Đây là chuyện đương nhiên." Hiệu trưởng Quan gật đầu nói.

Tuy ông ta không ngờ tới giáo viên mời tới lập tức mang thai, nhưng mà đồng chí Tô Tô người ta bằng cấp cao, còn có năng lực, nếu rời khỏi chỗ ông ta vẫn có nhiều chỗ cần.