Trở Lại Thập Niên 70: Gả Cho Nam Xứng Xui Xẻo

Chương 17




“Ừm.” Lần này Lận Xuyên đồng ý rồi, nhưng anh lại dọn bàn đi, hôm nay đại đội không có gì làm, gia đình họ vừa hay có thể chuẩn bị cho hôn sự.

Sau khi ăn cơm xong, mẹ Lận mới lấy hai tấm phiếu vải ra trả cho Tô Tô: “Cháu gái à, bác biết cháu có lòng tốt, nhưng mà gia đình bác không thể nhận phiếu này của cháu được.”

“Nhưng mà cháu giữ lại cũng không dùng, vừa hay mọi người đang cần gấp thì cứ giữ lấy dùng đi, cùng lắm thì sau này trả lại cho cháu là được rồi.” Tô Tô thật sự không để ý đến những thứ này, những thứ này cô chưa thấy bao giờ.

“Nhưng mà, hai tấm phiếu này quả thực quá lớn, gia đình bác mua không hết số vải này.”

Mẹ Lận thật sự không ngờ trong tay cô gái này lại còn có tấm phiếu với mệnh giá lớn như vậy, đừng nói kết hôn, e là cũng đủ vải dùng cho cả một năm.

Tô Tô lấy lại xem, là hai tấm phiếu mười thước, thật ra tính lại thì cũng không bao nhiêu mét mà.

“Thế cháu đi đổi tấm nhỏ hơn.” Nói rồi cô cầm một tấm phiếu vải mười thước về phòng, còn nhà họ Lận thì đang nghĩ, cô gái này có bao nhiêu tấm phiếu thế?

Lận Xuyên cảm nhận được sự hoài nghi của cả nhà, anh nhỏ tiếng giải thích thay cho Tô Tô: “Cô ấy có chứng nhận thu nhập, làm phiên dịch cho người khác mà kiếm được đấy.”

Bây giờ người hiểu ngoại ngữ đã ít lại còn thêm ít, cho nên làm phiên dịch chắc có thể kiếm được không ít đồ.

“Ồ ồ, sinh viên đại học đúng là lợi hại.” Mẹ Lận nói: “Đợi vợ của con thi đậu đại học rồi, con cũng phải chu cấp cho đàng hoàng, đến lúc đó nhà chúng ta cũng có một sinh viên đại học có thể kiếm tiền rồi.”

Lận Xuyên chau mày không đáp lại, nhưng anh cảm thấy gia đình mình thật sự nghĩ nhiều rồi, cô nhóc đó luôn không thích cuộc sống ở nông thôn, nếu thi đậu đại học thì sợ là sẽ không về nữa.

Còn anh cho dù xin tùy quân thì quân đội cũng cách xa thành phố, đến lúc đó chỉ sợ cô ta cũng sẽ không qua đó.

Thôi vậy, chuyện của sau này để sau này tính.

Không lâu sau Tô Tô cầm một tấm phiếu vải năm thước ra, và còn có một tấm phiếu thịt nữa, cô nói: “Cái này là do cháu thèm thịt muốn ăn, cho nên hôm đó có thể thêm món thịt, bác gái đừng từ chối cháu nha.”



“Cháu gái à, cháu như vậy bảo gia đình bác trả như thế nào đây?”

“Từ từ trả vậy, dù sao thì cháu cũng ở đây rất lâu, bình thường cháu cũng không biết nấu cơm, cho nên chỉ có thể để bác gái, bác trai vất vả thêm rồi.”

Thật ra Tô Tô không ủng hộ nam xứng cưới nữ chính, nhưng cô phải làm người tốt trước đã, ổn định địa vị của mình rồi mới có thể nói những thứ khác được.

“Thế được, sau này cháu chính là con gái của bác.” Mẹ Lận nắm tay Tô Tô và vỗ vỗ.

“Vâng.” Được, thành con gái luôn rồi.

Cả nhà đang nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có người đến, Lận Xuyên vốn dĩ vẫn đang ngẩn người, đột nhiên đưa tay cầm lấy hai tấm phiếu rồi bỏ vào túi, sau đó nói nhỏ với tất cả mọi người: “Tài bất lộ bạch, ngoại trừ người nhà ra, không được để người ngoài biết.”

(Tài bất lộ bạch ( 财不露白): Mang nghĩa tiền bạc của cải mang theo người không nên để lộ trước mặt người khác.)

“Ồ, ồ.” Còn tưởng nam xứng thật sự vừa đầu gỗ vừa ngốc nghếch nữa đấy, nhưng mà động tác vừa nãy với ánh mắt sắc bén kia không giống vẻ ngờ nghệch như trước.

Đàn ông đều là nhiều mặt, đột nhiên không hiểu sao Tô Tô cảm thấy động tác vừa nãy của anh rất đẹp trai đấy.

Lúc này nam chính Lận Đông Hà đi vào, và cười nói: “Mọi người đều ở đây à, đồng chí Tô Tô, đại đội vì cô mà chuẩn bị một buổi hoan nghênh nhỏ, hay là cô qua một chuyến?”

“Không, không cần phiền phức như vậy đâu nhỉ?” Tự nhiên chuẩn bị buổi hoan nghênh gì cho cô chứ?

“Có phải có chuyện gì khác không?” Lận Xuyên lên tiếng hỏi.

“Cũng không có gì, mọi người chỉ là muốn gặp mặt sinh viên đại học thôi, không phải trước nay thôn chúng ta vẫn chưa có sao.” Lận Đông Hà cười nói.

Nhưng mà Tô Tô cảm thấy không có gì đáng cười cả, nhưng mà cô vẫn dịu dàng nói: “Vậy được, tôi đi mặc áo khoác.” Nói xong cô về phòng cầm áo lông vũ lên.