Chương 23 : Ngày Thức Tỉnh .
Ngày Thức Tỉnh đây tuyệt đối là đại hội toàn dân có điều khác với Minh tưởng tượng người tới không đông lắm hoặc ít nhất thua xa tương lai .
Đương nhiên đây cũng là bình thường bởi dân số trái đất không cao năm 222 dân số trái đất chỉ khoảng 1 tỷ người .
Hà Nội tuy là thủ đô của Việt Nam cũng chỉ có khoảng 2 triệu nhân khẩu hơn nữa đây cũng đã là rất nhiều rồi cả Việt Nam chỉ có 10 triệu nhân khẩu .
Trong 2 triệu người này lại có bao nhiêu vừa tròn 16 tuổi để đi thức tỉnh đây ? đại khái cũng chỉ có 5000 ‘học sinh’ mà thôi .
Tại Hà Nội cũng không chỉ có một địa điểm thức tỉnh đã thế còn chia ra hai buổi sáng chiều thậm chí là phân ngày khác nhau cho nên Minh không cảm thấy đông đúc cũng là bình thường.
Minh có thể thấy xung quanh đây chỉ có khoảng vài trăm ‘bạn cùng lứa’ với hắn đến càng nhiều là các phụ huynh học sinh .
Ở nơi đây Minh cũng có thể nhìn thấy đủ loại sắc mặt đủ loại biểu cảm trên khuôn mặt của những đứa trẻ tuổi 16 .
Nhìn mấy khuôn mặt này trong miền ký ức xa xưa của Minh không khỏi có chút thổn thức .
Năm hắn 10 tuổi hắn cũng giống với những đứa bé này cũng hoang mang cũng chờ đợi cũng thổn thức .
Thức tỉnh nói dễ thì dễ nói khó thì cũng khó .
Biết đường để đi thì có thể nói tỷ lệ là 100% nhưng nếu không biết cách thì con đường Siêu Phàm gần như không thể chạm tới .
Ví như mẹ Minh chẳng hạn bà chỉ là người bình thường cho dù xuất thân của bà cực kỳ tốt .
Ông ngoại của Minh là Hoàng Kim cấp bà ngoại của hắn cũng là Hoàng Kim cấp đồng thời nhà ngoại của Minh còn có một người con trai – người mà Minh phải xưng là cậu cậu của hắn cũng là Hoàng Kim .
Một nhà ba Hoàng Kim cấp đặt ở Hà Nội tất nhiên đã là đại gia tộc chẳng trách cha hắn là không dám l·y d·ị mẹ hắn cũng chưa từng để ‘tiểu tam’ xuất hiện trước mặt mẹ hắn .
Ngay cả như thế mẹ hắn vẫn là người bình thường .
Tuy trên đời này xác thực có cách nói ‘tư chất’ nhưng mà không phải có tư chất liền trăm phần trăm thức tỉnh thành công .
Ngay như ‘đứa em trai’ mà Minh chưa từng gặp mặt tư chất tốt nữa thì như thế nào ? ở thời đại này hắn c·hết nó chỉ có 10-15% tỷ lệ thành Siêu Phàm giả mà thôi .
Về phần Minh cho dù hắn đoán chắc mình thất bại nhưng cũng không dám nói trăm phần trăm thất bại dù sao 99.99% tỷ lệ thất bại thì vẫn còn một chút xíu hy vọng không phải sao ? .
Đừng nói đây là năm 222 dù là năm 1200 đi chăng nữa cũng chỉ có một và chỉ một cách duy nhất trăm phần trăm giúp người bình thường thức tỉnh thành công .
Tất cả các cách thức còn lại cao nhất cũng chỉ là 50% hơn nữa thức tỉnh thất bại càng nhiều lần thì khả năng thành công ở những lần sau càng thấp .
Còn cái gọi là trăm phần trăm thức tỉnh thành công thật ra là một thứ tương đối n·hạy c·ảm .
Ở tương lai người biết được cách này đều sớm biết mà người không biết thì cả đời cũng sẽ không biết được .
Muốn hoàn thành trăm phần trăm thức tỉnh nói dễ không dễ nói khó cũng không khó .
Điều kiện cực kỳ đơn giản ngươi có thể khiến một vị Thần Chủ giúp đỡ ngươi thức tỉnh .
Chỉ cần có Thần Chủ chịu ra tay chịu vì ngươi mở đường vậy ngươi trăm phần trăm thức tỉnh thành công tất nhiên quá trình này không ngắn cho dù là Thần Chủ ra tay nhiều khi mất vài ngày thậm chí vài tuần mới thành công .
Ngươi nói . . . ngươi định đưa ra cái giá bao nhiêu để một Thần Chủ bỏ ra tưng đấy thời gian đồng thời còn phải đảm bảo toàn tâm toàn lực giúp đỡ ngươi thức tỉnh ? .
Cũng vì cái tỷ lệ trăm phần trăm này quá doạ người cho nên đây là một bí mật chỉ lưu truyền trong giới Thần Chủ bởi nếu đây biến thành kiến thức thông thường thì sẽ có không biết bao nhiêu người điên cuồng .
Bọn họ tất nhiên không làm được gì Thần Chủ nhưng nhân loại nhiều khi là sinh vật cực kỳ tham lam cùng thích tự mình coi bản thân là trung tâm thế giới có trời mới biết cái đám người kia có thể làm gì .
Quỳ lậy ? dùng tính mạng van xin ? kích động dư luận b·iểu t·ình ? .
Tất cả những cái này thậm chí chỉ là nhẹ dù sao đứng trước tỷ lệ trăm phần trăm thức tỉnh thành công ai chẳng điên cuồng ? .
Thậm chí khi Thần Chủ nói bản thân cần vài ngày thậm chí vài tuần để mà giúp một người thức tỉnh rất nhiều người sẽ không tin sẽ coi Thần Chủ dấu dốt coi Thần Chủ không làm hết sức thậm chí rất nhiều người sẽ mượn lá cờ ‘nhân loại’ mà yêu cầu Thần Chủ liên tục liên tục giúp người bình thường thức tỉnh .
Tuy việc này chưa từng xảy ra nhưng Thần Chủ nào không nghĩ tới mấy cái phiền phức này ? .
Đã lên tới Thần Chủ tạm không nói trí tuệ siêu phàm thế nào nhưng chắc chắn đều thành tinh chút việc này sao lại không hiểu ? .
Cho dù bản thân Minh xuất thân q·uân đ·ội trong quân doanh cũng chưa từng dạy hắn phải tận hiến ở trong quân doanh vốn đặt công trạng lên hàng đầu đặt nặng vấn đề cống hiến cùng phúc lợi nhận lại .
Ngươi vì q·uân đ·ội chảy bao nhiêu máu q·uân đ·ội liền trả cho ngươi bấy nhiêu .
Ngươi vì q·uân đ·ội đánh bao nhiêu trận thực hiện bao nhiêu hành động q·uân đ·ội đều sẽ cho ngươi một phần ‘phúc lợi’ thích hợp .
Về phần đòi Thần Chủ cấp tận hiến ? chỉ cần liên minh nhân loại dám nói ra câu này khả năng cao không cần Chaos đến nhân loại trước tự sập .
_ _ _ _ _ _
“Không cần lo lắng có mẹ ở đây “ .
Thấy Minh đứng lặng ở quảng trường một giọng nói cực kỳ ấm áp vang lên bên tai Minh .
Nghe được giọng nói này Minh cũng không có bao nhiêu cảm động dù sao muốn lấy thiện cảm của Thần Chủ chỉ bằng vài câu nói là không thể nào .
Đừng nói cảm động một chút cảm xúc Minh cũng không có nhưng hắn thật ra cũng hiểu mẹ mình đang nghĩ gì .
Hắn nhẹ quay đầu nhìn người phụ nữ mà hắn phải gọi là mẹ kia sau đó hướng về nàng mỉm cười sau đó nói .
“Dạ vâng “.
Người phụ nữ này là người bình thường một người không thể bước lên con đường Siêu Phàm .
Nàng cũng từng giống như Minh đại khái cũng từng đứng ở quảng trường này với vô tận khát vọng về một tương lai Siêu Phàm .
Dù gì cha mẹ nàng đều là Hoàng Kim trong mắt người ngoài nàng gần như chắc chắn có thể trở thành Siêu Phàm giả .
Đáng tiếc nàng thất bại nàng chỉ là người bình thường .
Thất bại thật ra cũng dễ hiểu ở cái niên đại này thức tỉnh trừ nhìn tư chất ra còn phải nhìn vận khí thậm chí vận khí mới là phần nhiều .
Đừng nói cha mẹ nàng là Hoàng Kim trừ khi cha mẹ của nàng là Thần Chủ mới có thể đảm bảo nàng trăm phần trăm thánh Siêu Phàm Hoàng Kim lại tính là gì ? .
Có rất nhiều người khát vọng Siêu Phàm có rất nhiều người ghen tị ông trời bất công nhưng chính Minh cũng rất khó tưởng tượng nếu như Siêu Phàm có thể đi đường tắt hoặc Siêu Phàm không còn quá dựa vào vận khí thì việc gì sẽ xảy ra ? .
Người người cố gắng trở thành Siêu Phàm giả nhà nhà thành Siêu Phàm giả ? .
Tất cả mọi người dùng hết đủ loại tài nguyên để tăng cường tư chất sau đó thành tựu Siêu Phàm ? .
Một thế giới như vậy . .. ban đầu thì không sao nhưng dần dần người bình thường chỉ sợ sẽ bị đối xử không bằng heo chó thay vì là công dân có ích cho xã hội rất có khả năng bọn họ trực tiếp trở thành nô lệ cho Siêu Phàm giả.
Siêu Phàm giả tuy Siêu Phàm nhưng Minh sống tưng đấy năm còn chưa thấy bao nhiêu Siêu Phàm Giả đi tăng gia sản xuất đi tạo ra sản phẩm thiết yếu cho cuộc sống .
Siêu Phàm giả xác thực không có năng lực lao động hoặc đúng hơn là đám bọn họ không nguyện ý ngay cả Minh cũng là như vậy .
Càng là như thế mới càng cần người bình thường càng cần trí tuệ ý chí cùng nghị lực của nhân loại .
Nhân loại mãi mãi ở trước Siêu Phàm chứ không phải Siêu Phàm ở trước nhân loại không thể lẫn lộn đầu đuôi .
Trở thành Siêu Phàm giả có lẽ cũng như trúng số độc đắc vậy ngươi có thể có được một nguồn tài phú khổng lồ sống một đời giàu sang phú quý nhưng không có nghĩa người khác mãi mãi không thể so sánh với ngươi .
Trúng số chỉ mang lại cho ngươi một lượng tài nguyên khổng lồ mà thôi để ngươi khởi điểm xa xa dẫn trước người khác nhưng vẫn phải xem trí tuệ cùng nghị lực của ngươi .
Mà người bình thường cho dù không trúng số cho dù đi con đường bình thường nhất con đường học tập cùng lao động vậy đường đi của bọn họ chưa chắc đã ngắn hơn cái đám ‘trúng số’ kia .
Không phải ngẫu nhiên ở tương lai ngàn năm sau địa vị của các Đại Giáo Sư không hề dưới Thần Chủ .
Đáng tiếc ở thời đại này không có nhiều người nghĩ như Minh .
Thời điểm hắn quay đầu lại mỉm cười với mẹ ánh mắt của hắn khẽ đảo qua phía chiếc xe mà cha hắn đỗ gần đó .
Xe là có cửa kính cái gì Minh cũng không thấy nhưng mà hắn có thể cảm giác cảm giác được rất nhiều thứ .
Mang con trai đi thức tỉnh người làm cha đến cả xuống xe cũng không muốn xuống đây là như thế nào ? .
Cha của hắn thất vọng với hắn cha của hắn tin chắc chắn hắn thất bại thậm chí còn cảm thấy thất bại cực kỳ .
Đường đường là đại tá công an mặt mũi lớn lắm chứ hiện tại xuống xe bị người nhận ra thì làm sao bây giờ ? để người ta biết con trai của hắn ‘chỉ là người bình thường’ thì mặt mũi của hắn để vào đâu ?.
Nghĩ đến đây Minh không khỏi nhếch miệng hắn cảm thấy buồn cười cực kỳ nhưng chung quy đây là nơi công cộng cũng không thể biểu hiện quá mức chứ ? .
“Mẹ con đi vào trước “ .
Mẹ của hắn vốn còn đang muốn nói gì nhưng nhìn đứa con trai này lại không khỏi nao nao .
“Vậy con vào đi mẹ đợi con “ .
Nhìn vẻ mặt mẹ mình Minh nhẹ nhàng tươi cười sau đó quay đầu đi vào bên trong đồng thời trong lòng Minh đang nghĩ sau khi thức tỉnh thất bại thì đi làm gì ? .
Hắn tất nhiên sẽ chuẩn bị thủ đoạn thức tỉnh nhưng mà cũng cần thời gian vậy trong đoạn thời gian chờ đợi này lại nên làm gì ? .
Gia cập xí nghiệp của mẹ hắn hay là . . . làm Chuyển Ngữ Sư ? .
“Đợi sau hôm nay liền tìm hiểu một chút về Chuyển Ngữ Sư cái nghề nghiệp này xem ra không tệ lắm “ .
Tự nói với mình một câu Minh nhẹ nhàng huýt sáo miệng khẽ ngâm nga những làn điệu không tên .