Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 93: Ngồi xem trò vui là được




Sau khi quyết định, Đông Phương Hiển bày ra một trận pháp ở chỗ hai người đang ngồi.



Có trận pháp này, người bên ngoài chỉ mơ hồ thấy được bên trong có người, không thể nhìn rõ được.



Nếu như muốn phá trận, nhất định sẽ phải chịu công kích.



Hơn nữa loại trận pháp này phải dùng tinh hạch để duy trì, một khi tinh hạch tiêu hao hết, trận pháp không đánh cũng tự phá.



Loại trận pháp này nếu như phóng thành cỡ lớn, dùng cho căn cứ cũng khá tốt.



Chỉ tiếc là cỡ lớn không phải không có, thế nhưng số lượng tinh hạch phải tiêu hao quá nhiều, hơn nữa còn phải dùng thêm những vật khác để bày trận, cho nên, đành phải từ bỏ mà thôi.



Bày xong trận pháp, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ẩn thân đi tới một đường khác để xuống tầng ngầm thứ hai.



Lối đi xuống tầng ngầm thứ hai này rất bí mật, hai người lần trước lúc lẻn vào đã phát hiện ra, nhưng không đi vào. Hơn nữa khi đó công xưởng vẫn dùng được điện, nếu như lúc ấy thực sự đi vào lối này, chắc chắn cũng phải nhức đầu một phen.



Lúc ấy bọn họ cảm thấy không cần thiết phải đi lối này, hơn nữa mất nhiều hơn được, vì vậy bỏ qua nó.



Nhưng hiện giờ lại khác rồi…



Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lần thứ hai tìm đến lối đi này.



“Lần trước khi tới đây vẫn còn điện, hiện giờ không có điện, chúng ta có thể thử một chút.” Thẩm Tu Lâm nói.



Đông Phương Hiển nhìn người bên cạnh “Ngươi định cứ thế phá cửa mà vào?”



Thẩm Tu Lâm nhìn lại “Đúng thế, có vấn đề gì sao?”



Đông Phương Hiển lắc đầu “Sẽ gây ra tiếng động.”



“Ừ nhỉ.” Thẩm Tu Lâm nói “Có trận pháp cách âm không?”



“Có, nhưng rất tốn thời gian.”



Thẩm Tu Lâm nhìn cái cửa “Vậy phải làm sao? Tìm kiếm cơ quan?”



“Không, dùng tinh thần lực phá khoá.” Nói xong, Đông Phương Hiển đi tới trước cửa lối vào “Ngươi chờ một chút, đứng cách xa ta ra, tránh bị tinh thần lực làm bị thương.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được rồi, đừng cố sức quá.”



Đông Phương Hiển biết đối phương đang quan tâm tới mình, gật đầu “Ừm, ta biết.”



Thẩm Tu Lâm cười, đứng lùi lại “Cẩn thận.”



Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực dò xét kết cấu của cánh cửa để phá khoá. Ở thế giới của y, những người tu luyện tinh thần lực thường xuyên sử dụng phương pháp này.



Thế nhưng, có một điểm bất lợi, đó chính là không thể sử dụng nhiều lần, nếu không thì sẽ tiêu hao rất nhiều tinh thần lực.



Chỉ khi tìm kiếm di tích gì đó, có một số đội ngũ sẽ mang theo người như vậy, lúc gặp phải cửa chặn thì rất nhanh có thể giải quyết.



Bọ họ đương nhiên sẽ không để ý người kia tiêu hao cái gì.



Thậm chí, có người còn chuyên môn làm nghề như vậy, bán tinh thần lực kiếm lời.



Nhưng mấy người này đều là người khổ tu.



Đẳng cấp dị năng của Đông Phương Hiển tuy cao, thế nhưng so với đời trước vẫn chênh lệch khá nhiều.



Dùng phương thức phá khoá này cũng sẽ tiêu hao dị năng, thế nhưng, vì Thẩm Tu Lâm, một chút mệt mỏi này y không để ý tới.



Huống chi, trên người y vẫn còn một viên nội đan.



Thẩm Tu Lâm lo lắng nhìn, sau đó, khoảng ba phút trôi qua, một tiếng nặng nề vang lên.



Thế nhưng chút xíu âm thanh như vậy hoàn toàn sẽ không thu hút sự chú ý.



Sau đó, Thẩm Tu Lâm khẩn trương nhìn qua “Đông Phương?”



Tay của Đông Phương Hiển bỏ xuống khỏi cửa “Có thể đi vào.”



Nói xong, Đông Phương Hiển đẩy cửa ra, Thẩm Tu Lâm kinh ngạc há miệng, thật sự không nghĩ tới tinh thần lực còn có thể sử dụng như vậy.



Đúng nha, mấy phương thức vận dụng tinh thần lực mà mình biết tới khoảng chừng có hơn một nửa là Đông Phương Hiển dạy, nếu không, hắn có lẽ chỉ biết dùng tinh thần lực công kích mà thôi.



Mặc dù công pháp tinh thần lực của mình trông có vẻ rất mạnh, thế nhưng cách công kích bên trong cũng không nhiều, lại không có đủ loại phương thức vận dụng như thế này.



Thẩm Tu Lâm kinh ngạc há miệng, sau đó vội vàng đi theo Đông Phương Hiển vào cửa, sau đó, cửa bị đóng lại.



“Đóng rồi?”



Đông Phương Hiển nói “Làm dáng thôi. Nếu có người tới nơi này, không cần phí lực cũng có thể mở cửa ra.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu “Chúng ta mau tìm đồ.”



Đông Phương Hiển không có ý kiến gì.



Tốc độ của hai người đều rất nhanh, nhưng họ cũng phát hiện ra một vấn đề, đó chính là tang thi ở tầng này nhiều gấp ba lần tầng dưới.



Thẩm Tu Lâm cảm thấy có chút nghiêm trọng “Đời trước không có nhiều tang thi như vậy… Tính cả lúc chúng ta tới đây lần trước, cũng không nhiều đến như vậy đúng không?”



“Lần trước chúng ta không đi đường này, không xác định được.” Đông Phương Hiển nói.



Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đúng vậy, nhưng trực giác nói cho ta biết… Lần trước chúng ta đến đây, không có nhiều tang thi như vậy.”



“E rằng những tang thi này thực sự là từ nơi khác tới đây.” Đông Phương Hiển trầm ngâm nói.



Hai người liếc mắt nhìn nhau “Chúng ta không giải quyết tang thi, sẽ bại lộ, mau đi thu đồ vật.”



Đông Phương Hiển gật đầu “Đừng tách nhau ra, ngươi đến gần bên ta một chút, nếu như ngoại trừ tang thi còn có những vật khác, sẽ gặp rắc rối.”



“Được.” Thẩm Tu Lâm cười “Đông Phương phải bảo vệ ta nhé, hay là Đông Phương cõng ta đi?”



Đông Phương Hiển trợn mắt nhìn đối phương “Tốc độ nhanh một chút.”



Sau đó đi về một hướng.



Thẩm Tu Lâm cũng không thấy xấu hổ, cười hì hì đuổi theo…



Bọn họ tìm được một chỗ cất chứa từng chồng từng chồng súng đạn, một đống hòm vũ khí, còn có lựu đạn, đạn lửa, quả thực là cái gì cũng có hết…



Thẩm Tu Lâm không chút khách khí thu sạch những thứ đó vào không gian, Đông Phương Hiển cũng thu không ít, cuối cùng chỉ để lại năm hòm súng ống cùng đạn dược.



Lựu đạn và đạn lửa là mấy loại có lực sát thương mạnh, một mảnh vụn cũng không lưu lại.



Bọn họ đi qua đám tang thi, hai người phát hiện nơi này đã có tang thi cấp ba, hơn nữa số lượng cũng không ít. Thẩm Tu Lâm thực sự là cười trên sự đau khổ của người khác.



Lần này, không cần biết ba nhà kia có âm mưu gì, đụng phải công xưởng quỷ dị này, không mất tiền cũng mang tật.



Đông thời, Thẩm Tu Lâm cũng thấy mừng là Thẩm gia không mang theo dị năng giả lại đây, nếu không thì, chỗ tang thi này cũng là uy hiếp.



Tuy rằng nơi này có tang thi cấp ba, nhưng Thẩm Tu Lâm đã tới cấp năm, Đông Phương Hiển lại là cấp mười hai, đi lại ở trong bầy tang thi cũng không khó khăn lắm.



Cuối cùng, bọn họ thu thập được rất nhiều vũ khí, không gian đều xếp chật kín từng chồng cao vút.



Đồng thời, bọn họ cũng kiểm tra một lượt nơi này, nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân số lượng tang thi nhiều lên, đành phải quay lại tầng ngầm đầu tiên.



Lúc này, cách khoảng thời gian ước định một canh giờ đã qua được hơn mười phút.



Nhưng đối với việc này, hai người Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đều không để ý.



Bọn họ từ cửa tầng ngầm hai đi lên, phát hiện người của ba nhà khác đã vây quanh ở trước trận pháp.




Lúc này, có hai dị năng giả đang nỗ lực phá trận.



Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực nói chuyện với Đông Phương Hiển “Nhanh như vậy đã không chịu được yên tĩnh?”



Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Đây là một cơ hội dò xét rất tốt. Nếu như chúng ta ở bên trong tu luyện, bọn họ có thể lấy cớ cứu viện để quấy nhiễu, nếu có thể khiến ngươi tẩu hoả nhập ma thì càng tốt.”



Thẩm Tu Lâm nghe vậy khoé miệng hơi giật giật “Đông Phương… Ngươi cho rằng đây là phim sao? Tẩu hoả nhập ma…”



Đông Phương Hiển kỳ quái nhìn Thẩm Tu Lâm “Lúc tu luyện mà bị quấy rầy sẽ dễ dàng tẩu hoả nhập ma, ngươi không biết sao?”



Thẩm Tu Lâm nhất thời trầm mặc “Thật sự sẽ tẩu hoả nhập ma? Nếu như vậy, sẽ có tình huống thế nào?”



“Sau đó tinh thần lực sẽ rất khó để tăng lên.”



“Trời.” Thẩm Tu Lâm thực sự bị doạ đến “Nghiêm trọng như thế?”



“Vậy ngươi cho rằng sẽ thế nào?”



Thẩm Tu Lâm cười khổ “Ta không nghĩ sẽ nghiêm trọng như thế.”



Đông Phương Hiển nói “Chỗ tinh hạch ta lưu lại, nếu hơn mười người bọn họ cùng công kích thì sẽ tiêu hao hết.”



“Hiện giờ chỉ mới có hai người, không vội. Đúng rồi, nếu là Trương Tô Hàng công kích thì sao?”



“Như vậy chỉ cần một lần tấn công.” Đông Phương Hiển nói.



Thẩm Tu Lâm híp mắt một cái “Hắn mạnh như vậy? Nhưng trước mặt nhiều người như thế này, hắn cũng không dám dùng năng lực vượt quá cấp ba đâu đúng không?”



Đông Phương Hiển cười nhạo “Hắn dùng cũng không sao. Người bên ngoài không dễ nhìn ra được. Công kích tinh thần lực có thể vô hình. Nếu như vô hình, đẳng cấp dị năng của bọn họ thấp hơn Trương Tô Hàng, làm sao có thể phát hiện.”



Thẩm Tu Lâm trầm mặc “Đông Phương, nếu như Trương Tô Hàng động thủ… Chúng ta chơi hắn một vố đi…”



Bên kia, hai dị năng giả thử công kích dò xét trận pháp, bị trận pháp phản phệ, sau đó cả hai người bị hất ngược ra ngoài.



Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đều chăm chú quan sát.



Ánh mắt mấy người Lãnh Thu Ngôn đều co lại.



Trương Tô Hàng lúc này đứng lên “Để ta thử xem sao.”



Lãnh Thu Ngôn nhìn về phía đối phương, một lát sau, chậm rãi gật đầu “Được.”



Trương Tô Hàng đi qua, dùng sức…




Sau một khắc, chỉ nghe thấy “Oành” một tiếng rất lớn, rồi Trương Tô Hàng kêu lên, phun ra một ngụm máu.



“Trương Tô Hàng.” Lãnh Thu Ngôn hoảng hốt. Trương Tô Hàng là người có vũ lực mạnh nhất bên bọn họ, nếu như ở đây đã bị thương, vậy đến những tầng tiếp theo phải làm thế nào.



Tiếng nổ kèm theo một trận ánh sáng trắng chói mắt. Mọi người đều không nhịn được, nhắm mắt lại, sau đó, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm từ trận pháp đi ra.



“Hừ, chúng ta chỉ là ra chậm mười phút thôi, không thể chờ sao? Lại còn công kích trận pháp của chúng ta, thế nào, muốn cái gì? Muốn đánh nhau sao? Được, vậy đến thử xem nào.” Thẩm Tu Lâm cười lạnh, đáy mắt mang theo vô cùng phẫn nộ.



Nháy mắt này, mọi người chỉ cảm thấy khó thở.



Lãnh Thu Ngôn miễn cưỡng cười cười “Thẩm thiếu hiểu lầm rồi. Chúng ta cũng không biết trận pháp này là do Thẩm thiếu bố trí, ta không nghe nói Thẩm thiếu biết trận pháp. Chúng ta còn tưởng nơi này xuất hiện sinh vật biến dị đẳng cấp cao, nó bắt Thẩm thiếu đi nên mới nóng lòng ứng cứu.”



“À, hoá ra là như vậy sao.” Thẩm Tu Lâm châm chọc mở miệng “Không cần các ngươi lo lắng, bản thiếu gia rất tốt. Ngược lại là vị này… À, Trương Tô Hàng đúng không? Chà chà, thoạt nhìn ngươi quả thực là không tốt lắm thì phải.”



Lãnh Thu Ngôn dừng một chút, híp mắt một cái “Thẩm thiếu biết thủ hạ này của ta?”



“Biết, đương nhiên là biết, còn từng giao thủ qua không dưới một lần đâu, vị Trương tiên sinh này quả là phi thường lợi hại a…”



Trương Tô Hàng khẽ mỉm cười “Thẩm thiếu quá khen rồi, so với Thẩm thiếu, ta còn kém xa.”



“Trương tiên sinh đừng khiêm tốn. Đẳng cấp dị năng của Trương tiên sinh bây giờ ta thấy đã tới cấp bốn rồi. Còn cần giấu diếm gì? Chà chà.”



Sắc mặt Lãnh Thu Ngôn hơi thay đổi, nhìn về phía Trương Tô Hàng.



Trương Tô Hàng cười nhạt “Thẩm thiếu nghĩ nhiều. Thẩm thiếu mới lợi hại như vậy. Ta chỉ là tiểu nhân vật, sao có thể tới cấp bốn?”



“À, tiểu nhân vật a…” Thẩm Tu Lâm cười “Sắp độc chiếm được cả Lãnh gia tam thiếu rồi, sao lại là tiểu nhân vật chứ? Trương tiên sinh khiêm tốn quá rồi đó.”



Sắc mặt Lãnh Thu Ngôn hoàn toàn thay đổi, nhìn về phía Lãnh Truyện Phong. Ánh mắt Lãnh Truyện Phong vô cùng lạnh, hơn nữa… còn có một cảm giác kỳ lạ.



Lãnh Thu Ngôn đột nhiên cảm thấy em trai mình lúc này… rất xa lạ.



Trương Tô Hàng bị vạch trần, thế nhưng tựa hồ lại không để ý tới, cười nhạt.



“Thẩm thiếu hiểu lầm, quan hệ của ta và tam thiếu rất đơn thuần.”



“Haha.” Thẩm Tu Lâm giống như nghe được chuyện cười hài hước nhất thế giới “Đơn thuần a, trước mặt bản thiếu còn biểu diễn đông cung đồ, ta ngược lại còn không biết quan hệ như vậy vẫn xem như đơn thuần đấy.”



“Thẩm thiếu ghen tị sao?”



“Không không.” Thẩm Tu Lâm lắc đầu, cười nhạo “Chỉ là lượm lại đôi giày rách mà thiếu gia ta không cần nữa thôi. Ghen? Ngươi đùa ta sao?”



Ánh mắt Trương Tô Hàng rốt cuộc lạnh một chút.



Lãnh Thu Ngôn lạnh lùng nói “Thẩm thiếu cũng đừng kiêu ngạo quá. Em trai của ta, người của Lãnh gia ta, không phải là Thẩm thiếu có thể muốn sỉ nhục là sỉ nhục đâu.”



“A, vậy thì thật xin lỗi.” Thẩm Tu Lâm chẳng có thành ý gì nói ra.



Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người lại không biết nên nói cái gì.



Những người khác trong lòng đều âm thầm suy nghĩ, sau đó ánh mắt không nhịn được nhìn tới chỗ Lãnh Truyện Phong cùng Trương Tô Hàng.



Dị năng cấp bốn? Thẩm Tu Lâm nói thật sao?



Trương Tô Hàng bên phía Lãnh gia, đã cấp bốn?



Nhưng Thẩm Tu Lâm hống hách như thế, có phải cấp của Thẩm Tu Lâm còn cao hơn Trương Tô Hàng không?



Rốt cuộc bọn họ tu luyện như thế nào? Sao lại mạnh như vậy? Có phải có phương pháp đặc thù hay không? Mọi người trong lúc nhất thời đều suy nghĩ vấn đề này.



Lúc này, Lãnh Thu Ngôn nhàn nhạt lên tiếng “Nếu Thẩm thiếu cũng ra rồi, chúng ta xuống tầng tiếp theo thôi.”



Châu Hải Ninh nghe vậy lập tức nói “Đúng vậy, chúng ta cũng nên xuống dưới.”



Thẩm Tu Lâm nhếch môi, nếu như những người này biết tang thi tầng dưới còn mạnh hơn nhiều tầng này, hơn nữa cũng nhiều hơn, không biết có tích cực được không nữa.



Đời trước, thủ hạ của bọn họ cũng không khác bây giờ là mấy, chỉ khác một điều, đời trước lúc này mình cũng là dị năng giả cấp hai cao nhất, mang theo hơn bốn mươi người của Thẩm gia.



Nhưng mà, đời trước, số lượng tang thi cấp hai nơi này cũng không nhiều, tất cả mọi người đều là dị năng giả cấp hai, tự nhiên có thể giải quyết hết tang thi, sau đó chia phần.



Thế nhưng hiện giờ, cũng không biết đã xảy ra biến hoá ở nơi nào, số lượng tang thi cấp hai tăng gấp mấy lần, cũng mạnh hơn mấy lần, rồi lầu dưới còn có rất nhiều tang thi cấp ba…



So với đời trước thắng lợi trở về, đời này, bọn họ có thể sẽ tiền mất tật mang.



Thẩm Tu Lâm còn đang ôm tâm tư muốn xem trò vui, đương nhiên sẽ không tốt đến mức đi nhắc nhở kẻ thù của mình



Mọi người tiếp tục đi xuống tầng ngầm thứ hai. Lần này, vì không thể đào đường vào như tầng phía trên, bọn họ chỉ có thể bạo lực phá cửa.



Nhiều người như vậy, cơ quan trên cửa lại không thể dùng do không có điện, đám người liên tục công kích, đương nhiên là có thể dễ dàng phá cửa.



Khi công kích cửa vào, Thẩm Tu Lâm lại không tham dự, hắn cùng Đông Phương Hiển đi ở phía sau cùng của đội ngũ.



Tuyết Lang, Long Thành Uyên cùng Tiểu Tùng đều vây quanh hai người Thẩm Tu Lâm.



Nhiều người quả nhiên nhiều sức, cửa lớn ầm ầm đổ xuống, sau đó bọn họ tiếp tục đi vào tầng ngầm thứ hai…