Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 70: Có cảm giác an toàn




Thẩm Tu Lâm cũng không biết Trương Tô Hàng cùng Lãnh Truyện Phong nói cái gì, dù coi như có biết đi chăng nữa cũng sẽ không thèm lưu ý.



Lái xe rời đi, Thẩm Tu Lâm một bên lái xe, một bên cẩn thận chú ý sắc mặt của Đông Phương Hiển.



Phía trước tang thi quả nhiên tăng lên, hai cái tốc độ hệ tang thi cấp một bỗng nhiên cùng nhau hướng về phía Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm đánh vôlăng sang một bên, thế nhưng hai tang thi vẫn đụng vào, hơn nữa còn có một tang thi vì va chạm với ô tô mà lăn xuống gầm xe Hummer.



Tuy rằng gầm xe Hummer đủ cao, thế nhưng khi tang thi kia lăn xuống lại nằm ngang ra, xe không cách nào đi tiếp được, dưới lốp xe liên tục vang lên tiếng ù ù, Thẩm Tu Lâm cũng không tiếp tục nhấn ga nữa, mà đột nhiên đạp phanh xe.



“Thuỷ Bạch Sắc, khoảng cách có còn xa nữa không?”



Thuỷ Bạch Sắc chần chừ nói “Ta cảm thấy được nơi này có chút kỳ quái. Thế nhưng, có năng lượng thể, hơn nữa còn giống như bị ẩn giấu…”



Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi dừng lại một chút, đột nhiên nghĩ tới đám người Lãnh Truyện Phong.



Vì vậy, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, ngươi nói xem, liệu mục đích của chúng ta có giống với mục đích của Lãnh Truyện Phong hay không?”



Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm “Có ý gì?”



“Thứ bọn họ muốn tìm, có thể cũng là đồ vật để trợ giúp tu luyện. Thế nhưng, cũng không nhất định là đồ vật mà con rắn Thuỷ Bạch Sắc nói đang bảo vệ, có thể là vật khác.”



Đông Phương Hiển trầm mặc “Có khả năng.”



Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Thuỷ Bạch Sắc “Thuỷ Bạch Sắc, ngươi cảm giác năng lượng thể gần nhất kia đang ở chỗ nào?”



Thuỷ Bạch Sắc chăm chú cảm nhận “Chắc chắn là ở phía trước, thế nhưng cụ thể ở nơi nào thì… rất khó nói.”



Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển liếc nhau một cái, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, chúng ta xuống xe đi, sau đó thu xe vào không gian, chúng ta tự đi qua.”



Đông Phương Hiển gật đầu “Được.”



Thẩm Tu Lâm nhanh chóng tắt máy xe, sau đó xuống xe, Đông Phương Hiển giải quyết nốt tang thi cấp một còn lại kia, sau đó chém xuống đầu, thu tinh hạch vào trong không gian.



Thẩm Tu Lâm thì dùng tinh thần lực lấy tinh hạch của tang thi dưới gầm xe, cũng chém đầu, sau đó lấy tinh hạch ra, dùng tốc độ thật nhanh thu xe vào trong không gian.



Thuỷ Bạch Sắc đột nhiên kêu lên “Nhiều chuột quá, thật đáng ghét, đều chạy qua đây.”



“Chuột?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Là chuột sống hay tang thi chuột?”



“Sống, tất cả đều còn sống, con đầu đàn là ghê tởm nhất, có đến hai cái đầu.” Thuỷ Bạch Sắc oa oa kêu lên.



Thẩm Tu Lâm nhíu mày, hắn sử dụng tinh thần lực đi thăm dò, lại không nhìn thấy đám chuột mà Thuỷ Bạch Sắc nói.



Vì vậy, Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương, ta không nhìn thấy chuột, ngươi có nhìn thấy không?”



Đông Phương Hiển híp mắt một cái, ánh mắt hơi nghiêm trọng “Nhìn thấy, rất nhiều chuột.”



Đến Đông Phương Hiển cũng nói có rất nhiều, ánh mắt Thẩm Tu Lâm cũng nghiêm túc lên “Đông Phương, có cần tránh đi không?”



“Không cần, ta cảm thấy có hứng thú với con chuột kia, xem nó có phải có hai cái tinh hạch hay không?”



Thẩm Tu Lâm ngẩn ra “Hai cái tinh hạch?”



“Không phải nó có hai cái đầu hay sao?” Đông Phương Hiển nói.



Thẩm Tu Lâm nghĩ một lúc, nói “Thế nhưng nếu như chuột quá nhiều, chúng ta tuy rằng không sợ, nhưng lại rất phiền phức.”



Đông Phương Hiển suy nghĩ, quay người qua “Chúng ta ở đây bố trí một trận pháp nhỏ, chờ con đầu đàn qua đây thì đánh lén, không cần quan tâm những con chuột khác.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu, sau đó nghĩ đến cái gì đó lại nói “Chờ đã, ta nghĩ đến một việc.”



“Việc gì?”



“Những con chuột này, chúng ta không sợ, thế nhưng nếu chúng tràn vào trong thành phố, như vậy căn cứ của chúng ta…”



Đông Phương Hiển im lặng.



Thẩm Tu Lâm nhấp môi, nói “Giết nhiều một ít.”



Đông Phương Hiển nhìn phía xa, tinh thần lực dò xét đám chuột, một lát sau nói “Chuột biến dị không quá nhiều, súng đạn có thể dùng được.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được, lựu đạn cùng đạn lửa ở chỗ ta cũng có một ít.”



Chỗ đạn này là sau mạt thế lấy được từ công xưởng quân đội ngầm dưới lòng đất trong thành phố này, thế nhưng, cũng chỉ có thể lấy được một ít.



Bởi vì tang thi trong công xưởng ngầm này rất nhiều, hơn nữa, quan trọng là cơ quan quân sự công nghệ cao ở bên trong quá nhiều, nếu như cưỡng ép phá cửa thì sẽ tổn thất nặng nề.



Cho nên, Thẩm Tu Lâm chỉ đi vào một lần lấy chút đạn dược ra, nhưng số lượng cũng không khả quan lắm.



Công xưởng quốc phòng ngầm kia, ở đời trước, là do bốn gia tộc liên hợp tấn công.



Hơn nữa, lại còn liên hợp thêm với một căn cứ gần đó.



Hiện giờ mạt thế mới bắt đầu, bốn gia tộc trừ phi liên hợp lại lần nữa, nếu không thì nhất định sẽ không chiếm được nhà máy này.



Quan trọng nhất là, phải đợi đến máy phát điện bên trong công xưởng ngầm kia tự tiêu hao hết nguồn điện dự trữ thì mới là thời cơ hành động, nếu không thì, dù là dị năng giả bọn họ, bị cơ quan công nghệ cao bên trong nhốt lại cũng rất khó thoát ra.



Càng không cần nhắc tới, bên trong còn có rất nhiều tang thi.



Phải biết rằng, công xưởng quốc phòng trước khi bắt đầu mạt thế, người ở bên trong khẳng định là nhiều, mấy đoàn người đều có khả năng.



Nhiều người như vậy, số người có thể chạy ra cũng không lớn.





Bởi vì bên trong vốn cũng là cực kỳ bảo mật, hơn nữa, không biết vì nguyên nhân gì, đời trước, công xưởng quốc phòng này giống như không có người trốn ra được, cũng không biến thành tang thi toàn bộ. Chỉ là bị nhốt đến chết, sau đó mới trở thành tang thi.



Hoặc là, bên trong công xưởng quốc phòng này có thứ gì đó gây hại cho cơ thể người, cho nên bên ngoài có nhiều người bình thường đều không xảy ra chuyện, mà người bên trong cơ hồ đều biến thành tang thi.



Từ trong không gian lấy ra đạn lửa cùng lựu đạn.



Thẩm Tu Lâm đưa cho Đông Phương Hiển hai cái lựu đạn, chính mình thì cầm hai cái đạn lửa.



Lúc này, đàn chuột đã tới gần hơn, bản thân Thẩm Tu Lâm cũng có thể cảm nhận được.



“Nhiều chuột như vậy?” Thẩm Tu Lâm cực kỳ giật mình, nhiều chuột như vậy, ít nhất cũng có hơn vạn con, có khi còn nhiều không kể hết?



Những con chuột này chỉnh tề giống như quân đội, con chuột đầu đàn dẫn thẳng hướng về đường phía trước, cũng không biết chúng nó muốn đi nơi nào.



Cũng may, giống như Đông Phương Hiển nói, tuy rằng chuột rất nhiều, thế nhưng số lượng biến dị lại không tính quá nhiều, đạn lửa có thể sử dụng.



Nhiều chuột thế này, nếu như chạy vào trong thành phố, muốn tranh cướp thực vật, chắc chắn là không thể ngăn cản nổi.



Đặc biệt là, hàm răng của chuột biến dị rất sắc bén, ngay cả xi măng cũng có thể cắn nát.



Đàn chuột tới gần, Thẩm Tu Lâm nheo mắt lại, ẩn giấu thân hình dưới sự trợ giúp từ trận pháp đơn giản của Đông Phương Hiển, sau đó, đột nhiên ném hai viên đạn lửa vào trong đàn chuột.



“Rầm rầm.”



Hai tiếng nổ vang lên, thèm theo là ánh lửa ngút trời.



Tập kích này quá đột ngột, đàn chuột căn bản không biết sẽ có người tới đánh lén, nhất thời tổn thất nặng nề.



Mà đàn chuột còn sống lại bắt đầu hỗn loạn.




Lúc này, con chuột đầu đàn, chính là con chuột có hai đầu kia, bỗng nhiên rít lên một tiếng.



Tiếng rít này tựa như một mệnh lệnh, sau mệnh lệnh này, đám chuột còn đang rít gào chạy thục mạng đột nhiên đổi đầu, không chạy loạn nữa, hướng về phía bên đầu lĩnh, tụ tập chung quanh.



Cả đàn chuột rậm rạp, khiến người nhìn cảm thấy có chút khủng bố, hơn nữa lại càng buồn nôn.



Đặc biệt là, trong những con chuột này, có không ít con đều đã biến dị, những con biến dị này muôn hình vạn trạng, có con nhiều hơn một cái đuôi, có con thân mình to lớn, có con mắt to đùng.



Nói chung, muôn hình vạn trạng, làm cho người nhìn thấy quá ghê tởm.



Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển liếc nhau một cái, đạn lửa lúc nãy đã đốt không ít chuột, hơn nữa hiện tại, những con chuột còn đang bốc lửa vẫn chạy tán loạn khắp nơi, rất nhanh sẽ cháy lan sang các con khác.



Đông Phương Hiển lấy lựu đạn ra, trực tiếp ném 2 viên lựu đạn về phía trung ương của đàn chuột.



“Oành.” Lựu đạn nổ tung, mảnh vỡ bay lên, đàn chuột bởi vì lần nổ tung thứ hai mà tổn thất nặng nề.



Đồng thời, chuột đầu lĩnh lần thứ hai rít lên một tiếng, mang theo một đám rất đông những con chuột biến dị không bị nổ chết, hướng thẳng bên này chạy tới.



Vốn là bên phía Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển còn có trận pháp bảo vệ, hơn nữa còn là trận pháp ẩn hình. Thế nhưng những con chuột này cũng không biết phát sinh chuyện gì, rõ ràng giống như biết được vị trí hiện tại của hai người Thẩm Tu Lâm, cho nên, trực tiếp vọt tới nơi này.



Thẩm Tu Lâm hơi kinh hãi “Đông Phương, con chuột này giống như biết được nơi chúng ta đang đứng.”



Đông Phương Hiển hơi nheo mắt “Ừm, nó nhìn ra, chúng ta qua giết.”



Thẩm Tu Lâm hơi nhếch miệng “Được, vừa vặn, ta còn không có luyện tập qua phương pháp sử dụng tinh thần lực tiến hành công kích trong phạm vi lớn.”



Đông Phương Hiển nhìn đối phương một chút, khẽ mỉm cười một cái “Vậy ngươi thử xem đi.”



Thẩm Tu Lâm gật gật đầu, nhìn dáng vẻ Đông Phương Hiển mỉm cười, trong lòng không khỏi hơi động một cái, vì vậy, trước khi chạy đi nhanh chóng kéo Đông Phương Hiển một cái.



Đông Phương Hiển sững sờ, sau một nháy mắt, Thẩm Tu Lâm đã hôn lên môi y.



Đông Phương Hiển ngẩn ngơ, thân thể cứng đờ, Thẩm Tu Lâm nặng nề cắn mút bờ môi Đông Phương Hiển “Đông Phương, ngươi phải cười nhiều hơn mới được.”



Nụ cười bên môi Đông Phương Hiển tắt ngúm, đôi mắt còn trừng thẳng Thẩm Tu Lâm.



Thẩm Tu Lâm cười cười, trực tiếp chạy ra ngoài.



Hắn lấy đài hoa sen từ bên trong không gian ra, sau đó sử dụng tinh thần lực khuếch đại đài hoa sen để làm khiên, rồi dùng tinh thần lực dưới dạng hình quạt công kích thẳng về phía đàn chuột.



Lần này, tất cả những con chuột bị quét đến đều bị cắt thành hai nửa.



Ít nhất có khoảng vài chục, thậm chí hơn trăm con chuột tử vong.



Thẩm Tu Lâm lao vào bên trong đàn chuột, dùng khiên làm thành hình vòng tròn, từ hông trở xuống tới chân, bao bản thân thành bộ dáng nửa cái kén tằm.



Sau đó, phong đao bằng tinh thần lực trong tay vẫn duy trì công kích hình quạt đánh ra.



Từng chút, từng chút một, đàn chuột kêu lên thảm thiết ngày càng nhiều, hiển nhiên là thương vong nặng nề.



Lúc này, con đầu đàn điên cuồng, hai cái đầu của nó cũng biến lớn hơn rất nhiều, hai con mắt trong một cái đầu bỗng nhiên thay đổi màu sắc. Sau đó, trong đôi mắt kia, bỗng nhiên phóng ra nọc độc.



Giống như rắn độc phun nọc, chất độc kia cũng xì ra.



Thẩm Tu Lâm ngay từ đầu kỳ thực đã cảm thấy nguy hiểm, cho nên, hắn điều chỉnh cái khiên chặn lại công kích từ chất độc kia.



Nhưng không nghĩ tới, chất độc kia cũng rất lợi hại, mặc dù có khiên bảo vệ, thế nhưng Thẩm Tu Lâm cơ hồ đều có thể nghe thấy âm thanh cái khiên bị ăn mòn.



Nhíu mày, Thẩm Tu Lâm quyết tâm, trực tiếp đối mặt con đầu đàn, tinh thần lực công kích ra, lần này, không còn là công kích hữu hình nữa, mà trực tiếp dùng tinh thần lực mạnh mẽ đi tấn công đầu của đối phương.




Nhất thời, con chuột đầu đàn chỉ cảm thấy đầu mình đau đớn, sau một khắc, nó ngã chổng vó trên mặt đất.



Ngay tại khi nó mới ngã xuống đất, Thẩm Tu Lâm lại công kích, tinh thần lực tạo thành phong đao chém hai đầu của nó.



Đồng thời, tay Thẩm Tu Lâm hút một cái, hai viên tinh hạch đã nằm trong tay hắn.



Hai viên tinh hạch màu nhũ bạch. Quả nhiên là có hai viên.



Đẳng cấp tuy rằng vẫn là cấp một, thế nhưng sức mạnh khi tấn công lại tương đương với dị năng cấp hai.



Nếu như không phải chính mình còn có khiên chắn, chất độc kia có lẽ sẽ tạo thành phiền toái không nhỏ.



Lấy được hai viên tinh hạch, Thẩm Tu Lâm ném vào không gian, tiếp tục giết chuột.



Con chuột đầu đàn đã chết, số còn dư lại tự nhiên không phải đối thủ của Thẩm Tu Lâm.



Hơn nữa còn có Đông Phương Hiển hỗ trợ từ một bên. Chỉ khoảng mười mấy phút sau, hơn vạn con chuột chỉ còn nghìn con.



Chuột biến dị cũng không nhiều, nghìn con này đều đang chạy trốn.



Đám chuột chạy đi, Thẩm Tu Lâm cũng không muốn truy, hiện tại chỉ còn ít như thế, tin rằng cho dù có vào trong thành phố cũng không tạo ra việc gì.



Vì vậy, Thẩm Tu Lâm dừng công kích.



Đông Phương Hiển đi tới bên người Thẩm Tu Lâm, Thuỷ Bạch Sắc nước miếng đều sắp chảy xuống.



“Thẩm thiếu, Thẩm thiếu, thật nhiều tinh hạch nha, cho ta đi, cho ta đi.”



Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt liếc nhìn Thuỷ Bạch Sắc, vẫn lấy ra rất nhiều tinh hạch cấp một cho nó.



Biến dị động vật cũng có tinh hạch, chỉ là màu sắc hơi khác so với tang thi.



Thế nhưng cũng vẫn là năng lượng thể, giống như cùng tính chất với nội đan, chỉ là không cường đại được như nội đan mà thôi.



Chuột biến dị trong cơ thể cũng có tinh hạch, hiện tại, Thuỷ Bạch Sắc muốn chính là những tinh hạch này.



Thẩm Tu Lâm ném rất nhiều tinh hạch cho Thuỷ Bạch Sắc, đuổi nó đi chỗ khác.



Sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển.



“Đông Phương, ngươi nhìn cái khiên của ta một chút.”



Đông Phương Hiển gật đầu, cầm lấy khiên của Thẩm Tu Lâm.



Hiện giờ, những chỗ trên khiên bị dính độc có vết ăn mòn rõ ràng, ngón tay Đông Phương Hiển chậm rãi chạm vào mấy vết kia.



“Chờ, chờ chút.” Thẩm Tu Lâm sợ hết hồn, vội vã kéo tay Đông Phương Hiển.



“Đông Phương. Ngươi làm gì vậy. Chỗ này có độc, ngươi sao có thể trực tiếp sờ vào.” Nói xong, Thẩm Tu Lâm cẩn thận kiểm tra, thoạt nhìn tay đối phương không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.



Đông Phương Hiển nhìn động tác của Thẩm Tu Lâm, khoé miệng hơi nhếch, đáy mắt lại có một chút ấm áp.



Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói “Không sao là tốt rồi… Ngươi xem là được, còn sờ vào làm gì, trúng độc thì làm sao bây giờ?”



Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nói “Ta nếu chạm vào, tự nhiên là có nắm chắc, ta muốn kiểm tra cái khiên hoa sen này.”



“… Được rồi. Ngươi xác định là không có vấn đề gì?” Thẩm Tu Lâm vẫn có chút không yên tâm.



Đông Phương Hiển dùng hành động trực tiếp trả lời đối phương, y cầm cái khiên, sau đó tỉ mỉ kiểm tra.




Sau một lúc, Đông Phương Hiển mới buông cái khiên xuống, nói “Ngươi dùng công pháp tinh thần lực thử chữa trị nó xem sao.”



“Dùng tinh thần lực của ta?” Thẩm Tu Lâm hơi sững sờ.



“Ừm, ngươi thử đi.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu, bắt đầu thử.



Lúc bắt đầu còn có chút không thuận lợi, hơn nữa rõ ràng cảm nhận được tinh thần lực của mình đi vào còn bị cách trở.



Thế nhưng, Thẩm Tu Lâm thật sự không phải là người dễ dàng buông tha.



Cho nên, cảm nhận được trở ngại, Thẩm Tu Lâm không hề ngừng lại, tiếp tục dùng tinh thần lực đi vào.



Theo thời gian trôi qua, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc cảm nhận được cảm giác liên kết, vì vậy, hắn dựa vào cảm giác kia, rất nhanh chữa trị chỗ bị ăn mòn.



Như vậy, giằng co tầm khoảng hai mươi phút, Thẩm Tu Lâm mới dừng lại, lúc này, trên trán hắn đã có chút mồ hôi.



Thẩm Tu Lâm lau mồ hôi, Đông Phương Hiển có chút quan tâm nhìn hắn “Không sao chứ?”



“Không sao.” Thẩm Tu Lâm ngược lại rất vui “Xem này, đã sửa xong.”



Đông Phương Hiển gật đầu “Ngươi nên làm theo khả năng, không cần phải gấp gáp lúc này.”



“Không sao mà.” Thẩm Tu Lâm không để ý nói “Ta biết ngươi ở bên cạnh ta.”



Đông Phương Hiển nghe vậy, trong lòng mạnh mẽ run rẩy, Thẩm Tu Lâm mỉm cười nói “Có ngươi ở đây, ta làm sao xảy ra chuyện.”



Đông Phương Hiển quay đầu, sờ môi nói “Vậy cũng không thể xằng bậy.”




“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm cười, kéo tay Đông Phương Hiển, thu cái khiên vào không gian “Đông Phuong, chúng ta đi thôi.”



Đông Phương Hiển nhíu mày “Ngươi không cần nghỉ ngơi một lúc?”



“Không cần, tốn chút tinh thần lực mà thôi, ta hiện tại đã có thể tự chủ tu luyện, vừa đi vừa phục hồi là được.”



Đông Phương Hiển nghe vậy liền không nói cái gì nữa, chỉ nói “Vậy được, đi thôi.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu, lúc này mới phát hiện quanh thân bọn họ nằm rất nhiều tang thi, hẳn là khi hắn chữa trị đài hoa sen, Đông Phương Hiển giải quyết.”



Quả nhiên, chỉ cần có Đông Phương Hiển ở bên người, hắn coi như không thể biết chuyện của bên ngoài, đang tu luyện, cũng có thể hoàn toàn yên tâm…



Này, đại khái chính là giống như mọi người hay nói… Cảm giác an toàn?



Nghĩ đến, Thẩm Tu Lâm hơi nhếch khoé miệng lên.



Đông Phương Hiển không nhìn thấy nụ cười này của Thẩm Tu Lâm, y hiện tại đã đi ở phía trước.



Thẩm Tu Lâm vội vàng đi theo, trên môi vẫn tươi cười như trước.



Một đường đi về phía trước, ngoại trừ giết một đàn chuột kia, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển gặp được tang thi cũng bắt đầu tăng lên.



Sau khi giải quyết một cái tang thi cấp hai, Thẩm Tu Lâm kinh ngạc nói “Nhanh như vậy đã có tang thi cấp hai xuất hiện?”



Thuỷ Bạch Sắc lúc này nhảy ra ngoài.



“Năng lượng thể cũng có thể khiến cho tang thi nhanh chóng tiến hoá, nhất định là do tiếp cận những năng lượng thể đó, hơn nữa năng lượng thể còn tiết ra năng lượng, nếu không thì tang thi không thể tiến hoá được.”



Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Tất cả năng lượng thể đều sẽ tiết năng lượng ra ngoài sao?”



“Có một ít a, thế nhưng nếu như có trí tuệ thì chắc chắn sẽ không. Giống ta này, ta cũng không tiết năng lượng.” Bạn đang �



“Ngươi không?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Ta nhớ khi vừa mới nhận thức ngươi, ngươi cũng dẫn rất nhiều tang thi qua. Đây không phải là ngươi tiết năng lượng ra ngoài sao?”



“Kia là ta cố ý a. Ta nghĩ tìm chủ nhân rồi rời khỏi nơi đó mà, ở nơi đó rất nhàm chán, hơn nữa thời gian lâu như vậy, ta không thể tìm được năng lượng bổ sung, như vậy cũng không tốt. Cho nên ta mới toả ra một chút năng lượng, hy vọng có thể đưa tới chủ nhân thích hợp a, sự thực chứng minh không phải ta rất thành công sao?”



Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi dừng một chút, đột nhiên cùng Đông Phương Hiển liếc nhìn một cái.



Thấy bộ dáng đối phương có vẻ cũng chú ý về việc này, không khỏi nói “Đông Phương, ngươi nói đây có phải là năng lượng thể có trí tuệ không?”



Đông Phương Hiển nhất thời không nói gì, hiển nhiên đang suy xét.



Lúc này, Thuỷ Bạch Sắc lại kêu lên “Không thể. Làm sao có thể là trí tuệ thể được. Trí tuệ thể chỉ có vài anh em của ta thôi, thế nhưng họ không có ở đây. Thập Quang cũng không hoàn toàn tính là trí tuệ thể a.”



Thẩm Tu Lâm nghe vậy hơi nhíu mày “Có thể có ngoài ý muốn hay không?”



“Làm sao có khả năng vậy được.” Thuỷ Bạch Sắc mất hứng “Chủ nhân, ngươi phải tin tưởng ta a, chỉ có anh em chúng ta mới thật sự là năng lượng trí tuệ thể, những thứ khác nhất định không phải.”



Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Làm sao ngươi biết những thứ khác không phải, hiện tại mạt thế đến, ngươi cảm nhận được, có bao nhiêu đồ vật vẫn giữ được nguyên như cũ?”



“Ngươi… Ngươi…” Thuỷ Bạch Sắc có chút tức giận, vặn vẹo trên người Thẩm Tu Lâm hai lần “Ta không nói chuyện với đồ xấu xa như ngươi.”



Từ sau khi Thẩm Tu Lâm không đồng ý cho Thuỷ Bạch Sắc gọi Đông Phương Hiển là quái vật, Thuỷ Bạch Sắc dù tức giận cũng chỉ dám xưng hô Đông Phương Hiển là xấu xa. Đối với việc này, Thẩm Tu Lâm cũng không mong gì hơn.



Bởi vì hắn biết, Đông Phương Hiển không thèm để ý.



Đông Phương Hiển nói “Đi thôi, quan sát kỹ rồi lại nói.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ân, đi thôi.”



Hai người một đường cẩn thận, nếu như quả thật là năng lượng trí tuệ thể, như vậy bên cạnh nó rất có thể có bản thổ sinh vật đẳng cấp cao. Sức mạnh của bản thổ sinh vật thì ở siêu thị lúc trước Thẩm Tu Lâm cũng đã được chứng kiến, lúc này, hắn tự nhiên là không muốn trở thành vật cản trở của Đông Phương Hiển.



Sau khi hai người đi được một đoạn, Thuỷ Bạch Sắc bỗng nhiên nói “Ở bên kia, ta cảm giác được năng lượng thể ở đó.”



Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển liếc nhau một cái, Thẩm Tu Lâm nói “Đông Phương, ngươi có cảm giác gì không?”



Dông Phương Hiển nhíu mày, nói “Ta cảm giác được… Là bên này.”



Hướng Đông Phương Hiển nói cùng Thuỷ Bạch Sắc nói, thế mà lại là hai cái phương hướng hoàn toàn khác nhau.



Thẩm Tu Lâm nhất thời ngẩn người.



Thuỷ Bạch Sắc gào lên “Ngươi nói bậy a đồ xấu xa, tại sao có thể ở bên đó? Ta cảm giác được rõ ràng là bên kia a.”



Đông Phương Hiển nhấp miệng.



Thẩm Tu Lâm nói “Hai bên đều đi xem, trước tiên qua bên này đi.”



Thẩm Tu Lâm quyết định đi, rõ ràng là hướng Đông Phương Hiển cảm nhận được.



Đông Phương Hiển nheo mắt lại, trong lòng tâm tình cũng hơi có chút phức tạp.



Thuỷ Bạch Sắc vô cùng uỷ khuất “Chủ nhân, chủ nhân, thật sự là bên kia a, cảm giác của ta không thể sai được. Là bên kia a.”



Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Ta biết, cả hai bên đều sẽ đi. Đi chỗ nào trước cũng được. Thuỷ Bạch Sắc, đừng làm ồn.”



Thuỷ Bạch Sắc “…”