Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 66: Cho ta cơ hội




Có Thẩm Tu Lâm trợ trận, lần hành động này của Lưu Tương Vân cùng Khâu Dương Dương hoàn thành phi thường thuận lợi.



Không tới hai giờ, tang thi bên này đều dọn dẹp sạch sẽ, lấy một chút xăng lại, dùng một cây đuốc đốt sạch hết những thi thể này.



Sau đó, lái xe đi vào.



Tất cả lương thực, gạo, lúa mỳ các thứ trong thôn đều bị chuyển đi sạch sành sanh.



Bên trong thôn còn khoảng chừng mười người sống sót, tất cả đều được Thẩm gia căn cứ tiếp nhận.



Đương nhiên, bọn họ bây giờ chỉ có thể ở ngoại thành, thế nhưng, có thể sống ở đó đã là chuyện rất may mắn rồi, còn hơn chết trong miệng tang thi.



Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển không theo đoàn xe trở về, mà theo chân mấy tang thi phía bên ngoài thôn đi tới nơi khác.



Dựa theo dấu vết mấy tang thi này để lại bên đường, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không mất bao lâu liền đi tới một chỗ gần sườn núi.



Nói là sườn núi, kỳ thực cũng chỉ chỗ đất hơi lớn một chút bên sườn núi mà thôi.



Trước đây đất nơi này hẳn là dùng để gieo trồng, bây giờ vẫn có thể thấy được cây khô.



Thẩm Tu Lâm nhìn chỗ đất này một chút, hiện giờ, rất nhiều tang thi đều đi theo con đường hướng lên sườn núi, đồng thời, đã có tang thi đi tới gần đỉnh núi.



Sau đó, đám tang thi này có vài cái đang gào lên, có vài cài lại quỳ trên mặt đất, dùng móng vuốt sắc nhọn của chúng nó cào đất.



Chỗ đất bị đào lên khá nhiều, có tang thi đã chui đầu vào trong đất.



Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Thứ chúng nó muốn tìm xem ra ở dưới mặt đất a.”



Đông Phương Hiển gật đầu, cũng cảm thấy như vậy.



Mà ngay tại lúc này, sự cố đột ngột xuất hiện.



Đám tang thi vốn đang nằm nhoài trên mặt đất tựa hồ tìm kiếm vật gì đó, nhưng vào lúc này, không biết dưới đất có xảy ra biến hoá gì, khiến cho đám tang thi này tất cả đều hét thảm lên một tiếng, sau đó, Thẩm Tu Lâm tận mắt nhìn thấy thân thể của chúng… tan thành mây khói. Đúng vậy, thân thể của chúng biến mất.



Chỉ ngắn ngủi một phút thời gian, tất cả tang thi trên sườn núi, bất kể là đã đi tới bên trên hay vẫn đang đi ở bên dưới, tất cả đều biến thành khói, sau đó tiêu tan.



Thẩm Tu Lâm cơ hồ hít vào ngụm khí lạnh. Hắn nghĩ mà sợ, vội nắm chặt tay của Đông Phương Hiển.



“Đông Phương, đó, đó là xảy ra chuyện gì?”



Sắc mặt Đông Phương Hiển cũng hơi hơi đổi một chút. Lúc này, y cũng có chút lo nghĩ.



Nếu như vừa nãy là y và Thẩm Tu Lâm cũng đi đến sườn núi kia, không biết có thể kịp lúc thoát đi hay không?



Thẩm Tu Lâm hít sâu, cảm giác được trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ có chút lạnh lẽo, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra chính mình lại nắm lấy tay Đông Phương Hiển trong lúc gấp gáp.



Sau khi cảm thấy giật mình, Thẩm Tu Lâm cũng không có lập tức buông tay.



Đông Phương Hiển lúc này cũng nhận ra được, đang muốn không dấu vết mà rút ra tay của chính mình, Thẩm Tu Lâm ngay lúc này lại dùng một chút lực.



Đông Phương Hiển thân thể nhất thời cứng lại.



Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Đông Phương, ngươi nói, nếu như lúc nãy chúng ta ở phía trên… Có thể kịp lúc trốn đi sao?”



Đông Phương Hiển nhấp môi “Cần đến gần mới thể thể biết được. Nếu nguy cấp vẫn có thể trốn ra.”



Thẩm Tu Lâm hơi nhếch miệng “Đông Phương, chúng ta nếu đã đến, vậy đi xem một chút.”



Đông Phương Hiển gật đầu “Được.”



Thẩm Tu Lâm kéo tay Đông Phương Hiển đi về phía trước, Đông Phương Hiển cau mày “Thẩm Tu Lâm, buông tay.”



Thẩm Tu Lâm xoay người lại, đột nhiên nói “Đông Phương, nếu như ta nói, ta không muốn buông tay ra thì sao?”



Trong lòng Đông Phương Hiển mạnh mẽ nhảy lên một cái.



Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng nói “Đông Phương, nếu như, ta không muốn buông tay ra, ta muốn vẫn luôn nắm tay của Đông Phương, ngươi… có thể đáp ứng ta không?”



Đông Phương Hiển cắn chặt môi “Xin lỗi, ta…”



“Đông Phương, ngươi trước tiên đừng vội từ chối ta.” Thẩm Tu Lâm ngắt lời từ chối đang muốn nói ra của Đông Phương Hiển “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ở bên cạnh ta, ngươi không thoải mái sao? Hay là… Ngươi không thích nam nhân?”



Đông Phương Hiển lại tiếp tục cắn chặt môi.



Thẩm Tu Lâm kéo tay Đông Phương Hiển, để cho đối phương dựa gần vào mình “Đông Phương, có lúc, ta rõ ràng có thể cảm nhận được ngươi đối với ta không phải vô tình, vì sao lại muốn cự tuyệt ta? Ngươi có thể nói cho ta lý do sao?”



Đông Phương Hiển không có cách nào trả lời.



Lý do? Lý do chính là y cùng Thẩm Tu Lâm căn bản không có tương lai.



Y nếu như vẫn luôn ở lại chỗ này, có lẽ vẫn còn có thể.



Thế nhưng, y muốn rời đi, hiện tại không cự tuyệt, chẳng lẽ muốn trong tương lai sẽ đau khổ hay sao?



Huống chi, thứ tình cảm này… Thẩm Tu Lâm cũng không thiếu.



Trước có Lãnh Truyện Phong, sau có Bạch Lâm, còn có số đông những người khác, Thẩm Tu Lâm chói mắt đến như vậy, đối phương nói ra tình cảm của hắn, y cũng không có cách nào tin được.



Nếu như đối phương chỉ là nhất thời, chính mình lại chìm đắm vào, đến cuối cùng, người tổn thương sẽ là ai?



Đông Phương Hiển mím môi, y đã gặp quá nhiều ví dụ như vậy.



Phụ thân, mẫu thân của chính mình còn không phải như vậy? Cha mẹ của mình đều như vậy, y sao có thể tin tưởng người khác được?



“Đông Phương, ngươi không muốn nói lý do, ta cũng không miễn cưỡng, thế nhưng, xin ngươi cho ta một cơ hội, được không? Ta chỉ muốn có một cơ hội, Đông Phương, nếu ngươi không ghét ta, cho ta một cơ hội đi, được không?”



Đông Phương Hiển tiếp tục im lặng.



Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển càng chặt hơn, bỗng nhiên kéo người vào trong ngực “Đông Phương không nói gì, như vậy chúng ta thử một chút đi, nếu như Đông Phương không thích, chỉ cần đánh ta, hung hăng mà đánh là được.”



Dứt lời, Thẩm Tu Lâm dùng tốc độ sét đánh không kịp che tai, hôn lên môi Đông Phương Hiển.



Đông Phương Hiển giật mình sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới Thẩm Tu Lâm lại đột nhiên tập kích như vậy.



Đợi đến khi y phản ứng lại, đối phương đã giống như mưa to gió lớn mà hôn lên, đồng thời cường thế xâm nhập vào khoang miệng Đông Phương Hiển, chiếm lấy hết thảy.



Đông Phương Hiển chưa bao giờ biết đến, hôn môi còn có thể như vậy.



Nụ hôn đầu của y là Thẩm Tu Lâm, thế nhưng khi đó, ý thức Thẩm Tu Lâm đã mơ hồ, căn bản không giống như bây giờ…



Thân thể Đông Phương Hiển run rẩy, muốn đẩy người kia ra, đột nhiên, tinh thần lực của hai người cộng hưởng.




Sắc mặt Đông Phương Hiển hơi đổi một chút, y vẫn luôn từ chối Thẩm Tu Lâm tới gần, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là tinh thần lực của hai người có thể cộng hưởng, kiểu giao hoà tinh thần lực như vậy, như chính mình không còn là chính mình nữa, chỉ có thể hoàn toàn khuất phục người khác, khiến cho y không hề có cảm giác một chút an toàn nào.



Bản thân mình, xa lạ khiến cho người phải sợ hãi, cho nên, y không muốn để cho Thẩm Tu Lâm tới gần.



Đông Phương Hiển luôn cảm thấy, chính mình như vậy sẽ đánh mất bản thân. Ngay cả bảo đảm cường đại lớn nhất từ trước tới giờ của mình, tinh thần lực… đều không thể bảo vệ y.



Cho nên, y theo bản năng mà từ chối.



Nhưng khi tinh thần lực cộng hưởng với nhau, muốn từ chối, là khó khăn vô cùng.



Thẩm Tu Lâm không biết đến cái gọi là tinh thần lực cộng hưởng, thế nhưng, vào lúc này, hắn lại có một cảm giác kỳ dị.



Đông Phương Hiển dường như vẫn luôn cách rất xa hắn, vào đúng lúc này, lại trở nên gần gũi vô cùng.



Hắn thậm chí có thể cảm giác được tâm lý của Đông Phương Hiển, cảm giác được thân thể đối phương đang run lên, cùng với bàng hoàng không cách nào kiềm chế được.



Bàng hoàng cùng run rẩy đến từ trên người Đông Phương Hiển này khiến cho trong lòng Thẩm Tu Lâm sinh ra thương tiếc.



Loại thương tiếc này, hắn trước đây ngay cả trên người Lãnh Truyện Phong cũng không có cảm nhận qua.



Rõ ràng người nam nhân trước mắt này là tồn tại còn mạnh mẽ hơn chính mình, thế nhưng, khi nhìn thân thể gầy yếu này run rẩy, khiến cho hắn trong lòng chỉ có thương tiếc mà thôi.



Vì vậy, Thẩm Tu Lâm không kiềm chế được mà nhẹ nhàng làm dịu lại cái hôn này, dù vẫn như cũ vững vàng giam cầm thân thể của đối phương, ôm chặt đối phương vào trong ngực, không cho đối phương thoát ra.



Đông Phương Hiển cả người khẽ run lên, bị động thừa nhận cái hôn này, thừa nhận tinh thần lực cộng hưởng mang tới ê ẩm khó nhẫn được.



Kỳ thưc, tại thế giới của y, hai người có thể tạo ra tinh thần lực cộng hưởng thì rất thích hợp song tu.



Cách song tu này đồng thời có thể tăng trưởng tinh thần lực của hai người, thậm chí cả hồn lực.



Ở thế giới của y, hai người có thể tạo ra tinh thần lực cộng hưởng thật sự rất ít, dù là phu thê, cũng vô cùng ít ỏi.



Nhân tâm quá phức tạp, tinh thần lực muốn cộng hưởng thì khó khăn tới mức nào, y không nghĩ tới, y tại một thế giới khác, một vị diện hạ cấp, lại có thể tìm được một người có thể cùng y cộng hưởng tinh thần lực.



Thế nhưng, song tu sao? Không… y không làm được.




Trong khi Đông Phương Hiển nghĩ như thế, Thẩm Tu Lâm thông qua tinh thần lực cộng hưởng nhận ra được đối phương kháng cự, vì vậy, ánh mắt Thẩm Tu Lâm không tự chủ được tối sầm lại. Đối phương từ chối khiến cho hắn không vui, càng có cảm giác nếu như lần này hắn không thể có được đối phương thì sẽ mất đi đối phương vậy.



Vì vậy, hôn môi từ ôn nhu lại lần thứ hai kịch liệt lên, khiến cho Đông Phương Hiển run rẩy.



Thẩm Tu Lâm cường thế truy kích, vừa hôn đối phương, vừa cấp tốc mở ra hai cái khuy áo trên người đối phương, duỗi tay tiến vào thăm dò.



Khi bàn tay chạm đến da thịt có chút lạnh lẽo của đối phương, hai mắt Thẩm Tu Lâm càng tối đen hơn, hắn hôn càng sâu, đột nhiên đẩy đối phương ngã nhào ra đất.



Bị ngã xuống đất khiến cho Đông Phương Hiển hơi bị đau, Thẩm Tu Lâm lại tiếp tục cuốn lấy môi đối phương, công kích càng ác liệt hơn hai phần.



Cảm giác tinh thần lực cộng hưởng liên tục tăng lên, Thẩm Tu Lâm lại một lần nữa cảm thấy Đông Phương Hiển không cách nào tự kiềm chế được cảm xúc. Loại không cách nào tự kiềm chế này của đối phương khiến cho hắn cảm thấy kiêu ngạo, khiến cho hắn cảm thấy được Đông Phương Hiển không còn xa tới mức không thể với tới được. Vì vậy, cướp đoạt càng sâu…



“Ngươi… Thả ra…” Đông Phương Hiển miễn cưỡng giãy dụa lần cuối cùng.



“Ta có thể buông ra, thế nhưng Đông Phương nhất định phải đồng ý với ta, không được tiếp tục bài xích ta, cho ta một cơ hội…”



“Ngươi… Đừng… Uy hiếp ta…” Đông Phương Hiển nghiến răng nghiến lợi, bên tai đỏ rực lên.



Ánh mắt Thẩm Tu Lâm tối sầm lại “Ta không phải đang uy hiếp ngươi, Đông Phương. Ta chỉ không muốn để mất ngươi.”



“Ngươi…”



“Đáp ứng ta, nếu không, ta tiếp tục làm tiếp.”



“Ngươi thật đê tiện.” Hai mắt Đông Phương Hiển như muốn nuốt chửng người, nhìn thẳng Thẩm Tu Lâm, cặp mắt kia ngày thường có năng lực khiến cho người khác phải sợ hãi cùng áp lực, nay lại có thêm một chút mê man cùng hơi nước, hiệu quả liền lập tức suy giảm rất nhiều.



Thẩm Tu Lâm cười “Ừ, ta đê tiện, vì Đông Phương, ta nguyện ý trở thành một kẻ hèn hạ.”



“Ngươi…”



Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên cắn xuống cổ Đông Phương Hiển “Đông Phương, đáp ứng ta.”



Dứt lời, Thẩm Tu Lâm càng có tư thế công thành đoạt đất, thậm chí, cả người đều đặt ở trên người Đông Phương Hiển.



Sắc mặt Đông Phương Hiển hơi đổi một chút, rốt cục nghiến răng nghiến lợi hộc ra vài chữ.



“Được, ta đáp ứng, ngươi, buông ra.”



Thẩm Tu Lâm dừng động tác lại, không tiếp tục khiêu khích Đông Phương Hiển nữa, mà dùng ánh mắt nhu hoà, nhẹ nhàng hôn đôi môi của đối phương một lần.



“Đông Phương, ở bên cạnh ta, ngươi sau này sẽ không hối hận.”



Đông Phương Hiển xoay mặt đi.



Thẩm Tu Lâm biết đối phương đang giận, hắn sửa sang lại y phục trên người Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng nói “Xin lỗi.”



Đông Phương Hiển đẩy đối phương ra, bò dậy.



Thẩm Tu Lâm đuổi theo, kéo tay đối phương, Đông Phương Hiển muốn tránh ra, Thẩm Tu Lâm không cho.



“Đông Phương, ngươi đã đáp ứng ta rồi, chúng ta bây giờ chính là đang quen nhau.”



Đông Phương Hiển đột nhiên quay đầu, cắn răng nghiến lợi nói “Ta chỉ nói là cho ngươi một cơ hội.”



Thẩm Tu Lâm mỉm cười nói “Đó cũng là cơ hội tìm hiểu nhau.”



“Chỉ là cơ hội.” Đông Phương Hiển càng nghiến răng nghiến lợi.



Thẩm Tu lâm ngoắc ngoắc khoé miệng “Đông Phương, nếu cho ta cơ hội rồi, ngươi lại suốt ngày từ chối ta lại gần, như vậy làm sao chúng ta bắt đầu được? Cho nên, Đông Phương, ngươi ít nhất, không thể cự tuyệt ta tới gần, được không?”



Đông Phương Hiển “…”



Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói lần thứ hai “Đông Phương, đừng từ chối ta. Ngươi sẽ không hối hận, tin tưởng ta, nhé?”



Đông Phương Hiển nghiêng đầu sang chỗ khác, thế nhưng cũng không tiếp tục rút tay khỏi tay của Thẩm Tu Lâm nữa.



Mặc dù, nếu như Đông Phương Hiển muốn buông tay Thẩm Tu Lâm ra, đó cũng là một chuyện rất dễ dàng.



Nắm tay Đông Phương Hiển, khoé miệng Thẩm Tu Lâm lần thứ hai ngoắc lên.



“Đông Phương, chúng ta tới phía trước xem một chút đi.”