Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 64: Đồng thời tu luyện




Khi Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cướp đoạt được kha khá, bên Khâu Dương Dương rốt cuộc cũng giải quyết sáu người nam nhân kia.



Theo đó, Khâu Dương Dương tìm ra cách dùng phong đao để công kích, không phải chỉ dùng để phụ trợ nữa.



Đây cũng là nguyên nhân khiến Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển muốn đối phương ra tay.



“Thẩm thiếu, Đông Phương tiên sinh.” Khâu Dương Dương rốt cuộc giải quyết sáu nam nhân kia, nhanh chóng chạy tới trước mặt Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển.



Khi nãy Khâu Dương Dương mặc dù đang chiến đấu, thế nhưng cũng chú ý tới có người đánh lén Đông Phương Hiển cùng với tình cảnh kẻ kia bị hất văng ra ngoài.



Cho nên, tiếng gọi Đông Phương tiên sinh này, Khâu Dương Dương gọi cũng rất cung kính.



Mạt thế hàng lâm, người có thực lực mới có thể khiến cho mọi người kính nể.



Thẩm Tu Lâm gật đầu “Còn có một tầng lầu, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh.”



Đi xuống lầu một, giải quyết xong mấy tang thi, Thẩm Tu Lâm dùng tốc độ như gió cuốn mây bay càn quét sạch vật tư.



Lần này Đông Phương Hiển ngược lại có chút nhàn nhã, tựa hồ không có hứng thú đối với vật tư tầng này.



Thẩm Tu Lâm nhét đầy không gian, tìm Đông Phương Hiển “Đông Phương, phía bên ta ổn rồi, chúng ta đi thôi.”



Đông Phương Hiển gật đầu, cuối cùng thu một ít đồ ăn vặt vào trong không gian.



Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Đông Phương thích ăn đồ ăn vặt?”



Đông Phương Hiển im lặng nhìn Thẩm Tu Lâm “Không thích.”



“Vậy…”



“Có tác dụng khác.” Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói.



Thẩm Tu Lâm cười cười, không nói thêm cái gì, chỉ nói “Vậy được, chúng ta đi thôi.”



Nói xong quay ra gọi Khâu Dương Dương “Khâu Dương Dương, đi thôi.”



“Được rồi.” Khâu Dương Dương cõng mấy cái túi khổng lồ, vội vàng chạy qua bên này.



“Thẩm thiếu, mấy túi này…”



“Chính mình cầm đi.” Thẩm Tu Lâm nói.



Khâu Dương Dương đành phải tự cầm, lưng cõng mấy bọc lớn cùng Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rời đi.



Mới vừa ra tới bên ngoài, một tang thi đánh tới, Thẩm Tu Lâm không nhúc nhích, Khâu Dương Dương một tay đeo hết mấy cái túi lên người, một tay chém ra phong đao giải quyết tang thi.



Thẩm Tu Lâm không hề liếc mắt nhìn một cái, chạy ra xe của bọn họ. Khi đến nơi phát hiện có người ở cạnh xe của bọn họ, hiện giờ đang nghĩ biện pháp lên xe.



Thẩm Tu Lâm tự tiếu phi tiếu, vỗ vỗ vai một người trong số đó “Cần giúp một tay không?”



Người kia không nhịn được nói “Vậy còn không nhanh lên một chút. Đợi lúc nữa đám người kia đều đi ra a.”



“Ta đã ra đến rồi.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười nói.



Người kia rốt cuộc cảm giác có gì đó sai sai, đầu ngẩng lên, nhìn thấy Thẩm Tu Lâm nhanh chóng hoảng hốt.



“Ngươi, ngươi, xe này là của ngươi?”



“Đúng a.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười “Cho nên, các ngươi đang làm gì vậy? Trộm xe sao?”





Thẩm Tu Lâm cười lên trông rất đáng sợ, khiến cho người kia nhất thời giật mình.



“Không, không phải, đây là hiểu lầm.”



“À, hiểu lầm a.” Thẩm Tu Lâm tỏ ra hiểu rõ, gật đầu “Vậy được, nếu là hiểu lầm, các ngươi còn không đi? Chờ chúng ta tới rước sao?”



Người kia nghe vậy vội vã gọi hai người khác, sau đó nhanh chóng chạy đi.



Thẩm Tu Lâm bĩu môi, sau đó lên xe, Đông Phương Hiển ngồi vào ghế lái phụ, mà Khâu Dương Dương tự nhiên là ngồi hàng ghế sau.



Cũng may không gian của Hummer rất lớn, chứa mấy cái bao lớn đều không có vấn đề, vì vậy Khâu Dương Dương thuận lợi đem vật tư thu thập được đều mang lên xe.



Xe chạy ra ngoài, gặp tang thi rải rác thì Thẩm Tu Lâm căn bản là trực tiếp tăng ga đè qua.



Nếu là nhiều tang thi một chút, Khâu Dương Dương ở phía sau dùng phong đao, Thẩm Tu Lâm tình cờ cũng sẽ giúp đỡ một chút, Đông Phương Hiển lại không hề động thủ.



Cứ như thế, xe chạy một đường tới gần bên ngoài biệt thự Thẩm gia.



Ở đây đã được dọn dẹp qua, hiện tại cũng bắt đầu xây tường cao ở gần đó. Nhân thủ là do Thẩm gia chiêu mộ, cũng có người bình thường tới tị nạn, cũng có người của Thẩm gia.




Lúc nãy, bỗng nhiên, một ông lão vọt tới, ngay lúc sắp đâm vào đầu xe, Thẩm Tu Lâm nhíu mày, đột nhiên nhấn phanh xe, đồng thời xoay vô lăng.



Ông lão may mắn thoát khỏi đụng xe, lúc này, một cặp vợ chồng chạy ra.



“Ba.” Hai người cùng hô lên.



Ven đường, có một bé trai năm tuổi, hẳn là con trai của hai vợ chồng này, đứa nhỏ cũng chạy tới.



Người phụ nữ đột nhiên chạy tới trước xe Thẩm Tu Lâm “Ngươi không có mắt sao? Ngươi đụng vào người khác rồi, ngươi có biết không?”



Đông Phương Hiển nhíu mày.



Khâu Dương Dương líu lưỡi nói “Bây giờ còn có người giả vờ bị xe đụng? Đều mạt thế rồi, đụng chết cũng đáng đời a, chẳng lẽ còn có cảnh sát đến điều tra?”



Thẩm Tu Lâm mặt không biểu tình xuống xe.



Người phụ nữ kia vừa nhìn thấy bộ dáng của Thẩm Tu Lâm thì dừng lại một chút, tựa hồ không nghĩ tới chủ xe sẽ anh tuấn suất khí như thế, sau đó người này hô to lên “Ngươi đừng tưởng mặt ngươi soái là có thể va chạm lung tung.”



Người đàn ông lúc này cũng vọt tới “Ngươi người này lái xe kiểu gì vậy. Ngươi đụng vào ba ta.”



Nói xong, người đàn ông muốn động thủ với Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm cười nhạo một cái, tinh thần lực công kích ra, người đàn ông kia bay ngược ra ngoài. Người phụ nữ kia thì sợ đến hét ầm lên.



“A! Ta không sống được. Không sống được.” Ông lão đột nhiên than trời trách đất “Này là thời đại gì a. Đụng người ta còn muốn hung hăng đánh người. Ta không sống nổi không sống nổi.”



Nơi này vốn cách phạm vi thế lực Thẩm gia không xa, hơn nữa người một nhà này ở đây “hành động” như thế cũng có mấy tiếng đồng hồ, có người đã cùng Thẩm gia báo cáo. Hiện tại Thẩm gia cũng phái người tới xử lý.



Mục đích của người một nhà này cũng rất đơn gian, người già lao ra, chỉ cần xe không đụng vào người, hoặc là hơi hơi đụng vào, người nhà này liền đòi lương thực.



Phụ nữ cùng trẻ nhỏ đồng thời khóc, một ít người dù trong lòng hậm hực nhưng vẫn cho chút lương thực để xong việc.



Dù sao đây mới là mấy ngày đầu mạt thế, vật tư gì đó vẫn còn không quan trọng đến mức người người nguyện ý liều mạng vì nó.



Người nhà này cứ như vậy ở trên đoạn đường này diễn trò mấy tiếng đồng hồ.



Người của Thẩm gia chạy tới, nhìn thấy Thẩm Tu Lâm nhất thời mặt cũng biến sắc.



“Thẩm thiếu.”




Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ “Thế này là có chuyện gì?”



“Chúng ta cũng mới vừa nhận được tin tức không lâu, có mấy người tới nói, người nhà này ở đây chờ để bị đụng xe, phụ nữ cũng đứa nhỏ đều có tham gia vào, nhất định phải xử lý.”



Người này vừa nói xong, bên kia, bé trai ôm ông lão khóc ầm lên.



“Oa… Ông nội, ông nội ngươi đừng khóc, ta sợ lắm, huhu… Ta rất đói… Ông nội, ta sợ…”



Đứa bé kia khóc tê tâm liệt phế, khiến người khác không nhịn được động lòng trắc ẩn.



Thủ hạ nhìn thấy Thẩm Tu Lâm nhăn mày, trong lòng liền hồi hộp.



“Thẩm thiếu, ngài đi về trước đi, nơi này ta xử lý là tốt rồi.



Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt liếc nhìn thủ hạ “Nếu xác định là có người giả vờ bị đụng, vậy thì kẻ giới hạn đi, vượt qua giới hạn này, chân nào bước qua thì để lại chân đó, tay nào thò qua thì để lại tay đó, còn nếu cả người đều vượt qua thì đem cả người để lại.”



Thẩm Tu Lâm nói nhẹ như gió, thủ hạ cùng cả nhà đang kêu khóc kia đột nhiên ngưng hết tiếng.



“Lãnh địa của Thẩm gia, không cần đám phế vật vô dụng chỉ biết gây chuyện.”



“Dạ.” Thủ hạ vẻ mặt trở nên nghiêm túc, vội vàng đáp lời.



Thẩm Tu Lâm không nói gì thêm nữa, trực tiếp lên xe rời đi.



Thủ hạ kia chỉ huy mấy người phía sau mình, nói “Nghe được Thẩm thiếu dặn dò không? Ở đây thiết lập vạch giới hạn, bên này đều là phạm vi thế lực của Thẩm gia, tới nơi này nhất định phải tuân thủ quy củ trong Thẩm gia căn cứ, bằng không toàn bộ ném ra ngoài. Phạm trọng tội, muốn tìm chết, vậy thành toàn cho người đó.”



“Vâng.” Mọi người cùng nhau thét lên một tiếng.



Người phụ nữ sợ đến run chân “Các ngươi, các ngươi muốn làm gì.”



Một người lực lượng hệ dị năng giả trực tiếp nhấc người phụ nữ này lên, ném thẳng ra ngoài.



Người này hét thảm một tiếng.



“Các ngươi thì sao, muốn tự mình đi hay để chúng ta đưa các ngươi đi.” Một người âm u nhìn về phía người đàn ông cùng ông lão.



Ông lão đột nhiên bò dậy, kéo tay cháu trai bỏ chạy.



Con trai của ông ta cũng theo sát bò dậy, vội vàng chạy theo.




Sau đó, mọi người tìm một khối đá lớn, hai người lực lượng hệ dị năng giả chôn nó xuống đất.



Bốn chữ “Thẩm gia căn cứ” được khắc lên trên tảng đá.



Phía sau còn có một hàng chữ “Người tiến vào, tuân thủ quy củ. Không tuân thủ, trục xuất hoặc gạt bỏ.”



Chính là như vậy, Thẩm gia căn cứ bước đầu thành lập.



Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển về tới biệt thự Thẩm gia.



Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên lúc này đều đã dậy, nhìn thấy Thẩm Tu Lâm bình an trở về vội vã chạy ra đón, ân cần hỏi han.



Thẩm Tu Lâm cùng các nàng nói mấy câu, sau đó lại đi tìm Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du.



“Ba, ông nội, khu biệt thự gần đây có hơn năm mươi hộ gia đình, con muốn xây dựng địa phương này thành Thẩm gia căn cứ, người muốn rời khỏi liền rời đi, không đi có thể lưu lại, thế nhưng nhất định phải tuân thủ quy củ của Thẩm gia. Thêm nữa, biệt thự của họ không còn thuộc về cá nhân bọn họ nữa, chúng ta có thể cho bồi thường thích hợp, người không đồng ý thì cưỡng ép lấy đến. Chúng ta hiện tại là báo cho bọn họ, chứ không phải trưng cầu ý kiến nữa.”



Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du nhìn nhau một cái, cuối cùng, Thẩm Tiền Du nói “Kỳ thực chúng ta cũng muốn làm như vậy, chỉ là lo lắng sẽ khiến cho mọi người phẫn nộ…”




Thẩm Tu Lâm cười một tiếng “Phẫn nộ? Ai như thế, cho kẻ đó tới tìm con là được. Nhớ nói cho bọn họ biết, con động thủ từ trước tới giờ đều không biết nặng nhẹ, nếu muốn ra tay, hậu quả tự bản thân người đó gánh lấy.”



Thẩm Hoa Phong hít sâu, vẻ mặt nghiêm túc nói “Là ba và ông nội nghĩ quá nhiều, bây giờ cùng trước đây đã không giống nhau, chúng ta hiểu được, loại chuyện nhỏ này chúng ta xử lý là tốt rồi, khi nào cần con đứng ra thì sẽ tới tìm con.”



“Được.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Hai người tiếp tục công việc đi, con đi tu luyện.”



“Đúng rồi, thiếu niên con đem về kia…”



“À, có thể là một nhân tài, gặp được liền mang về, giao cho Lưu Tương Vân đi.”



Lưu Tương Vân là song hệ dị năng giả của Thẩm gia, đời trước cũng là người này luôn luôn phục vụ Thẩm gia, năm nay tuổi tác cũng không lớn, chỉ có 27.



Mặt khác, có một điểm đáng nói, Ngô Khánh Liễm cũng không trở thành tang thi.



Chỉ cần Ngô Khánh Liễm không bị tang thi cắn, đồng hoá thành tang thi, như vậy sẽ không thể trở thành tang thi cấp năm giống như đời trước.



Hiện tại, Ngô Khánh Liễm cũng là một dị năng giả.



Mặt khác, Lâm Phùng Kim, cha của Lâm Thuyết cũng là dị năng giả, hơn nữa còn là lôi hệ cường đại hiếm thấy. Ở trong đám dị năng giả thì có thực lực khá cường hãn.



Cho nên, hiện tại, Thẩm gia có ba đại đội, theo thứ tự là do Lưu Tương Vân, Lâm Phùng Kim và Ngô Khánh Liễm phụ trách.



Bên dưới ba đại đội còn có một số tiểu đội, nhưng mà chi tiết phân công đều do đại đội trưởng phụ trách.



Ngoài ra, Thẩm Tu Lâm còn dự định thành lập một đội chỉ thuộc về riêng Thẩm Tu Lâm hắn. Số lượng người trong đội không cần nhiều, thế nhưng nhất định phải đều là thiên tài.



Đương nhiên, hiện tại chỉ là ý nghĩ, nhân tài thực sự còn không đủ.



Rời khỏi chỗ Thẩm Tiền Du, Thẩm Tu Lâm trực tiếp tìm Đông Phương Hiển.



“Đông Phương Hiển, chúng ta hiện giờ còn chưa có quyết tâm tu luyện qua, muốn cùng nhau tu luyện không?”



“Cùng nhau?” Đông Phương Hiển nhíu mày.



Thẩm Tu Lâm khẽ mỉm cười một cái “Đúng vậy, chúng ta hiện tại hành động cùng nhau, nếu tu luyện cũng cùng nhau không phải rất ổn sao? Vừa vặn phù hợp với hành động.”



Đông Phương Hiển nghe vậy liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, cũng không từ chối “Cũng được.”



Thẩm Tu Lâm cười “Tốt, chúng ta đi thôi.”



“Ừm.”



Nói là cùng nhau tu luyện, đương nhiên vẫn là tại phòng của mỗi người.



Đóng cửa phòng mình, Thẩm Tu Lâm hơi nhếch khoé miệng, hắn có thể cảm giác được Đông Phương Hiển bài xích trước đó, mà hiện tại mạt thế đến, e rằng… là một lần cơ hội.



Chỉ muốn xem, Thẩm Tu Lâm hắn có thể nắm giữ hay không…



Một bên khác, Đông Phương Hiển đóng lại cửa phòng, sắc mặt hơi hơi phức tạp.



Có một số việc, y biết rằng mình không nên làm.



Có một số người, y biết mình không nên … trêu chọc.



Thế nhưng, muốn rời đi, lại không có cách.



Rốt cuộc sẽ tạo thành kết quả như thế nào, thời khắc này, chính bản thân Đông Phương Hiển cũng không biết. Y chỉ biết, bây giờ, y chỉ có thể đi một bước xem một bước mà thôi…