Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 197: Đống đổ nát chồng chất như núi




“Kỳ quái?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Có chỗ nào kỳ quái?”



“Không biết, ở đây xuất hiện một khối lớn bóng đen, giống như muốn ăn thịt người vậy. Chúng tôi không yên tâm nên mới tới xem một chút. Nhưng mà bóng đen kia tán đi rất nhanh, chúng tôi đi tới đây đã không thấy vết tích đâu nữa rồi.”



Đông Phương Hiển nói “Bóng đen đó xuất hiện ở chỗ nào?”



“Giữa không trung. Nếu như không phải rất rõ ràng, thì tôi cũng không có cách nào cảm nhận được.” Ngô Tranh nói.



Thẩm Tu Lâm nghe vậy lại hỏi “Vậy có cảm giác gì đặc biệt không?”



“Cảm giác đặc biệt sao, hình như là không có. Nói chung là thấy không ổn lắm, thế nên chúng tôi mới tới đây.”



Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau, Đông Phương Hiển nói “Phía dưới cũng không có gì, chúng ta đi thôi.”



“Được, chờ xe đi tới đây.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu “Chỗ này chúng tôi đã dọn dẹp qua rồi, xe có thể đi qua.”



“Như vậy cũng tốt.” Nghiêm Hạ Khê nói “Nếu không thì cứ đi đường vòng mãi cũng phiền.”



“Sao lại phải đi đường vòng?” Thẩm Tu Lâm mỉm cười “Dù gì thì tôi cũng có không gian, thu xe vào trong không gian, rồi mọi người đi qua là được rồi.”



Nghiêm Hạ Khê trợn mắt “Còn có biện pháp như vậy sao?”



Ngô Tranh hết nói nổi “Ngốc nghếch!”



Nghiêm Hạ Khê hơi bực mình, lườm Ngô Tranh “Cậu nói cái gì!”



Ngô Tranh thản nhiên nói “Người nào đáp lại thì người đấy ngốc.”



Lời của Ngô Tranh khiến cho mắt Nghiêm Hạ Khê mở lớn hơn, mất hứng nói “Sao cậu lại có thể bắt nạt người ta như vậy chứ! Tôi không có ngốc!”



Nói xong, người cũng nhoài tới, muốn nhéo hai má của Ngô Tranh.



Thế nhưng, Ngô Tranh sẽ cho anh ta nhéo hay sao? Đương nhiên là không!



Nghiêm Hạ Khê không đấu lại Ngô Tranh, bị Ngô Tranh hất văng ra ngoài.



Nghiêm Hạ Khê ngã lăn ra đất, đau đớn kêu gào “Đau quá!”



Ngô Tranh cười lạnh một tiếng “Anh cứ giả vờ đi.”



Tiểu Hồng chạy từ trong người Nghiêm Hạ Khê chạy ra, nó cũng là trí tuệ thể, đương nhiên là có thể giống như Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc, “cư trú” trong ý thức hải của chủ nhân.



Tiểu Hồng bay ra, trầm lặng nhìn Nghiêm Hạ Khê.



“Có chủ nhân như anh thật sự là mất mặt quá đi thôi, ta có thể đổi một người chủ nhân khác không?”



Nghiêm Hạ Khê nghe vậy càng tức điên lên, quay lại cãi cọ với Tiểu Hồng.



Trong thời gian đùa giỡn này, đoàn xe phía sau cuối cùng cũng tới nơi.



Hummer của Thẩm Tu Lâm và xe của Lâm Tôn đều được người của Nghiêm Hạ Khê lái tới.





Lúc này, Thuỷ Bạch Sắc bỗng nhiên từ trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm bay ra.



Thẩm Tu Lâm nhìn nó “Sao vậy? Có việc?”



“À…” Thuỷ Bạch Sắc sờ đầu của mình “Mọi người không cảm thấy… Nơi này có gì đó là lạ hay sao?”



“Có gì lạ?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.



Thuỷ Bạch Sắc lắc đầu “Ta cũng không nói được, chỉ cảm thấy nơi này có gì đó khác thường thôi.”



Thiên Thanh Sắc cũng chạy ra “Ta cũng thấy có gì đó bất ổn, thế nhưng chi tiết thì lại không nói rõ ràng được. Tiểu Hồng, ngươi có thấy cái gì kỳ dị không?”



Tiểu Hồng không gây lộn với chủ nhân của nó nữa, suy nghĩ một chút, lắc đầu “Không có.”



Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc liếc mắt nhìn nhau. Những người khác không có cảm giác gì, đến cả Tiểu Hồng cũng không có, lẽ nào thực sự là bọn họ cảm nhận sai rồi hay sao?



Nhưng mà, nơi này đúng là có chỗ nào đó bất thường…



Thẩm Tu Lâm nói “Cảm thấy chỗ nào bất ổn? Địa điểm? Hay là do nơi này có cái gì?”



“Địa điểm.” Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc đồng thanh.



Thẩm Tu Lâm nheo mắt “Hả?”



Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Các ngươi cảm thấy nơi này có gì quái lạ?”



Thiên Thanh Sắc và Thuỷ Bạch Sắc lại ngập ngừng.



Lâm Tôn đột nhiên hỏi Tang Thì “Tang Thì, lúc trước anh muốn tới nơi này, còn nói phía dưới có cảm giác. Hiện giờ Thuỷ Bạch Sắc và Thiên Thanh Sắc cũng cảm thấy. Anh thì sao?”



Tang Thì lắc đầu “Cảm giác khi nãy đã biến mất, hiện giờ không nhận ra nữa.”



Hiện tại không thấy gì nữa? Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày.



Nghiêm Hạ Khê nói “Vậy phải làm sao? Ở đây tìm một vòng? Nhưng một đống đổ nát thế này thì có thể có cái gì? Chẳng lẽ bị đè ở phía dưới.”



Mọi người đều ngẩn ra.



Đến ngay cả Thẩm Tu Lâm cũng không kìm được nhìn về đống đổ nát khổng lồ kia.



Trước đó, hình như bọn họ cũng cảm thấy nơi này có điều khác thường.



Ngô Tranh còn nói, ở trên này xuất hiện một khối bóng đen, cũng không biết là cái gì, khi bọn họ tới đây lại đã biến mất.



Tình huống chi tiết lại không biết.



Như vậy, e rằng, đống đổ nát này thực sự có vấn đề?



Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển nhìn nhau. �



Đông Phương Hiển nói “Lúc trước tôi xem nơi này, cũng là bởi vì hình như thấy được một khoảng bóng đen, thế nhưng không xác định được, cho nên mới tới xem một chút.”




Thẩm Tu Lâm nghe vậy lập tức nói “Em nếu thấy được bóng đen kia, sao không nói ra?”



Đông Phương Hiển do dự một chút, nói “Một là không xác định, hai là, bởi vì khối bóng đen đó… nhìn giống như một người…”



Lời của Đông Phương Hiển khiến cho mọi người không hiểu nổi “Giống một người? Là sao?”



Thẩm Tu Lâm cũng nói “Đúng vậy, là sao?”



“Đúng ra mà nói, là mặt của một người.”



“Hả? Là ai?” Mọi người đồng thanh.



“Tu Lâm.” Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nói.



Lần này, Thẩm Tu Lâm thật sự kinh ngạc “Cái gì? Anh?”



Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, chỉ loé qua một cái rồi biến mất, hơn nữa… Tôi không xác định được xem mình nhìn có đúng hay không, cho nên không nói ra.”



“Trời.” Thẩm Tu Lâm hít vào một hơi “Sao lại nhìn thấy mặt của anh?”



Thẩm Tu Lâm quay đầu hỏi Ngô Tranh và Nghiêm Hạ Khê “Hai người có nhìn thấy cái bóng đen đó là mặt của tôi không?”



Ngô Tranh cùng Nghiêm Hạ Khê đồng thời lắc đầu “Không phải, chỉ là một khối bóng đen mà thôi.”



Thẩm Tu Lâm im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.



Đông Phương Hiển cầm tay Thẩm Tu Lâm “Có lẽ là tôi nhìn nhầm, đừng suy nghĩ nhiều.”



Thẩm Tu Lâm thở dài “Anh không thể không nghĩ nhiều được. Không được, anh phải nghiên cứu chỗ này một chút. Đống đổ nát này… có cách nào có thể xới tung lên được hay không?”



Tất cả mọi người im lặng.



Một người khe khẽ nói “Dùng máy xúc?”




“Đống đổ nát này lớn như vậy, máy xúc cũng không chịu nổi ấy chứ.”



Một thổ hệ dị năng giả nói “Có thể chôn những thứ này xuống dưới đất. Cứ làm từng chút một, bên trong có vấn đề gì cũng có thể phát hiện ra.”



“Thổ hệ dị năng giả sao.” Hai mắt Thẩm Tu Lâm sáng lên “Ý kiến không tệ, nhưng mà, ở đây có bao nhiêu thổ hệ dị năng giả?”



Đội ngũ cũng chỉ có năm người mà thôi, cấp bậc cũng không cao, chỉ tới cấp bốn.



Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, nói “Phương pháp như vậy là ổn rồi, chỉ là, hình thức có thể thay đổi một chút.”



Hơn mười phút sau, Thẩm Tu Lâm tươi cười như hoa.



Đông Phương Hiển thật sự có chút bất đắc dĩ, người này, đúng là coi Ngô Tranh thành điểm tập kết dị năng mà sai khiến.



Lúc này, tất cả dị năng giả đều đang vận chuyển dị năng cho Ngô Tranh, kể cả Lâm Tôn.



Sau đó, Ngô Tranh đem tất cả dị năng sử dụng tới trên người thổ hệ dị năng giả.




Vì vậy, chỉ trong chốc lát, mấy vị thổ hệ dị năng giả ở đây cấp bậc xoạt xoạt nhào lên trên.



Tiếp đó, dị năng đương nhiên sẽ trở nên lợi hại hơn.



Đống đổ nát chồng chất lớn như một ngọn núi nhỏ, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, từng chút từng chút giảm bớt…



Lát sau, Lâm Tôn nghỉ ngơi, Thẩm Tu Lâm tới thay.



Thẩm Tu Lâm nghỉ ngơi, Đông Phương Hiển tới thay.



Khi nãy bởi vì đã dọn dẹp đường đi, thế nên đống đổ nát này được chia làm hai bên.



Không mất bao lâu, một nửa bên trái đã chôn hết xuống đất.



Ngô Tranh cùng mấy dị năng giả kia đều không chịu nổi, dự định nghỉ một chút, 15 phút sau lại tiếp tục.



Sử dụng tinh thần lực nhiều lần như vậy, vô cùng mệt mỏi.



Dị năng đương nhiên cũng là như thế, người còn cảm thấy mệt, nói chi là dị năng.



Ngô Tranh tranh thủ 15 phút nghỉ ngơi này, hấp thu hết ba viên năng lượng thể mới cảm thấy khôi phục lại sức lực.



Mà mấy dị năng giả kia cũng vậy, đều hấp thu không ít tinh hạch.



Sau 15 phút, bọn họ di chuyển tới đống đổ nát phía bên phải.



Đống đổ nát này dưới sự cố gắng của mọi người, nhanh chóng thu nhỏ lại.



Rốt cuộc, khi dọn dẹp gần hết một nửa, một vệt bóng đen từ trong đống đổ nát lao ra, trực tiếp chạy trốn.



Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lập tức đuổi theo.



Lâm Tôn cũng theo sau.



Không biết tại sao, Tang Thì lại ở nguyên một chỗ, Ngô Tranh cũng không đi theo.



Tang Thì cuối cùng cũng di chuyển, nhưng không phải đuổi theo bóng đen đang chạy thục mạng kia, mà là đi tới đống đổ nát còn thừa lại…



Sau đó, Ngô Tranh thấy được một màn khiến cho cậu ta vô cùng khiếp sợ.



Tang Thì đưa tay ra, toàn bộ đống đổ nát còn dư lại đều lật ngược cả lên.



Từ bên trong, một viên cầu màu đen lộ ra.



Viên cầu này thực sự ở ngay bên dưới đống đổ nát, vô cùng hắc ám.



Khiến cho người khác cảm thấy rất khó chịu.



Thế nhưng, Tang Thì lại chăm chú nhìn nó…