Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 187: Tiểu thư Trương gia




Thẩm Tu Lâm nghĩ tới đây, trong lòng càng khó chịu hơn.



Tuy rằng con trai tìm vợ là nam, đối phương còn mang danh nghĩa baba lâu tới như vậy… Hắn vốn có chút không đồng ý với tình cảm này.



Thế nhưng, khi người ta lùi bước không muốn tiến tới, giống như là không muốn ở cùng với con trai của mình, thì Thẩm Tu Lâm lại cảm thấy…



Hình như càng khó chịu thêm!



Con trai hắn có chỗ nào không tốt chứ!



Còn chưa nói đến người nào đó đang trâu già gặm cỏ non đấy!



Thẩm Hình nói “Thẩm thiếu, anh cảm thấy… chúng tôi xứng đôi hay sao?”



Thẩm Tu Lâm rất muốn nói, hai người xứng làm sao được.



Chỉ là, nghĩ tới khi Thẩm Dật Hiên lúng túng tới hỏi mình, vẻ mặt thằng bé vừa mơ hồ không rõ, vừa lạc lõng khó chịu…



Cái câu “không xứng” này, Thẩm Tu Lâm không nói ra nổi.



Vì vậy, hắn bình tĩnh nhìn Thẩm Hình trước mặt, nói “Chuyện tình cảm không có xứng hay không xứng, có thể yêu thương lẫn nhau, đã đủ rồi… Huống chi, Hiên Hiên cũng không phải con ruột của anh. Hai người không phải cha con.”



Cả người Thẩm Hình đột nhiên cứng lại.



Thẩm Tu Lâm thở dài “Thẩm Hình, anh cũng không cần suy nghĩ quá nhiều. Chuyện này… cũng không có gì. Hiên Hiên không phải là con trai ruột của anh, trước mắt có thể xem là… chuyện tốt.”



Thẩm Hình im lặng, cả người giữ nguyên tư thế cũ.



Thẩm Tu Lâm vỗ vai đối phương ” Thẩm Hình, tôi không cảm thấy anh không thích Hiên Hiên. Mặc dù… Hiên Hiên không giống như những người khác, thời gian trưởng thành ngắn một chút, nhưng mặc kệ như thế nào, hiện giờ thằng bé cũng không phải trẻ con nữa. Anh có hiểu ý của tôi không?”



Thẩm Hình không nói gì.



“Anh không phải muốn biết ngày hôm nay Hiên Hiên nói cái gì với tôi sao? Như vậy, tôi nói cho anh biết, thằng bé nói nó thích anh, đã rõ chưa?”



Nói xong câu này, Thẩm Tu Lâm cảm thấy tim của chính mình cũng đang rỉ máu.



Đó là con trai của hắn… Thế nhưng hiện tại lại sắp phải đẩy thằng bé ra ngoài rồi.



Thẩm Tu Lâm thực sự không thể vui nổi…



Lâm Duệ và thủ hạ về tới nhà.



Tiếu Thành Quân đang uống nước, thấy bọn họ trở về thì đi ra đón.



“Lâm Duệ? Mọi người về rồi sao?”



Lâm Duệ gật đầu, sắc mặt có chút nghiêm túc.



Tiếu Thành Quân lập tức nhận ra được có chuyện đã xảy ra, vội hỏi “Sao vậy?”



Mấy người cấp dưới vừa muốn nói đã bị Lâm Duệ ngắt lời “Đừng nói vội, đi vào trong đã.”



Tiếu Thành Quân híp mắt lại.



Người kia không cam lòng, nói “Phó đoàn trưởng, tên đó suýt chút nữa đã giết anh!”



Tiếu Thành Quân vừa nghe, mặt lập tức đen thùi “Lâm Duệ, cậu ta nói cái gì?”



Lâm Duệ nhíu mày.



Thủ hạ bĩu môi “Phó đoàn trưởng, tôi cảm thấy việc này không ổn, tôi…”



“Được rồi!” Lâm Duệ không nhịn được, mắng một tiếng.



Đối phương đành ngậm miệng lại.



Thế nhưng sắc mặt Tiếu Thành Quân lúc này đã vô cùng khó coi.



Lâm Duệ âm thầm thở dài, kéo nhẹ tay Tiếu Thành Quân “Được rồi, vào trong lại nói.”





Tiếu Thành Quân hít một hơi, bị Lâm Duệ cứng rắn kéo vào trong.



Vào trong phòng, hai mắt Tiếu Thành Quân chỉ tập trung nhìn chằm chằm Lâm Duệ.



Lâm Duệ cười khổ “Anh đừng vội, thật ra… trong lòng em cũng đã có chút suy đoán, nhưng không dám xác định.”



“Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”



“Khi em và mấy người trong đoàn từ đông khu trở lại, có gặp phải mấy người tới khiêu khích. Là người bên Vụ Lưu… Đúng ra thì thuộc hạ đều là người Vụ Lưu, chỉ có người dẫn đầu mặc dù rất giống người của Vự Lưu, thế nhưng có lẽ lại là người mới đến.”



Tiếu Thành Quân hiểu ý của Lâm Duệ “Em muốn nói, đúng là người của Vụ Lưu, nhưng không xác định được có phải là chủ ý của Vụ Lưu hay không?”



Lâm Duệ gật đầu, điều mình thích nhất ở Tiếu Thành Quân chính là, nghe một lần đã hiểu.



“Đúng thế. Em không xác định được xem đây có phải là chủ ý của Vụ Lưu hay không… Người đến khiêu khích chúng em, cấp bậc khoảng cấp bốn cao nhất, nhưng dị năng lại bất ổn.”



“Dị năng bất ổn?” Tiếu Thành Quân nhíu mày.



“Vâng, giống như là vừa đạt tới cấp bốn cao nhất vậy. Sau đó chúng em bắt đầu giao đấu. Không nghĩ tới trong lúc tấn công, dị năng của người kia không biết vì lý do gì lại đột ngột tăng lên cấp năm. Có lẽ là khoảng cấp năm sơ kỳ.”



Tiểu Thành Quân giật mình, vội vàng kéo tay Lâm Duệ “Vậy còn em? Em có bị thương không? Có làm sao không?”




Tiếu Thành Quân thật sự lo lắng, vội vàng cẩn thận kiểm tra, thiếu chút nữa kéo quần áo người ta lên nhìn xem có bị thương gì không.



Lâm Duệ có chút ngượng ngùng “Đừng mà… Anh làm gì thế.”



Tiếu Thành Quân vẫn quyết định kéo quần áo Lâm Duệ ra kiểm tra.



Làn da trắng nõn bên trong khiến cho Tiếu Thành Quân run lên, lo lắng thì giảm xuống, nhưng lại nhiều hơn một chút gì khác nữa.



Tiếu Thành Quân mở to mắt chăm chú nhìn Lâm Duệ.



Lâm Duệ mặt đỏ bừng, mất tự nhiên kéo lại quần áo trên người. Chỉ là, tay vừa mới chạm vào quần áo, Tiếu Thành Quân đã hôn tới…



Lâm Duệ có chút kinh ngạc, Tiếu Thành Quân trước giờ chưa từng mãnh liệt như vậy.



Lâm Duệ đỏ bừng mặt, bị động tiếp nhận nụ hôn của đối phương.



Sau một lúc, Tiếu Thành Quân mới thả Lâm Duệ ra. Lúc đó, Lâm Duệ đã đứng không nổi nữa.



Tiếu Thành Quân bế Lâm Duệ lên, hai người đi tới bên giường.



Tiếu Thành Quân ngồi xuống, dựa vào đầu giường, rồi ôm Lâm Duệ vào trong lòng.



Lâm Duệ dù có chút mất tự nhiên, nhưng lại cảm thấy… rất hạnh phúc.



Chỉ giãy dụa hai ba cái tượng trưng, thấy Tiếu Thành Quân không buông mình ra, thế nên Lâm Duệ cũng thuận theo.



Lúc này, Tiếu Thành Quân mới nói “Người kia… đánh lén em, thế nhưng, em được cứu, có đúng không?”



Lâm Duệ sững sờ “Sao anh biết?”



Tiếu Thành Quân cười “Dị năng của em không tới cấp năm, đối phương lại đánh lén… Nếu như không phải có người cứu em, sao em lại không bị thương chút nào được?”



Lâm Duệ gật đầu “Ừm.”



Tiếu Thành Quân hôn lên vành tai của Lâm Duệ “Ai cứu em?”



Lâm Duệ lắc đầu “Chính em cũng không biết.”



Tiếu Thành Quân nghe vậy cũng thấy bất ngờ “Em không biết?”



“Ừm. Em cũng không biết. Chỉ là cảm giác được có một vách ngăn nào đó chắn trước mặt em, rồi dị năng của người kia không thể đánh tới… Chính là như vậy. Em thực sự không biết người cứu em là ai.”



“Có thể đỡ được công kích của dị năng giả cấp năm, ắt hẳn cũng không phải là người đơn gian. Ít nhất phải là cấp sáu. Ân nhân cứu mạng em, anh sẽ tìm hiểu thử xem sao… Em nói cho anh nghe suy nghĩ của em thế nào?”



Lâm Duệ gật đầu “Nếu như em chết, người nào có lợi nhất?”




“Đừng nói chữ kia!” Tiếu Thành Quân nhíu chặt mày “Lần sau lại để cho anh nghe thấy chữ đó, anh nhất định sẽ phạt em thật nặng!”



Khoé miệng Lâm Duệ giật giật “Anh… nói cái gì.”



“Nếu lại để cho anh nghe thấy em nói mấy từ chết với không chết này, anh sẽ phạt em thật nặng.” Nói xong, Tiếu Thành Quân thực sự hung hăng cắn một cái lên môi Lâm Duệ.



Lâm Duệ ngoài mặt tỏ ra hờn dỗi, nhưng trong lòng lại vui sướng vô cùng “Em nói nếu như thôi mà?”



“Giả thiết cũng không cho phép, không may mắn.”



Điều Tiếu Thành Quân sợ nhất chính là Lâm Duệ sẽ chết. Không biết tại sao, mấy ngày nay, khi Tiếu Thành Quân nằm mơ, luôn mơ thấy một ít việc không tốt.



Cảnh trong mơ Tiếu Thành Quân không nhớ rõ lắm, nhưng có một việc lại nhớ được.



Đó chính là, Lâm Duệ sẽ chết.



Mà bản thân Tiếu Thành Quân… Vì báo thù cho Lâm Duệ, trở nên điên cuồng, vô cùng điên cuồng.



Chỉ là, coi như có điên cuồng nữa thì thế nào? Lâm Duệ không còn nữa, mình dù có làm gì, cũng không có nghĩa…



“Được rồi, em không nói.” Lâm Duệ thoả hiệp, nhẹ nhàng nói “Vậy… Khụ khụ, chính là giả thiết, anh nói xem, người được lợi đến cùng sẽ là ai?”



Vụ Lưu và Hoả Ưng đối địch, ở bên ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy người được lợi là dị năng đoàn thứ ba, Phi Vân.



Thế nhưng, quân đội bốn gia tộc kia sẽ không chỉ đứng nhìn mà thôi.



“Đúng, em cũng cảm thấy như vậy.” Lâm Duệ nhẹ nhàng gật đầu “Hơn nữa… Trương Tâm Liên thích anh…”



“Nhắc đến cô ta làm cái gì.” Tiếu Thành Quân nói “Người anh yêu là em.”



Người anh yêu là em… Nhất thời, mặt Lâm Duệ càng đỏ hơn.



“Anh… anh nói nhảm cái gì thế.”



Tiếu Thành Quân nhấp môi, kéo Lâm Duệ vào lòng “Anh không có nói nhảm. Lâm Duệ, anh yêu em.”



Mặt Lâm Duệ đỏ rừng rực “Hôm nay, anh sao lại… nói hết những điều này…”



Làm người ta xấu hổ quá đi mất.



Lâm Duệ thừa nhận, da mặt mình rất mỏng.



Tiếu Thành Quân cười “Có gì đâu, chỉ là mấy ngày nay hiểu ra một điều… Anh yêu em, không cần giấu diếm bất kỳ ai, kể cả mẹ anh.”




Lâm Duệ nghe vậy thì sửng sốt, sắc mặt cũng lúng túng hơn “Không được đâu. Thành Quân, anh đừng kích động… Chúng ta như vậy đã tốt lắm rồi, dì không chịu nổi việc anh thích… cùng giới đâu.”



“Anh biết.” Tiếu Thành Quân gật đầu “Anh sẽ không công khai ra ngay, thế nhưng, đời này, anh chỉ có một mình em. Lâm Duệ, em tin tưởng anh, đừng rời bỏ anh, có được không?”



Trong lòng Lâm Duệ giống như được tẩm mật ngọt vậy.



“Anh nói ra cái này làm gi?”



“Anh muốn nói, em không thích nghe sao?”



Lâm Duệ lắc đầu “Không phải là không thích… chỉ là có chút bất ngờ… cảm thấy không giống anh bình thường.”



Tiếu Thành Quân cười, trước kia bản thân mình đúng là không thích nói những điều này.



Bởi vì mình là nam giới, luôn cảm thấy cứ treo mấy từ yêu với thích ở bên miệng thật sự quá quái dị.



Mà một ít lời hứa, Tiếu Thành Quân chỉ thích dùng hành động để chứng minh, không thích nói ra lời.



Thế nhưng, sau khi trải qua những cảnh trong mơ đó… Tiếu Thành Quân cảm thấy, nếu như mình không thể bày tỏ cho Lâm Duệ hiểu hết những suy tư trong lòng mình, không làm cho đối phương biết được tầm quan trọng của em ấy đối với mình, thì chính mình sẽ hối hận.



Mà Tiếu Thành Quân, không muốn bản thân mình phải hối hận.



“Lâm Duệ. Anh yêu em, anh chỉ muốn em biết, em rất quan trọng, vô cùng quan trọng đối với anh.”




Lâm Duệ bình tĩnh nhìn Tiếu Thành Quân, rồi chậm rãi nở nụ cười “Ừm, em biết rồi.”



Tiếu Thành Quân thấy Lâm Duệ cười cũng cười theo, rồi hôn lên má Lâm Duệ.



“Lâm Duệ.”



“Ừm.”



“Em cảm thấy… vị Thẩm thiếu mới tới kia thế nào?”



Lâm Duệ ngạc nhiên “Hả? Sao lại nhắc đến anh ta?”



“Anh muốn… hợp tác với Thẩm thiếu.”



“Hả? Anh muốn hợp tác cái gì với anh ta?” Lâm Duệ có chút bất ngờ.



“Năng lực của vị Thẩm thiếu kia đương nhiên là không cần soi mói, mặt khác… Anh cảm thấy, con người của anh ta không tệ.”



“Không tệ?” Lâm Duệ nhíu mày “Anh đang nói tới… chuyện về bản thiết kế sao?”



“Ừm. Đúng là về bản thiết kế.” Tiếu Thành Quân gật đầu “Điều này có thể nhìn ra cách làm người của anh ta. Còn nữa… Anh cảm thấy, anh ta…”



“Cái gì?”



Tiếu Thành Quân trầm mặc “Anh cảm thấy, anh ta có thể giúp anh.”



“Giúp anh?”



Tiếu Thành Quân cười khổ “Lâm Duệ, cấp bậc của anh hiện giờ… đã rất lâu không tăng lên. Anh sợ rằng, anh không thể…” Như vậy, anh sẽ không bảo vệ được em.



Nửa câu phía sau, Tiếu Thành Quân không nói ra, anh ta không muốn gánh nặng trong lòng Lâm Duệ phải tăng thêm.



Lâm Duệ nghe vậy, nhẹ nhàng nói “Anh cảm thấy anh ta có thể giúp anh?”



“Anh cũng không thể chắc chắn.”



Lâm Duệ suy nghĩ một chút “Vậy, điều kiện trao đổi của chúng ta phải thế nào?”



“Điều này còn phải xem anh ta muốn cái gì.” Tiếu Thành Quân thành thật nói “Anh không biết anh ta muốn cái gì, cho nên hiện tại không thể xác định được điều kiện trao đổi. Thế nhưng, vì thăng cấp, cũng có thể thử xem sao.”



Lâm Duệ bình tĩnh nói “Ngày mai chúng ta tới gặp anh ta, em đi cùng với anh.”



Tiếu Thành Quân cười “Được.”



Lâm Duệ nói “Thành Quân… Đối tượng mà em thực sự nghi ngờ là Trương gia.”



“Anh biết. Nếu như Trương gia mua chuộc dị năng giả kia, mà hắn ta lại thành công…” tiếu Thành Quân cười lạnh một tiếng, trong mắt ẩn hiện điên cuồng “Như vậy, mất đi em, anh sẽ phát điên, nhất định sẽ đối đầu với Vụ Lưu. Trương gia nhân cơ hội đó hợp tác với Vụ Lưu, ra tay với chúng ta.”



Lâm Duệ nắm chặt tay Tiếu Thành Quân “Cũng có thể là em nghĩ sai, anh đừng như vậy.”



Tiếu Thành Quân lắc đầu “Em không nghĩ sai, thế nhưng, trong chuyện này có lẽ vẫn có chút vấn đề.”



Lâm Duệ không hiểu “Cái gì?”



“Trương gia đúng là muốn kiếm lợi, nhưng chắc chắn sẽ không trực tiếp ra tay. Người có khả năng duy nhất chính là Trương Tâm Liên. Mà Trương gia, rất có thể chỉ là đứng bên theo dõi mà thôi. Nếu như đến lúc xảy ra điều gì đó bất ngờ, như vậy, bọn họ chỉ cần vứt bỏ một Trương Tâm Liên, cũng không tổn thất gì, hoặc là một mực khăng khăng phủ nhận.”



Lâm Duệ cau mày “Nếu như vậy… Trương gia này, cũng quá bắt nạt người khác rồi.”



Tiếu Thành Quân gật đầu “Em nói đúng, bọn họ quá mức khinh người rồi. Cho nên, Trương gia… Nếu có cơ hội, anh sẽ trả đủ.”



Lâm Duệ nhíu mày “Có nguy hiểm hay không?”



Tiếu Thành Quân hôn trán Lâm Duệ “Anh biết phải làm thế nào, giao cho anh là được rồi.”



Lâm Duệ nghe theo “Ừm…”