Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 182: Tâm tư kỳ dị




Thẩm Dật Hiên hết sức chăm chú kiểm tra cho Thẩm Tu Lâm.



Thẩm Tu Lâm cũng vô cùng phối hợp.



Tinh thần lực của Thẩm Dật Hiên thăm dò vào đến trong cơ thể Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm cũng không chống đối lại.



Sau đó, thông qua quan sát bên trong thân thể, Thẩm Tu Lâm phát hiện Thẩm Dật Hiên đang bắt mấy cái chấm đen nho nhỏ.



Lúc này, Thẩm Dật Hiên đang dùng phương pháp đặc biệt, hấp thu hết những chấm đen đó.



Thẩm Tu Lâm cảm thấy khá kinh ngạc, thế nên càng phối hợp thêm.



Hắn cũng phát hiện một vấn đề, đó chính là, những chấm đen như vậy, trong cơ thể mình hình như không nhiều lắm.



Có lẽ đây chính là tạp chất tồn tại trong cơ thể mình.



Mà số lượng chấm đen nhiều hay ít sẽ quyết định năng lực mạnh, hoặc yếu.



Không mất bao lâu, Thẩm Dật Hiên dừng tay, ngạc nhiên nhìn Thẩm Tu Lâm “Chú Thẩm, chú thật lợi hại, trong cơ thể chú không có bao nhiêu tập chất đâu.”



“Ừm.” Thẩm Tu Lâm cười “Chú Thẩm rất lợi hại đúng không?”



“Lợi hại! Chú Thẩm thật sự quá lợi hại luôn!”



“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười, đi theo Thẩm Dật Hiên ra khỏi phòng…



Không có Đông Phương Hiển ở bên cạnh, Thẩm Tu Lâm cảm thấy làm cái gì cũng… chán.



Thế nên, hắn nói chuyện với mấy người Lưu Tương Vân một lúc, theo dõi tình hình hiện tại ở Đế đô, rồi để bọn họ rời khỏi.



Sau khi trở lại phòng, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy Đông Phương Hiển còn đang ngủ, nở nụ cười.



Suy nghĩ một chút, chính hắn cũng cởi quần áo ngoài, chạy lên giường dính vào người yêu.



Giấc ngủ này, ngủ được khá lâu.



Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đồng thời tỉnh lại, hai người đều không hề cảm thấy mệt mỏi gì nữa.



Đặc biệt là Thẩm Tu Lâm, giống như trải qua một đêm nghỉ ngơi, năng lượng trong cơ thể càng ổn định thêm.



Hơn nữa, hắn còn phát hiện… Hình như hắn không cần tiếp xúc trực tiếp với Đông Phương Hiển nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm giác được sóng tinh thần của đối phương.



Sóng tinh thần này không phải là để chứng tỏ sự tồn tại của đối phương.



Mà lại giống như… một loại ý thức tư tưởng của Đông Phương Hiển.



Thẩm Tu Lâm nhướn mày “Đông Phương, có phải em vừa nghĩ, tại sao lại thức dậy cùng lúc với anh không?”



Đông Phương Hiển ngạc nhiên “Làm sao anh biết?”



Thẩm Tu Lâm cũng kinh ngạc “Đông Phương, em nghĩ vậy thật sao?”



Đông Phương Hiển mím môi, gật đầu “Ừm. Anh… làm sao lại biết được?”



“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười “Anh vừa nãy đang nghĩ, không biết Đông Phương nhà mình đang suy nghĩ cái gì, thế rồi dù anh không có tận mắt nhìn thấy, nhưng lại mơ hồ cảm giác được suy nghĩ của em.”



Đông Phương Hiển im lặng, nhìn Thẩm Tu Lâm “Ừm, đây là chuyện tốt.”



“Haha, em cũng thấy vậy đúng không? Nếu như loại năng lực này của anh có thể sử du gj trong chiến đấu, dùng ở trên người của bất kỳ ai khác, không phải là quá tuyệt vời hay sao?”



Đông Phương Hiển hiển nhiên cũng nghĩ đến, gật đầu “Ừm, anh nói đúng.”



Sau đó, Thẩm Tu Lâm càng tràn đầy phấn khởi tiếp tục thí nghiệm.



Đông Phương Hiển cũng phối hợp theo.



Nửa giờ sau, Thẩm Tu Lâm bước đầu đã làm quen với kĩ năng này, thế nhưng hắn có thể biết được Đông Phương Hiển đang nghĩ gì, có khả năng là do mình và đối phương là người yêu, hơn nữa, hai người họ còn song tu nữa. Nếu như là người khác, chưa chắc đã dùng được.



Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển rời giường. Thẩm Tu Lâm đi tìm đối tượng thí nghiệm đầu tiên.



Đối tượng thí nghiệm đầu tiên này lại chính là… Nghiêm Hạ Khê tới đây từ sáng sớm.



Nghiêm Hạ Khê là tới chơi với Ngô Tranh.



Đúng vậy, anh ta đến chơi với Ngô Tranh.



Cũng không biết não người này phát triển thế nào, mới sáng sớm ngày ra, khi những người khác còn chưa thức dậy, anh ta đã chạy tới



Sau đó, nói rõ là đến chơi với Ngô Tranh.



Vào lúc ấy, Ngô Tranh còn đang ở trong phòng mình tu luyện.



Sau khi Ngô Tranh thức dậy, Nghiêm Hạ Khê lập tức quấn lấy đối phương nói chuyện, hết hỏi đông lại hỏi tây, chủ yếu là xoay quanh vấn đề tu luyện tinh thần lực. Thế nhưng thể chất của Ngô Tranh khác với mọi người, phương pháp tu luyện hoàn toàn không phù hợp với Nghiêm Hạ Khê, thế nên mới bảo anh ta tới hỏi mấy người Thẩm Tu Lâm.



Không nghĩ tới, tên ngốc này lại nghĩ tới nơi xa xôi nào đó, khăng khăng nói là Ngô Tranh không chịu dạy. Quan trọng nhất, không coi anh ta làm bạn và đủ thứ lý do vân vân mây mây… Thế nên, lúc này vẫn còn chơi xấu phát rồ ở đây.




Khi Thẩm Tu Lâm xuống lầu, Nghiêm Hạ Khê vẫn đang nổi khùng.



Thẩm Tu Lâm đi xuống, triển khai loại năng lực đặc biệt kia.



Tiếp đó, hắn nghe được suy nghĩ của Nghiêm Hạ Khê “Hừ, Thẩm Tu Lâm này ngoài mặt cũng chỉ được như vậy. Ngô Tranh tội gì lại thích hắn, mà không phải là thích ta. Đúng thật là! Ta khẳng định ưu tú hơn nhiều Thẩm Tu Lâm.”



Khoé miệng Thẩm Tu Lâm giật giật, trong nháy mắt không nói nổi cái gì.



Thẩm Tu Lâm cũng lười để ý tới Nghiêm Hạ Khê.



Mặt khác, Thẩm Tu Lâm phát hiện, với những người có suy nghĩ đơn giản… thì phương pháp kia càng có tác dụng nhiều hơn một chút.



Thẩm Tu Lâm cũng thử với Ngô Tranh, quả thực là bị ngăn cách.



Ngô Tranh không phải là Nghiêm Hạ Khê, sẽ không mở rộng nội tâm ra cho người khác xem.



Thẩm Tu Lâm thử Ngô Tranh hai lần, thế nhưng không có lần nào thành công cả.



Trong việc này, có lẽ cũng là do tâm trạng của Ngô Tranh không thay đổi lên xuống quá nhiều.



Khi làm thí nghiệm với Đông Phương Hiển, hắn phát hiện, khi tâm trạng của người khác bị kích động, hắn có thể nghe rõ ràng hơn một chút.



Mà khi tâm trạng bình tĩnh, không thay đổi xúc cảm, thì lại rất khó nghe được.



Khi Lưu Tương Vân và Khâu Dương Dương đi vào, hắn cũng thử với cả hai người họ.



Bên phía Khâu Dương Dương thì dễ hơn, nhưng bên phía Lưu Tương Vân lại rất khó.



Thẩm Tu Lâm thử trên người Khâu Dương Dương ba lần, mỗi lần đều nghe được một ít.



Bên phía Lưu Tương Vân cũng thử ba lần, thế nhưng chỉ nghe được một lần.



Loại kỹ năng mới này, đúng là có quan hệ với tầm trạng, năng lượng và tố chất của mỗi người.



Nào giống như tên ngốc Nghiêm Hạ Khê kia, nghĩ cái gì thì không cần nhìn cũng có thể biết được.



“Thẩm thiếu! Thẩm thiếu!”



Thẩm Tu Lâm chuyên tâm làm thí nghiệm, không phát hiện tên ngốc Nghiêm Hạ Khê đã gọi hắn mấy lần.



Thẩm Tu Lâm trừng nắt nhìn, hỏi “Hả, làm sao? Có việc gì?”




Nghiêm Hạ Khê gật dâud dứt khoát “Ừm. Thẩm thiếu, tôi không hiểu về cách tu luyện tinh thần lực, anh có thể giúp tôi nghĩ vài biện pháp được không?”



“À, tu luyện tinh thần lực sao.” Thẩm Tu Lâm nhíu mày, rồi chỉ Ngô Tranh “Sao không hỏi cậu ta?”



Ngay lập tức, Nghiêm Hạ Khê ấm ức “Tôi cũng muốn hỏi cậu ấy, thế nhưng, cậu ấy không nói cho tôi.”



Lời nói này, y hệt như mấy đứa con nít cáo trạng người lớn.



Thẩm Tu Lâm thực sự không nhịn nổi cười, trên thực tế, hắn cũng cười ra tiếng.



Nghiêm Hạ Khê bị cười, mắt mở to “Thẩm thiếu?”



“Khụ khụ.” Thẩm Tu Lâm ho một tiếng “Được rồi, nếu cậu ta không dạy cho cậu, vậy thì… để người kia dạy là được.”



Ngón tay của Thẩm Tu Lâm thò ra, vừa vặn chỉ vào… Long Thành Uyên.



Long Thành Uyên và Huyết Sát hiện giờ đều là hình người. Suy nghĩ chả Tuyết Lang vô cùng đơn giản, Thẩm Tu Lâm nghe được rất dễ dàng. Suy nghĩ của người này đều hướng về Long Thành Uyên, hơn nữa, có chút hình ảnh nóng bỏng gì gì kia… Chà chà, thực sự là… khiến người khác xấu hổ đâu!



Ngược lại là Long Thành Uyên, không hổ từng là người của đại gia tộc, rất khó nghe thấy, chỉ có thể nghe được đại khái vài ý tứ.



“Cậu ta?” Nghiêm Hạ Khê trừng mắt nhìn về phía Long Thành Uyên “Điều này, có thể không?”



Thẩm Tu Lâm cười “Tại sao lại không thể? Haha. Tôi nói này Ngũ thiếu gia, cậu sẽ không cảm thấy tôi rất rảnh đúng không?”



Nghiêm Hạ Khê đỏ mặt “Dĩ nhiên không phải là nhờ Thẩm thiếu lúc nào cũng chỉ dạy tôi, Thẩm thiếu rất bận, tôi biết… Tôi chỉ nghĩ khi Thẩm thiếu rảnh…”



“Haha.” Thẩm Tu Lâm vỗ vai Nghiêm Hạ Khê. Sáng sớm nay học được năng lực đọc thấu suy nghĩ khiến cho tâm trạng của Thẩm Tu Lâm vô cùng tốt, không biết đã cười bao nhiêu lần “Việc này không thể được. Yên tâm, để Long Thành Uyên dạy cậu, thừa sức.”



Thẩm Tu Lâm đã nói như vậy, Nghiêm Hạ Khê đương nhiên không thể kiên trì năn nỉ nữa.



Chỉ là ở trong lòng nói “Quỷ hẹp hòi, quỷ hẹp hòi, thật sự là đồ quỷ hẹp hòi. Anh ta tính toán chi li tới như vậy, Ngô Tranh chắc chắn sẽ khôg thích anh ta nữa. Ta nhất định phải để cho cậu ấy nhìn thấy rõ bộ mặt thật của người này.”



Thẩm Tu Lâm không cẩn thận nghe được suy nghĩ của Nghiêm Hạ Khê, thật sự hoàn toàn hết chỗ nói nổi.



Ngốc chính là ngốc, không còn gì hơn nữa.



Thẩm Tu Lâm bĩu môi, đuổi khéo Nghiêm Hạ Khê đi chỗ khác.



Mà Long Thành Uyên, cậu ta cũng không từ chối việc dạy học này. Đương nhiên, học phí là không thể thiếu được.



Ngô Tranh di tới trước mặt Thẩm Tu Lâm, nhẹ nhàng nói “Lúc trước Lâm Tôn có tới đây một lần, anh ta nói có phát hiện mới, chờ hai người dậy thì đi tìm anh ta.”




“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Phát hiện? Phát hiện cái gì?”



“Anh ta không nói rõ, hình như đang vội đi đâu đó.”



“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm lại gật đầu “Vậy hiện giờ anh ta ở đâu?”



“Việc này tôi cũng không biết.”



Thẩm Tu Lâm chán nản “Vậy cậu biết cái gì?”



Ngô Tranh sờ sờ mũi “Tôi chỉ chuyển lời hộ anh ta mà thôi.”



Những cái khác… Ngô Tranh thực sự không biết.



Nhưng mà, điều này cũng không thể trách cậu ta, đúng không?



Sau khi ăn xong bữa sáng, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cùng đi tìm Lâm Tôn.



“Đông Phương, chúng ta đi nơi nào tìm Lâm Tôn?” Thẩm Tu Lâm hỏi.



Đông Phương Hiển suy nghĩ, nói “Dò xét quanh đây một chút xem.”



Cũng đúng, vì vậy, hai người triển khai tinh thần lực dò xét xung quanh… Một lát sau, hai người đồng thời nhìn về một phương hướng.



Thế nhưng, chờ đến khi hai người chạy tới bên kia, cả hai đều vô cùng ngạc nhiên.



Tình huống trước mắt là gì thế này?



Chỉ thấy Lâm Tôn đang bị một người túm chặt lấy. Người kia cũng là nam, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, hơn nữa mặt cũng cứng ngắc không biểu cảm.



Thế nhưng, người đàn ông mặt không biểu cảm này, lại đang quấn chặt trên người Lâm Tôn, y hệt như là gấu bông.



Thoạt nhìn… thế nào cũng thấy kỳ quái.



Đây là một người trưởng thành, chứ có phải trẻ con gì đâu.



Hơn nữa, dù có là trẻ con cũng sẽ không quấn chặt lấy người khác không tha như vậy.



Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đi tới.



“Khụ khụ.” Thẩm Tu Lâm ho một tiếng.



Lâm Tôn ngắt lời “Ha, mau tới giúp, kéo hắn ta ra cho tôi.”



Lời của Lâm Tôn khiến cho cả Đông Phương Hiển lẫn Thẩm Tu Lâm đều hơi nhíu mày.



“Hả? Kéo hắn ra? Tại sao? Tự anh không thể đẩy ra hay sao? Hay là anh đang thương hương tiếc ngọc?”



Thẩm Tu Lâm chỉ nói đùa thôi, ai ngờ…



“Tôi mà đẩy được hắn ra, thì còn cần hai người hỗ trợ hay sao?”



“Hả?” Lần này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển thật sự kinh ngạc. Mặc dù khi Lâm Tôn nói bọn họ cũng đã có chút nghi ngờ, nhưng chính tai nghe thấy đối phương nói đẩy không ra… vẫn là vô cùng ngạc nhiên.



Người mặt đơ này, lẽ nào lại mạnh như vậy?



Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển ra tay cùng lúc, bọn họ cũng không có chạm vào người kia, mà chỉ dùng tinh thần lực để giải quyết vấn đề.



Bọn họ dùng tinh thần lực bao trùm lên cánh tay của người kia, muốn tách người ra.



Thế nhưng, rất nhanh bọn họ đã giật mình.



Bởi vì, người đàn ông này, không chỉ ôm Lâm Tôn rất chặt, mà còn có khí lực vô cùng lớn.



Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trao đổi ánh mắt, rồi hai người gia tăng tinh thần lực.



Dưới sự hợp tác của hai người, rốt cuộc cũng kéo được đối phương ra.



Người đàn ông nhíu chặt mày, nhưng lại không ra tay với Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển.



“Khụ khụ.” Thẩm Tu Lâm lại ho một tiếng “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”



Đông Phương Hiển cũng có chút tò mò. Hơn nữa, y luôn cảm thấy, khí tức trên người đàn ông này… hình như đã từng gặp qua ở đâu, nhưng cũng có chút quái lạ.



Từng gặp phải ở nơi nào?



“Tôi cũng muốn biết chuyênn gì đang xảy ra.” Lâm Tôn vô cùng bất đắc dĩ, cảm thấy đây quả thực là tai bay vạ gió “Tôi đến mua ít đồ, người này bỗng nhiên ôm lấy tôi. Khi nãy ở đây có rất nhiều người, còn muốn giúp tôi kéo hắn ra, thế nhưng hắn doạ những người kia chạy hết cả, cũng không biết phải làm thế nào nữa…”



“Hả?” Thẩm Tu Lâm càng tò mò thêm “Thật sao? Hắn làm thế nào?”



“Tôi không biết!” Lâm Tôn bất đắc dĩ thở dài, chỉ vào người đàn ông kia “Hai người hỏi hắn đi, còn nữa, hắn rốt cuộc là từ chỗ nào chạy tới đây?”



Khí lực lớn đến như vậy!