Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 155: Trần ai lạc định




Sau đó, ầm ầm ầm, ba tiếng liên tục vang lên.



Trận pháp lúc này tràn ngập nguy cơ.



Thẩm Tu Lâm hét lớn “Tăng mạnh phòng ngự.”



Sau khi hắn nói xong, bên trong trận pháp nhanh chóng vận chuyển năng lượng.



Đông Phương Hiển thì lại kéo Ngô Tranh tới bên cạnh mình “Tình huống khẩn cấn, ta chuyển tinh thần lực của ta cho ngươi, chính ngươi tự thay đổi. Hơn nữa, ngươi phải nhớ kỹ, dùng phương thức kia.”



Đông Phương Hiển vô cùng nghiêm túc.



Ngô Tranh cũng trịnh trọng gật đầu “Được, tôi hiểu.”



Đông Phương Hiển truyền âm cho Thẩm Tu Lâm “Tranh thủ cho tôi 3 phút.”



Thẩm Tu Lâm lúc này cũng không có thời gian hỏi Đông Phương Hiển đang chuẩn bị làm cái gì, càng không có thời gian chạy tới ngăn cản y.



Hắn chỉ có thể cắn răng đồng ý “Được, 3 phút, giao cho anh.”



Thể chất lưu trữ có một điểm đặc thù. Nếu như không có điểm đặc thù đó, số lượng thể chất lưu trữ làm sao sẽ ít như vậy, nhưng lại vẫn khiến cho vô số người muốn có được.



Trong truyền thuyết, người có thể chất lưu trữ chỉ cần dung hợp tinh thần lực có tính chất thôn phệ, như vậy, có thể tạo ra một loại phương thức tấn công rất đặc biệt.



Phương thức này, nghe đồn rằng so với việc dùng tinh thần lực bình thường, thì không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.



Trước đó, Đông Phương Hiển không nghĩ tới cách làm này, chỉ để Ngô Tranh làm nhiệm vụ trạm trung chuyển năng lượng.



Thế nhưng hiện tại, quái vật này đã hợp hai thành một, khiến cho bọn họ nhận ra, cách tấn công hiện giờ không thể thắng được.



Thậm chí, đến cả người mới vừa coi quái vật là thức ăn, Thẩm Dật Hiên, lúc này cũng không thể tới gần quái vật.



Quanh thân quái vật có một tầng khí, nhìn không rõ có phải tử khí hay không, hoàn toàn ngăn cách bất cứ loại tấn công nào tới gần.



Cũng ngăn cách tất cả mọi người tới gần.



Cho nên, Đông Phương Hiển chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.



Sở dĩ nói là mạo hiểm, đó là bởi vì phương pháp dung hợp này vốn rất khó thành công.



Thế nhưng cũng may là, cả hai người đều là Dấu, hơn nữa, tính tới một trình độ nhất định nào đó, tinh thần lực của cả hai người đều khá đặc thù.



Mặc dù không thể so sánh hai loại tinh thần lực với nhau, thế nhưng vẫn có thể dung hợp lại.



Nếu như thất bại, Đông Phương Hiển cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống tinh thần lực bị phản phệ lại.



Thế nên, Đông Phương Hiển mới nói rằng y đang đánh cuộc.



Sau khi hai con quái vật hợp lại làm một, Đông Phương Hiển cảm thấy quái vật này không phải dễ dàng có thể đối phó được.



Nếu như cứ tiếp tục duy trì như hiện nay, trận pháp có thể sẽ bị phá.



Thực ra, Đông Phương Hiển cũng không quá để ý việc người dân của thành Song Ưu sống hay chết.



Thế nhưng, nơi này ngoại trừ người của thành Song Ưu, thì vẫn còn có thủ hạ của Thẩm Tu Lâm.



Cho nên, y không thể nhìn những người này chết.



Thẩm Tu Lâm tiếp nhận nhiệm vụ kéo dài 3 phút.



3 phút này kỳ thực cũng không phải dễ dàng có thể gánh vác nổi.



Đặc biệt là, có vẻ như quái vật đã nhận thấy được điều gì đó, mỗi lần nó tấn công đều nhắm về phía Đông Phương Hiển và Ngô Tranh.



Thẩm Tu Lâm không còn cách nào khác. chỉ có thể tự mình chống đỡ.



Đội dị năng giả cũng chạy tới.



Thế nhưng, trận pháp do đội dị năng bày ra không tới nửa phút đã bị phá nát.



Sau đó, một nửa số người trong đội đều phun ra một ngụm máu tươi.



Có năm người trực tiếp bị đánh chết.



Thẩm Tu Lâm cắn răng, chỉ có thể tiếp tục.



“Thẩm thiếu, chúng ta tới.” Lúc này, những người đứng trong trận pháp cỡ lớn hét lên.



Đây là trận pháp do người dân toàn thành phố chia nhau vận chuyển.



Thẩm Tu Lâm thoáng lui về sau một chút, dùng tốc độ nhanh nhất để hồi phục.



Lúc này, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, quá chậm.



Hắn hi vọng mình có thể khôi phục nhanh một chút.



Hắn hi vọng mình có thể đạt được trạng thái tốt nhất nhanh một chút.



Thế nhưng… không thể.



Mọi người trong trận pháp điên cuồng vận chuyển tất cả sức mạnh, không có người ở giữa làm điểm trung chuyển, khiến cho bọn họ lãng phí không ít sức lực.



Nhưng những công kích này vẫn được phát huy.



Nhiều người nhiều sức, câu nói này ở một mức độ nào đó thực sự rất có lý.



Sau lần tấn công này, quái vật nghiêng ngả, còn kêu lên một tiếng đau đớn.



Chỉ tiếc cũng không có tác dụng quá lớn.



Dù là như vậy, mọi người vẫn thấy được hi vọng.



Cho nên, bọn họ liên tục tấn công.



Nhưng lần này, bọn họ sẽ không còn may mắn như thế.



Quái vật dùng quạt trong tay quạt thẳng về hướng trận pháp mười lần.



Rốt cuộc, ở lần tấn công thứ mười, trận pháp… bị phá nát.



Hai mắt Thẩm Tu Lâm đỏ tươi như máu, bởi vì hắn nhìn thấy một nửa số người trong trận pháp ngã xuống, không biết sống hay chết.



Quái vật cũng gào lên một tiếng, sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy vô số sợi màu đen ẩn chứa sức mạnh từ trong cơ thể của mọi người tràn ra, rồi liên tục vọt về phía quái vật.



Thẩm Tu Lâm hoảng hốt.



Hắn cảm nhận được, nếu như không ngăn cản con quái vật này, thì dù bản thân mình có thể kiên trì chống đỡ được 3 phút, phương pháp của Đông Phương Hiển cũng không nhất định có thể gây ra thương tổn cho quái vật.



Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cắn răng, hét lên một tiếng “Thuỷ Bạch Sắc!”



Thẩm Tu Lâm gào rất lớn, Thuỷ Bạch Sắc từ trong ý thức hải của hắn bay ra, đồng thời còn có ba Quang khác.



Khi Thuỷ Bạch Sắc và ba Quang xuất hiện, quái vật không tiếp tục hấp thu những sợi màu đen kia nữa, mà lại nhìn về phía bên này.



Quái vật kia hấp thu loại sức mạnh này, tức là có thể hấp thu được sức mạnh của dị năng giả.



Nếu như quái vật hấp thu được sức mạnh của dị năng giả thì nó sẽ càng mạnh mẽ hơn, còn dị năng giả thì lại chết.



Thẩm Tu Lâm lớn tiếng nói “Không tiếc bất cứ giá nào, ngăn cản nó!”



Thuỷ Bạch Sắc bình tĩnh đáp một tiếng “Đã biết, chủ nhân.”



Sau đó, chúng đồng loạt bay về phía quái vật.



Toàn thân Thuỷ Bạch Sắc toả ra vầng sáng màu trắng bạc, lao thẳng về phía não của quái vật.



Nhất thời, quái vật không có cách nào hấp thu được sức mạnh của những dị năng giả kia nữa.



Thẩm Tu Lâm cũng phối hợp tấn công.



Quái vật nổi giận, quạt về phía Thẩm Tu Lâm.



Lúc này, Thẩm Dật Hiên hai mắt vằn sọc đỏ cũng chạy tới “Không cho mày tổn thương chú Thẩm!”



Thẩm Dật Hiên gào lên, nhào tới ôm chặt lấy tay quái vật.



Kích cỡ của quái vật quá lớn, Thẩm Dật Hiên dù muốn ôm tay nó cũng không ôm nổi.



Mục đích của Thẩm Dật Hiên cũng không phải chỉ vì muốn ngăn cản quái vật.



Cho nên, sau khi túm được tay quái vật, Thẩm Dật Hiên lập tức cắn một miếng.



Cậu ta cứ thế cắn từng miếng từng miếng một, nghiến răng nghiến lợi cắn.



Quái vật lại hất Thẩm Dật Hiên ra ngoài, đây đã là lần thứ ba Thẩm Dật Hiên bị ném ra.



Thẩm Dật Hiên ngã tới mức vỡ đầu chảy máu, nhưng không tới hai giây lại nhảy tới, cố gắng cắn.



Cứ như vậy, quái vật chỉ tấn công được Thẩm Tu Lâm mấy lần.



Thế nên, Thẩm Tu Lâm thì không có vấn đề gì, nhưng Thẩm Dật Hiên thì lại thảm.



Thẩm Dật Hiên bị quái vật chộp tới trong tay, nó giận dữ tới mức muốn bóp nát Thẩm Dật Hiên.



“Dật Hiên!” Thẩm Tu Lâm thét lên, nhào tới chỗ quái vật.



Mà lúc này, Ngô Tranh đến.



Hai mắt của Ngô Tranh biến thành vô cùng quỷ dị, một bên màu xanh lục, một bên màu đen.



Bên mắt màu đen âm u tới mức khiến cho người khác không nhìn thấy được đáy mắt… Còn bên mắt màu xanh lục, lại khiến cho người khác thấy được sinh cơ.



Sinh cơ vô cùng rực rỡ.



Thế nhưng, khi sinh cơ quá nhiều, kỳ thực cũng không phải chuyện tốt, sẽ dìm người khác chết đuối mất.



Ngô Tranh đá một cước về phía ngực quái vật.



Quái vật ngã ngửa về phía sau, bàn tay không tự chủ được thả lỏng Thẩm Dật Hiên ra.



Thẩm Dật Hiên cuối cùng cũng trốn thoát được khỏi tay quái vật.



Lúc này, Ngô Tranh tiếp tục tấn công.



Đông Phương Hiển cũng chạy tới, Thẩm Tu Lâm vội vã đi về phía y.



“Đông Phương.”



Thẩm Tu Lâm cẩn thận quan sát Đông Phương Hiển.



Sắc mặt của Đông Phương Hiển có chút trắng, thế nhưng y lại lắc đầu “Tôi không sao, chúng ta giải quyết nó đã.”



Thẩm Tu Lâm cắn răng, hiểu được hiện giờ bọn họ chỉ có thể tiếp tục tấn công đối thủ.



Vì vậy, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển nắm tay nhau, đồng thời hướng về phía quái vật.



Hai người nắm tay, tinh thần lực thông qua hai tay đang quấn chặt vào nhau để tấn công.



Đông Phương Hiển có chút kinh ngạc, không ngờ tới khi hai người dung hợp tinh thần lực, hao tổn khi nãy của y thế mà lại đang chậm rãi khôi phục.



Mặc dù tốc độ khôi phục rất chậm, thế nhưng đúng thực là có tiến triển.



Lúc này cũng không kịp suy nghĩ thêm, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển chạy tới chỗ quái vật.




Ngô Tranh vẫn đang giao đấu với quái vật.



Kích cỡ của quái vật cũng rút xuống chỉ bằng một người bình thường. Trông từ bên ngoài thì quả thật giống con người, chỉ là hơi xấu một chút.



Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cùng nhau tấn công.



Thẩm Dật Hiên cũng không sợ chết nhào tới.



Vào lúc này, Tuyết Lang từ hôn mê tỉnh lại, không để ý tới bản thân đang trọng thương, cũng chạy tới.



Thẩm Hình tỉnh lại, cũng tham gia vào.



Ngoài ra còn có cả Lâm Tôn.



Lâm Tôn dù hôn mê một khoảng thời gian, thế nhưng lúc trước lại bạo phát năng lượng cùng với huỷ đi một chiếc quạt khiến cho quái vật trọng thương.



Nếu anh ta không làm như vậy, thì khi đó Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cũng không có cách nào đối phó được với quái vật.



Lúc này, Ngô Tranh bay tới, gào lên “Tất cả mọi người, dùng dị năng từ cấp năm trở xuống, rót tới trong cơ thể tôi.”



Sau đó, tất cả mọi người đều làm theo.



Ngô Tranh thừa nhận hết tất cả sức mạnh của mọi người, không cần thông qua trận pháp. �



Ngô Tranh thét lên một tiếng, dùng toàn bộ tinh thần lực cùng dị năng tồn trữ trong cơ thể mình tấn công.



“Rống!” Quát vật hét thảm một tiếng kinh thiên động địa.



Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng tấn công quái vật một đòn cuối cùng.



Ngay khi công kích đạt tới mục tiêu, Thẩm Dật Hiên cùng Tuyết Lang lại chạy tới.



Sau đó, một người từ phía trên ăn xuống, một lang từ phía dưới ăn lên.



Cả hai giống như đang thi đấu với nhau, tranh giành quái vật.



Hai người Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng đến gần quái vật.



Đông Phương Hiển đưa tay, tinh thần lực tràn ra, móc lấy năng lượng thể từ trong đầu quái vật.



Năng lượng thể này là viên lớn nhất mà bọn họ có được tính tới hiện giờ, lớn cỡ ba nắm tay người trưởng thành.



Năng lượng thể tối đen như mực.



Khi cầm nó trong tay, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển lập tức cảm nhận được khí tức năng lượng rất đậm.



Đông Phương Hiển thu viên năng lượng thể này vào trong không gian.



Vào lúc này, Thẩm Dật Hiên và Tuyết Lang cũng chia nhau ăn hết cơ thể quái vật.



Ngay khi cả hai ăn xong, đồng thời ngã ra, hôn mê bất tỉnh.



“Hiên Hiên!” Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển vừa đúng lúc nhìn sang, hai người giật mình hoảng hốt.



Bọn họ nhanh chóng chạy tới, Thẩm Tu Lâm bế Thẩm Dật Hiên lên.



Lông mày Thẩm Dật Hiên nhíu chặt, cả khuôn mặt đều cho thấy hiện giờ cậu đang rất khó chịu.



Đông Phương Hiển kiểm tra cho Thẩm Dật Hiên.



Thẩm Hình cả người trọng thương đi tới “Thế nào rồi?”



Một lát sau, Đông Phương Hiển bất đắc dĩ nói “Có thể là do hấp thu quá nhiều năng lượng, cho nên hiện tại không tiêu hoá kịp.”



Thẩm Tu Lâm nghe vậy lập tức nói “Chúng ta trở về rồi hãy nói.”



“Được.” Đông Phương Hiển không có ý kiến gì.




Lâm Tôn trọng thương, thế nhưng lúc này lại không thể không ở lại xử lý hậu quả.



Khi trận pháp bị phá, một nửa số người bên trong ngã xuống.



Hơn nữa, tất cả mọi người lại bị hấp thu tinh thần lực.



Lúc này còn chưa biết rõ tình huống bên đó đến cùng ra sao.



Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển có thể không để tâm, thế nhưng Lâm Tôn lại nhất định phải quản.



Nơi này chính là địa bàn của anh ta.



Vì vậy, Lâm Tôn đi tìm những thủ hạ còn sống sót, sau đó thông báo nhiệm vụ cho bọn họ…



Việc khắc phục và giải quyết hậu quả này, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không tham dự vào.



Điều duy nhất may mắn là, những dị năng giả thủ hạ của bọn họ trong đoàn xe đều còn sống.



Từng người một còn đang nhảy nhót tưng bừng.



Được rồi, nói như vậy cũng hơi kỳ quái thật.



Mặc dù trận pháp bị phá, bọn họ vẫn có thể sống sót, như vậy đã chứng minh được năng lực của bọn họ.



Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều tương đối hài lòng về vấn đề này.



Mặt khác, Thẩm Hình ôm Thẩm Dật Hiên về chăm sóc, chờ cho Thẩm Dật Hiên tỉnh lại.



Mà Long Thành Uyên thì chạy tới chăm sóc Tuyết Lang.



Tuyết Lang cũng hôn mê, hơn nữa, trong khi hôn mê, thân thể của Tuyết Lang còn lớn hơn một cỡ.



Hoàn toàn lớn hơn một cỡ, Long Thành Uyên chính mắt nhìn thấy đối phương thay đổi.



Thuỷ Bạch Sắc cùng ba Quang quay trở lại ý thức hải của Thẩm Tu Lâm.



Đến lúc này, sự kiện quái vật thành Song Ưu, xem như đã hoàn toàn khép lại.



Chỉ là không biết tình trạng thương vong thế nào.



Nếu như tổn thất ít một chút thì tốt rồi…



Sau mấy tiếng, Lâm Tôn tới.



Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đều đang tu luyện khôi phục.



Hiện giờ cũng đã hồi phục được phần lớn, còn dư lại, không phải chỉ dựa vào tu luyện là có thể khôi phục được, mà là cần thời gian để tích luỹ.



Tình trạng lúc này của bọn họ đều đã khá tốt rồi.



Ngược lại, nếu so với tình trạng của hai người Thẩm Tu Lâm, Lâm Tôn thoạt nhìn kém hơn rất nhiều, mặt của đối phương vẫn còn trắng bệch.



“Trước đó, ngươi nói nó còn ẩn giấu hậu chiêu?” Đông Phương Hiển hỏi.



Lâm Tôn bất đắc dĩ thở dài “Ừm, trong người tôi. Trước đấy không phát hiện ra. Nó muốn khống chế trái tim của tôi.”



Nếu tim bị khống chế, như vậy người còn không phải đã chết rồi hay sao?



Ai cũng biết được điều này.



Nếu như không phải Lâm Tôn còn giấu một vài lá bài hộ mệnh, hơn nữa đối với kẻ thù còn đủ tàn nhẫn, thì có lẽ… thực sự đã rơi vào trong tay quái vật rồi.



Quái vật kia, đúng là vẫn còn rất thông minh.



“Đáng tiếc là đến giờ vẫn không biết quái vật kia là cái gì.” Thẩm Tu Lâm nói.



Lâm Tôn nghe vậy, nói “Tôi có thể nhìn nội đan của quái vật kia không? Chỉ nhìn qua một chút thôi.”



“Nội đan?” Đông Phương Hiển nhíu mày, không từ chối “Ngươi gọi nó như vậy?”



“Quái vật đó là sinh vật, tôi có thể xác định được. Hơn nữa, nó không phải là người, như vậy, đương nhiên gọi là nội đan rồi. Trên thực tế, gọi là cái gì cũng không quan trọng.”



Đúng vậy, gọi nó là cái gì cũng không quan trọng.



Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cũng không cần giấu diếm làm gì.



Vì vậy, Lâm Tôn cầm lấy nội đan trong tay, cẩn thận quan sát.



Một lúc sau, Lâm Tôn trả lại nội đan cho Đông Phương Hiển “Thuộc tính rất hắc ám.”



“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Thuộc tính của ta là thôn phệ, cũng coi như thích hợp.”



Lâm Tôn gật đầu “Phải, đây là thứ hai người nên được, cảm ơn rất nhiều.”



“Haha, anh dùng thân phận thành chủ của thành Song Ưu để nói cảm ơn sao?” Thẩm Tu Lâm cười.



Lâm Tôn nghe vậy cũng cười “Nơi này vốn là địa bàn của tôi, tôi dùng thân phận thành chủ để nói cảm ơn với hai người, cũng không có vấn đề gì đúng không?”



“Phải.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó, nói “Thành chủ sao, đúng là rất lợi hại.”



Lâm Tôn cười haha, bỗng dưng sặc, rồi ho khan hai tiếng.



Thẩm Tu Lâm không nhịn được nói “Anh cẩn thận một chút.”



Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, hai mắt lại bắt đầu u ám.



Lâm Tôn khoát tay, sau đó nhìn về phía Đông Phương Hiển “Mọi người định bao giờ rời khỏi? Dường như mục đích của mọi người là tới Đế đô?”



“Ừm.” Đông Phương Hiển lạnh nhạt đáp một tiếng, không nói lời nào.



Thẩm Tu Lâm cười, nói “Không vội, nhưng có lẽ cũng chỉ ngày một ngày hai thôi. Cũng phải chờ thủ hạ của tôi nghỉ ngơi hồi phục một chút. Đúng rồi, tôi thấy thành phố này vẫn còn có nhiều vật tư lắm. Chỗ tôi đang cần một ít nhân tài, thành chủ Lâm, anh nếu mà là thành chủ…”



Thẩm Tu Lâm lại cười “Tôi nghĩ, đối với những nhân tài này, anh nhất định sẽ trợ giúp một chút đúng không? Thành phố chỗ chúng tôi quá nhỏ, muốn tìm nhân tài cũng khó.”



Lâm Tôn “…”



Đây là đang than vãn kể khổ sao?



Đây là đang muốn cướp người sao?



Lâm Tôn chỉ muốn chửi ầm lên, thế nhưng phong độ và khí chất của bản thân anh ta lại không cho phép làm ra những việc mất hình tượng như vậy.



Thế nên, cuối cùng, Lâm Tôn dở khóc dở cười nói “Đều dễ thương lượng thôi.”



“Haha, tốt rồi, thành chủ Lâm thực đúng là hào phóng.”



Lâm Tôn “…”



Chính mình thật sự không muốn làm người hào phòng một chút nào đâu.



Thật đấy!



Không phải rõ lắm rồi hay sao?



Thẩm Tu Lâm rõ ràng đã dự định kế hoạch cướp người từ lâu, nhất thời, Lâm Tôn cũng không có cách nào nói thêm được cái gì.



Một lúc sau, Lâm Tôn đi khỏi.



Đông Phương Hiển nhìn bộ dạng dở khóc dở cười của Lâm Tôn, trong lòng ngược lại cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.



Nhìn sang người bên cạnh, vẻ mặt “làm chuyện xấu mà lại được như ý” của Thẩm Tu Lâm lúc này… đúng là có chút buồn cười.



Vì vậy, Đông Phương Hiển cũng cười…