Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 144: Phá vỡ dấu ấn




Một lúc sau, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cuối cùng cũng nắm bắt được cảm giác tương tự khi trước.



Ở nơi liên kết ý thức hải của hai người có một sợi vật chất trong suốt xuất hiện.



Đó giống như là tinh thần lực của hai người đang quấn lấy nhau.



Thế nhưng lại có vẻ như còn có một vài thứ khác mơ hồ tồn tại xung quanh nó nữa, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng như có như không cảm ứng được điều gì đó.



Thẩm Tu Lâm giật mình “Đông Phương.”



Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, tôi cũng cảm thấy, chúng ta hành động.”



Không cần trao đổi nhiều, hai người đồng thời cảm nhận, sau đó, bọn họ phát hiện ra, ở nơi sâu nhất trong ý thức hải, quả thực có tồn tại một dấu ấn mờ nhạt.



Màu sắc của dấu ấn kia rất nhạt, thế nhưng nếu có thể để lại dấu ấn ở nơi sâu nhất trong ý thức hải như thế này, khẳng định là thực lực vô cùng cao.



Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển thấy được, hoặc là nói, cảm nhận được. Sau đó, Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm cùng nhau ra tay, hai người hợp lực triển khai tinh thần lực, tấn công dấu ấn kia.



Lần tấn công này tạo ra xung kích khiến cho cả hai người đều bị ảnh hưởng rất lớn.



Ầm một tiếng, cả hai đều cảm nhận được có thứ gì đó đã nổ tung trong đầu của mình.



Hai người hừ một tiếng, khoé miệng của hai người đồng loạt chảy ra máu tươi.



Chỉ là, cả hai người đều rất cố chấp, mặc dù bị xung kích nhưng không có ai lùi bước hay chịu thua.



Ngược lại, bọn họ còn tiếp tục tiến tới, không ngừng không lui, lần thứ hai tấn công dấu ấn kia.



Lại ầm một tiếng nổ vang lên, sau đó, dấu ấn kia bị phá nát.



Lúc này, giọng của Đông Phương Hiển vang lên trong đầu Thẩm Tu Lâm “Thôn phệ nó.”



Thẩm Tu Lâm giật mình, vội vàng nghe theo, tinh thần lực của hắn bao trùm lên dấu ấn bị phá nát kia, thúc đẩy luyện hoá nó.



Để luyện hoá dấu ấn này, tinh thần lực phải có cấp bậc rất cao.



Nếu như không phải hiện giờ tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm tương đối mạnh, nếu như không phải dấu ấn đó đã bị phá nát trước khi luyện hoá, e rằng không thể làm nổi.



Nhưng dù là như vậy, sắc mặt Thẩm Tu Lâm trong chớp mắt đã trở nên vô cùng khó coi.



Đau!



Chỉ có một cảm giác duy nhất là đau!



Hơi mở mắt ra, Thẩm Tu Lâm nhìn sang Đông Phương Hiển, sắc mặt đối phương cũng rất nghiêm trọng.



Nhìn Đông Phương Hiển, trong lòng Thẩm Tu Lâm lập tức bùng phát ý chí chiến đấu, hắn không thể thua Đông Phương nhà hắn được, hắn không thể trở thành điểm yếu của Đông Phương Hiển.



Nghĩ như vậy, Thẩm Tu Lâm ổn định tâm tình, một lần nữa nhắm hai mắt lại.



Trong nháy mắt này, Thẩm Tu Lâm cảm thấy được đau đớn cũng giảm nhẹ đi nhiều, đồng thời, ở sâu trong ý thức hải của hắn, có một chùm sáng nho nhỏ chỉ bằng một chấm tròn dần dần sáng lên.



Chùm sáng này di chuyển từ từ tới viên tinh hạch thứ hai của Thẩm Tu Lâm, mãi cho đến khi chạm đến viên tinh hạch mới dừng lại, sau đó, nó lập tức nhào tới.



Viên tinh hạch cùng chùm sáng bỗng nhiên dung hợp lại cùng nhau.



Sau khi hai vật này dung hợp lại, cả người Thẩm Tu Lâm đều run lên, rồi Thẩm Tu Lâm cảm thấy dễ chịu hơn trước rất nhiều.



Đồng thời, hắn nhận thấy viên tinh hạch và chùm sáng đã hoàn toàn hoà nhập lại với nhau.



Thẩm Tu Lâm cảm thấy tinh hạch của mình có vẻ lớn hơn một ít.



Kích thước tinh hạch không thay đổi quá nhiều, nhưng lại cô đọng hơn mấy phần.



Thẩm Tu Lâm không biết ý thức hải của mình tại sao lại có thay đổi như vậy, cũng không biết sự thay đổi này tốt hay là xấu, nhưng hiện tại, hắn cảm thấy nó rất tốt.



Lúc này, những mảnh vụn của dấu ấn lúc trước vẫn còn nằm trong ý thức hải của hắn, chưa bị luyện hoá hoàn toàn, thế nhưng Thẩm Tu Lâm bỗng dưng cảm thấy dấu ấn kia rất nguy hiểm.



Vì vậy, hắn bắt đầu ra tay, dùng tinh thần lực bao trùm lên dấu ấn kia, sau đó triển khai luyện hoá nó.




Lần này, Thẩm Tu Lâm cảm thấy luyện hoá vô cùng dễ dàng, giống như nước chảy thành sông.



Sau đó, Thẩm Tu Lâm tiếp tục tu luyện, cũng không biết trôi qua bao lâu, dấu ấn kia bị luyện hoá hoàn toàn.



Thẩm Tu Lâm cũng cảm thấy rất dễ chịu.



Hoá ra, mặc dù trước đó bọn họ không phát hiện ra dấu ấn này, thế nhưng thân thể lại theo bản năng mà ghi nhớ lại.



Cho nên, sau khi đi tới nơi này, bọn họ mới cảm thấy ngột ngạt và không thoải mái.



Thẩm Tu Lâm lập tức nghĩ đến một vấn đề, đó chính là Thẩm Dật Hiên.



Khi Thẩm Dật Hiên vào thành Song Ưu cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại, đứa nhỏ lại cảm thấy rất thoải mái.



Thẩm Dật Hiên còn nói có thứ gì đó đang hấp dẫn bé.



Vậy, có phải là đứa nhỏ không bị quái vật kia đánh dấu hay không?



Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Tu Lâm không khỏi bất an, nếu như đứa nhỏ không bị đánh dấu, đúng là có chút kỳ lạ.



Thẩm Tu Lâm chấm dứt tu luyện, nhìn về Đông Phương Hiển ở bên cạnh.



Đông Phương Hiển còn đang luyện hoá dấu ấn kia, điều này khiến cho Thẩm Tu Lâm rất ngạc nhiên, bởi vì hắn cũng đã luyện xong, không có lý nào Đông Phương Hiển còn chưa hoàn thành.



Thẩm Tu Lâm cảm thấy vừa kinh ngạc, vừa lo lắng, hắn sợ Đông Phương Hiển sẽ gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.



Như vậy sẽ rất nguy hiểm.



Vì vậy, Thẩm Tu Lâm ngồi một bên chờ đợi.



Khoảng hơn hai giờ nữa trôi qua, Đông Phương Hiển rốt cuộc cũng luyện hoá xong.



Khi y mở mắt ra, Thẩm Tu Lâm có thể thấy rõ sự mệt mỏi trong mắt đối phương.




Thẩm Tu Lâm ngẩn người, sao lại mệt tới như vậy?



Bản thân mình thấy rất thoải mái mà?



“Đông Phương? Em mệt lắm sao?”



Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, cũng rất ngạc nhiên, trạng thái của Thẩm Tu Lâm so với suy nghĩ của y thì còn tốt hơn nhiều, sao lại thế?



Đông Phương Hiển ngơ ngác, nói “Anh… không mệt? Dấu ấn kia luyện hoá rất khó.”



“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Trước đấy cũng rất khó, thế nhưng sau đó… ý thức hải của anh xảy ra một chút biến hoá. Thực lực của anh mạnh hơn, thế nêndấu ấn kia cũng không phải vấn đề gì lớn. Sau khi anh luyện hoá nó, cảm thấy tinh thần lực tiến triển rất nhiều.”



Đông Phương Hiển thực sự ngạc nhiên.



Chẳng lẽ người có đại cơ duyên thật sự là… may mắn đến như vậy hay sao?



Bản thân mình phải liều sống liều chết mới tới được cấp bậc như hiện tại, vất vả lắm mới luyện hoá được dấu ấn kia.



Thẩm Tu Lâm nhìn vẻ mặt có chút phức tạp của Đông Phương Hiển, không nhịn được hỏi “Sao vậy em?”



Đông Phương Hiển hít sâu một hơi “Không có chuyện gì, ý thức hải của anh thế nào? Tôi kiểm tra một chút?”



Thẩm Tu Lâm gật được “Được.”



Vì vậy, Đông Phương Hiển nắm lấy tay Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm thả lỏng bản thân, Đông Phương Hiển dùng tinh thần lực kiểm tra.



Cẩn thận kiểm tra một lần, lại không phát hiện vấn đề gì.



Thậm chí, Đông Phương Hiển còn cảm thấy trong ý thức hải của Thẩm Tu Lâm rõ ràng xuất hiện một tia… giống như là uy thế.



Một lát sau, Đông Phương Hiển thu hồi tinh thần lực, rồi nói “Không phát hiện vấn đề gì.”



Thẩm Tu Lâm cười “Không có vấn đề gì đúng không? Anh cảm thấy tình huống của mình hiện giờ rất ổn.”




Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, nhưng anh vẫn phải chú ý một chút.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu “Anh biết, em yên tâm, anh sẽ chú ý.”



Thấy Thẩm Tu Lâm nghiêm túc như vậy, Đông Phương Hiển gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.



Thẩm Tu Lâm kéo Đông Phương Hiển nằm xuống “Anh thấy tinh thần của em không tốt, mau nghỉ ngơi.”



Đối với việc này, Đông Phương Hiển cũng không phản đối, gật đầu “Được.”



Sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển ngủ, mãi cho đến khi đối phương thực sự ngủ say, Thẩm Tu Lâm mới ra khỏi phòng.



Đi xuống lầu dưới, Lưu Tương Vân cùng Khâu Dương Dương đều có mặt.



Nhìn thấy Thẩm Tu Lâm đi xuống, cả hai vội vàng đứng lên “Thẩm thiếu.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu “Hai người đều ở đây?”



“Vâng, bên ngoài có chút động tĩnh.” Lưu Tương Vân nhẹ nhàng nói “Trong thành Song Ưu này, vị Tôn tiên sinh rất nổi danh kia có chút động tĩnh.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu “Việc này ta đã biết rồi, mọi người không cần phải để ý đến.”



Lưu Tương Vân ngạc nhiên “Thẩm thiếu, ngài đã biết rồi?”



Hình như Thẩm thiếu cùng Đông Phương tiên sinh vẫn ở trên lầu, động tĩnh bên ngoài sao bọn họ lại biết được?



Lưu Tương Vân cảm thấy rất ngạc nhiên.



Thẩm Tu Lâm cười “Sao vậy, có vấn đề gì?”



Lưu Tương Vân giật mình, vội vàng lắc đầu “Không có vấn đề gì, đương nhiên là không có vấn đề gì.”



Thẩm Tu Lâm vẫy vẫy tay “Được rồi, mọi người đừng ở đây, nên làm cái gì thì làm đi. Đúng rồi, Hiên Hiên đâu?”



“Hiên Hiên và Thẩm Hình ra ngoài rồi.” Lưu Tương Vân nói “Chắc cũng sắp về.”



Vừa nói, Thẩm Hình và Thẩm Dật Hiên đã đi vào.



Trong tay Thẩm Dật Hiên còn túm một con gà béo tròn.



Thẩm Tu Lâm nhìn con gà còn đang giãy dụa, khoé miệng cũng không nhịn được hơi run run.



Thẩm Tu Lâm hỏi “Hiên Hiên, con muốn ăn gà quay?”



“Vâng. Anh Dương Dương nói sẽ làm cho con.”



Người bé nhắc tới là Khâu Dương Dương, vừa nói vừa trông ngóng nhìn Khâu Dương Dương.



Khoé miệng Khâu Dương Dương cũng run lên “Ừ, anh làm cho em. Đưa gà cho anh.” Khâu Dương Dương nói xong, đưa tay nhận lấy con gà béo kia.



Đứa nhỏ đưa gà cho Khâu Dương Dương.



Khâu Dương Dương túm lấy gà, mau chóng ra ngoài. Con gà béo thế này, muốn làm chắc cũng mất thời gian lắm, cho nên phải nhanh tay một chút mới được.



Thẩm Tu Lâm nói “Hiên Hiên, lại đây, chú tìm con có việc.”



“Vâng.” Thẩm Dật Hiên nghe vậy, vui vẻ đi tới.



Thẩm Hình chỉ đứng nhìn.



“Nơi này không tiện, chú dẫn con lên phòng trên lầu. Thẩm Hình, ngươi ở dưới này chờ.” Thẩm Tu Lâm chuyển hướng về phía Thẩm Hình.



Thẩm Hình gật đầu “Được.”



Sau đó, Thẩm Tu Lâm nắm tay đứa nhỏ dẫn lên lầu…