Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 127: Không quá thích




“Thẩm thiếu, Thẩm thiếu tới rồi.”



Trong đám người, không biết có ai đó rống lên một tiếng như thế.



Sau đó, tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Tu Lâm.



Thẩm Tu Lâm chỉ cười “Ta đến thì sao? Các ngươi tự xem lại đi, từng người một đều đủ mất mặt, một đứa nhỏ cũng không bằng.”



Ai nấy đều đỏ mặt tới tận mang tang, một người miễn cưỡng nói “Thẩm thiếu, chúng ta cũng không muốn thế, hai người này quả thực đều là quái thú.”



Một người tuổi còn trẻ kêu lên “Đúng vậy, Thẩm thiếu, chúng ta một đám người bình thường sao sánh được.”



“Hahaha.” Rất nhiều người đều cười lên.



Thẩm Tu Lâm nhếch môi, vẫy vẫy đứa nhỏ “Hiên Hiên.”



Đứa nhỏ hai tuổi nhìn thấy Thẩm Tu Lâm vẫy vẫy chính mình, cười lộ ra một hàm răng trắng xinh xinh, rồi bay thẳng tới chỗ hắn.



Không sai, đứa nhỏ bay qua. Đây là dùng tinh thần lực nâng đỡ bản thân, bay qua bay lại.



Thẩm Tu Lâm cười, trong mắt có hơn mấy phần dịu dàng.



Thời điểm tới đây, hắn đã thu hồi lại lôi quang trong mắt mình, khí thế trên người cũng che giấu, cho nên những người này mới dám cười đùa như vậy.



Nếu không thì, chỉ cần một ánh mắt của hắn, những người này hoàn toàn sẽ câm như hến.



Đứa nhỏ tới trước mắt, không hiểu vì sao Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên đưa tay bế bé lên.



Đứa nhỏ cũng không biết đang suy nghĩ gì, có lẽ cảm thấy trên người Thẩm Tu Lâm có cảm giác quen thuộc, cho nên, bé vốn không thích bị người khác chạm vào lại để Thẩm Tu Lâm ôm.



Thẩm Tu Lâm nhìn khuôn mặt có chút xấu của đứa nhỏ, lại thấy rất hợp mắt, hợp mắt một cách không thể diễn tả được.



“Con biết hiện giờ mình đến cấp mấy không?”



Đứa nhỏ lắc đầu, giọng nói lanh lảnh đáp lại “Không biết.”



Thẩm Tu Lâm cười, xoa đầu bé “Như vậy, chúng ta thử một chút, được không?”



“Được.” Hai mắt đứa nhỏ sáng lên.



Thẩm Tu Lâm đặt bé xuống, sau đó nói “Vậy được, nào, tới đây.”



Đứa nhỏ kéo giãn khoảng cách cùng Thẩm Tu Lâm, rồi dùng tinh thần lực công kích tới.



Thẩm Tu Lâm dễ dàng tiếp được công kích của đối phương.



Đứa nhỏ trừng mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó ánh mắt hơi đổi một chút, lại tiếp tục dùng tinh thần lực tấn công.



Lần này, Thẩm Tu Lâm thấy được có một chút thay đổi trong tinh thần lực của bé.



Giống như… cảm giác đặc sệt lại?



Nếu như đẳng cấp bằng đứa nhỏ, hoặc thấp hơn, khi gặp phải công kích như vậy, e rằng dị năng đều sẽ không có cách nào sử dụng, hành động cũng chậm chạp hơn.



Thẩm Tu Lâm hơi kinh ngạc, không nghĩ tới lực công kích của đứa nhỏ sẽ lợi hại như vậy, hơn nữa còn có khả năng biến hoá.



Nhưng lần này, Thẩm Tu Lâm vẫn không phí chút sức nào, dễ dàng tiếp nhận công kích.



Đứa nhỏ kinh ngạc, trợn to hai mắt, giống như không nghĩ được sao Thẩm Tu Lâm có thể dễ dàng tiếp nhận công kích như vậy.



Ngay sau đó, đứa nhỏ suy nghĩ một lúc, hai mắt bắt đầu trở nên thâm thuý hơn.



Hai mắt của bé vốn có chút trắng, trong nháy mắt lại càng chia rõ hai phần đen trăng.



Thật giống như hai màu đen trắng trong con ngươi có thể chia tách ra.



Thẩm Tu Lâm cũng có chút bất ngờ, nhíu mày.



Sau đó, đứa nhỏ tiếp tục công kích.



Lần này, Thẩm Tu Lâm cảm nhận được năng lượng thôn phệ từ trên người đối phương.



Thẩm Tu Lâm hơi giật mình, hắn biết, tinh thần lực của Đông Phương Hiển cũng có tính chất thôn phệ.



Cũng chính bởi vì điều này, Đông Phương Hiển từng chịu qua rất nhiều đau khổ.



Không nghĩ tới hiện giờ lại gặp phải một người cũng có tinh thần lực thôn phệ như vậy, dù đẳng cấp đứa nhỏ thấp hơn hắn rất nhiều, nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn cảm nhận được tinh thần lực của mình bị thôn phệ mất một chút.



Tuy rằng một chút tinh thần lực này cũng không tính là gì, thế nhưng, nếu như đẳng cấp của đứa nhỏ mạnh lên, một chút này cũng sẽ không có chút bất ngờ nào mà nhiều lên theo.



Chỉ là, hiện giờ đứa nhỏ vẫn còn nhỏ yếu, đương nhiên, đây là so sánh với Thẩm Tu Lâm.



Thẩm Tu Lâm lại tiếp nhận một lần công kích của đứa nhỏ.



Đứa nhỏ đã công kích liên tục hai lần, thế nhưng cũng không tấn công được Thẩm Tu Lâm.



Cuối cùng, đứa nhỏ dừng lại, chỉ dùng đôi mắt trắng đen phân rõ nhìn Thẩm Tu Lâm.



“Chú thực lợi hại.”



“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười, nhìn ánh mắt sùng bái của đứa nhỏ, hắn cảm thấy trong lòng vừa kiêu hãnh vừa ấm áp “Nếu con không công kích được chú, vậy đến lượt chú công kích con.”



Dứt lời, Thẩm Tu Lâm cũng bắt đầu vận chuyển tinh thần lực, lần này, hắn dùng tinh thần lực cao hơn hai cấp so với đẳng cấp bên ngoài của đứa nhỏ.



Điều bất ngờ là, vòng phòng hộ của đứa nhỏ chỉ hơi rung lên, nhưng bé vẫn đỡ được, hơn nữa còn không bị tinh thần lực đánh trúng.



Đứa nhỏ dùng tinh thần lực bao quanh chính mình tạo thành một vòng phòng hộ.



Thẩm Tu Lâm kinh ngạc phát hiện, cách phòng thủ của đứa nhỏ còn lợi hại hơn công kích nhiều.



Thẩm Tu Lâm dự đoán sức chịu đưng của đứa nhỏ, sau đó lại tấn công lần thứ hai.



Lần này, so với vừa nãy lại cao một cấp.



Vòng phòng hộ bao quanh đứa nhỏ rốt cuộc cũng vỡ, tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm tiến vào, nhất thời, ánh mắt Thẩm Tu Lâm ngưng lại. Khi hắn đang muốn thu hồi lại tinh thần lực, đứa nhỏ lại làm một việc khiến hắn vô cùng bất ngờ.



Bởi vì, đứa nhỏ lại mở miệng ra, nuốt tinh thần lực Thẩm Tu Lâm vừa công kích tới.



Không sai, chính là nuốt vào miệng.



Sắc mặt Thẩm Tu Lâm hơi thay đổi, cả người loé lên, ngay trước khi Thẩm Hình chạy tới, hắn đã bế đứa nhỏ lên.



“Sao vậy? Sao con lại có thể ăn tinh thần lực, có làm sao không?”



Đứa nhỏ cười, lộ ra một cái răng trắng “Chú ơi, còn nữa không? Con thích ăn.”



Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên.



Thẩm Hình đi tới, sau đó một chưởng đánh vào trên lưng đứa nhỏ.



Một chưởng này nặng tới mức Thẩm Tu Lâm cũng phải nhíu mày. Nếu không phải nhìn ra Thẩm Hình không hề có chút ác ý nào, hơn nữa người ta còn là cha của đứa nhỏ, hắn sẽ cho là người này muốn giết con mình.



Thẩm Hình đánh một chưởng, đứa nhỏ phun ra một ngụm khí đen.



Khí đen này rất nhanh đã tiêu tan trong không khí, đứa nhỏ thoải mái cười “Thật thích.”



Thẩm Tu Lâm nghĩ, nói “Vì con ăn tinh thần lực, thế nhưng tinh thần lực luôn chứa tạp chất, cha của con làm vậy là muốn loại bỏ tạp chất ra ngoài cho con.”



Đứa nhỏ nghe không hiểu lời nói của Thẩm Tu Lâm, chỉ nghiêng đầu nhìn.



Thẩm Hình “Ừ” một tiếng, tuy rằng vẫn luôn giữ nguyên bộ dạng ít nói nghiêm túc, thế nhưng đây đúng là đáp lại cho lời Thẩm Tu Lâm vừa nói.



Lần này Thẩm Tu Lâm cũng thật là có chút ngoài ý muốn.




Đứa nhỏ tròn xoe hai mắt nhìn Thẩm Tu Lâm, nói “Chú ơi, con còn muốn ăn, còn nữa không?”



Phương thức thăng cấp kỳ quái thật. Thẩm Tu Lâm cười khổ, nói “Có thì có, nhưng phải đi theo chú.”



“Được.” Đứa nhỏ lập tức bay nhào tới.



Thẩm Tu Lâm đỡ bé, không nhịn được nói “Con cẩn thận một chút.



Đứa nhỏ cười.



“Ngươi cũng đi theo đi.” Thẩm Tu Lâm chuyển hướng về phía Thẩm Hình.



Thẩm Hình im lặng đi theo.



Thẩm Tu Lâm dẫn hai cha con về tới biệt thự.



“Con dùng phương thức như thế là có thể thăng cấp?”



“Đúng vậy.” Đứa nhỏ gật đầu “Con thích tinh thần lực của chú, rất rất thích.”



Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ cười cười “Được rồi, vậy ta lại thử một chút.”



Nói xong, Thẩm Tu Lâm cầm lấy tay đứa nhỏ, vận chuyển tinh thần lực.



Gương mặt đứa nhỏ lập tức biểu lộ ra vẻ thoải mải, hơn nữa, còn rất hưởng thụ.



Thẩm Tu Lâm nhìn có chút buồn cười.



Một hồi sau, Thẩm Tu Lâm dừng lại.



Đứa nhỏ nói “Thật thích, rất thoải mái.”



Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Thẩm Hình “Muốn đánh một cái không?”



Không nghĩ tới Thẩm Hình lại lắc đầu.



Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Thật không cần đánh một cái sao?”



Thẩm Hình quên mất rất nhiều thứ, cho nên, người này suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói “Không phải công kích, không cần đánh.”



Thẩm Tu Lâm nói “Nói cách khác, lúc nãy thằng bé ăn phải tinh thần lực có tính chất công kích, nên mới cần đánh một cái giúp đỡ hoá giải công kích. Còn nếu như là năng lượng bình thường, thì không cần, có đúng không?”



Thẩm Hình gật đầu “Ừm.”



Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, nhìn đứa nhỏ, rồi lấy một viên tinh hạch cấp ba từ trong không gian ra.



Hết cách, tinh hạch từ cấp bốn trở lên đều bị hắn dùng sạch rồi.



Hiện tại, tinh hạch cấp bốn trở lên có rất ít, nếu không phải hắn muốn thu thập năng lượng thể, động vật bảo vệ cho năng lượng thể lại có đẳng cấp khá cao, thì hắn cũng sẽ không có nhiều tinh hạch như thế.



Đương nhiên, đóng góp nhiều nhất vẫn là những tang thi lúc trước trong công xưởng quốc phòng.



Năng lượng thể hắn có được tính đến hiện giờ cũng không nhiều lắm.



Thẩm Tu Lâm đưa viên tinh hạch cấp ba cho đứa nhỏ “Con hấp thu nó xem.”



Đứa nhỏ nhanh chóng thử, dường như chỉ trong chớp mắt đã hấp thu xong tinh hạch, nhưng lại có vẻ không thích thú gì, nói “Không thích, ăn không ngon.”



Thẩm Tu Lâm “…”



Thẩm Hình nói “Thằng bé thích. Tinh thần lực. Hoặc là. Tinh hạch tinh thần hệ.”



Thẩm Tu Lâm sờ sờ cằm “Tinh thần hệ dị năng giả không nhiều. Tinh thần hệ tang thi cũng rất ít. Nhưng nếu là động vật biến dị thì có khả năng nhiều một chút.”



Dù sao những động vật biến dị mà hắn từng gặp phải cũng có rất nhiều đều là tinh thần hệ.




“Chú ơi, con thích nhất vẫn là tinh thần lực của chú.”



“Nhóc con này.” Thẩm Tu Lâm chọt chọt ngón tay lên trán đứa nhỏ “Nhưng chú cũng không có nhiều tinh thần lực như vậy để cho con ăn.”



“Ồ.” Đứa nhỏ cũng không thất vọng, chỉ cười “Con rất thích chú.”



“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười, hôn lên trán đứa nhỏ “Ừm, chú cũng rất thích con.”



Đứa nhỏ lại chạy tới bên Thẩm Hình, cũng hôn một cái lên mặt đối phương “Ba ba, con cũng rất thích ba.”



Khuôn mặt cứng đơ của Thẩm Hình cũng lộ ra một chút thay đổi, giống như đang cười “Ừm. Ba ba. Cũng. Thích Con. Như Vậy.”



Thẩm Hình khi nói chuyện đều bị đứt quãng từng từ, không liền mạch, Thẩm Tu Lâm nghe nhiều cũng quen.



Lúc này, cảm thấy có tiếng động từ trên lầu, Thẩm Tu Lâm đột nhiên nhìn sang.



Sau đó, bên cầu thang tầng hai, hắn thấy được Đông Phương Hiển.



“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm kinh ngạc, sau đó dùng tinh thần lực chạy lên lầu hai, vững vàng hạ xuống “Đông Phương, em làm sao vậy?”



Đông Phương Hiển nhìn hắn, lại nhìn dưới lầu, nói “Phía dưới là ai?”



“À, đó là hai tinh thần hệ dị năng giả mới tới căn cứ của chúng ta, là nhân tài, tương đối kỳ dị. Năng lực của bọn họ rất mạnh, để anh giới thiệu bọn họ cho em.”



Đông Phương Hiển nhìn về phía Thẩm Tu Lâm, gật đầu “Ừm. Còn anh? Anh xảy ra chuyện gì? Cấp bậc của anh…”



Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái “Đông Phương, Thuỷ Bạch Sắc dạy anh một loại công pháp tu luyện, đây chính là hiệu quả.”



Hai mắt Đông Phương Hiển khá trầm, y nhẹ nhàng nói “Bất kể là công pháp nào, nếu như có thể nâng lên cấp bậc trong thời gian ngắn, cũng đều phải trả giá khá nhiều… Anh cho rằng, anh thực không có vấn đề gì sao?”



Mặt của Thẩm Tu Lâm quả thực gầy đi.



Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Rất gầy rồi, đúng không?”



Thẩm Tu Lâm cười khổ, Đông Phương nhà hắn thực không hổ là Đông Phương nhà hắn nha, mặc dù là ở phòng bên cạnh chữa thương, mặc dù hiện tại tinh thần lực cũng không còn bao nhiêu, nhưng vẫn biết được hắn làm cái gì.



Cũng đúng, hai người họ vốn là dung hợp tinh thần lực, phía bên mình xảy ra việc lớn như vậy, đối phương làm sao sẽ không biết chứ?



Sở dĩ y không sang, chỉ sợ là cũng biết được hắn đang làm gì.



“Đông Phương, đau một chút cũng đáng giá, em biết mà, anh muốn trở nên mạnh mẽ.”



Đông Phương Hiển cúi đầu, nói “Anh có biết vì sao tôi không ngăn cản anh không?”



Thẩm Tu Lâm ngốc, lắc đầu,



“Tôi sợ anh sẽ có tâm ma.”



Dứt lời, Đông Phương Hiển không đợi Thẩm Tu Lâm trả lời, quay người đi xuống lầu.



Thẩm Tu Lâm ở chỗ cũ ngốc mấy giây, sau đó mới cười khổ đi theo…



Xuống lầu, Đông Phương Hiển thản nhiên nhìn hai cha con trong phòng khách.



Đứa nhỏ hiếu kỳ nhìn về phía Đông Phương Hiển, bé cảm thấy… Người này dường như cũng thật quen thuộc với bé. Tại sao lại vậy?



Ánh mắt Đông Phương Hiển cũng nhìn về phía đứa nhỏ.



Nếu khi đứa nhỏ nhìn về phía y chỉ cảm thấy quen thuộc, y lại chú ý tới tính chất tinh thần lực của đứa nhỏ hơn.



Thôn phệ, phòng hộ, đồng hoá.



Đông Phương Hiển nheo mắt lại, thuộc tính của đứa nhỏ này rất nhiều, tiềm lực rất lớn.



Hơn nữa, đẳng cấp của bé hiện giờ cũng không thấp.




Ngoại trừ tinh thần lực, khí tức trên người đứa nhỏ này… cũng có chút hỗn loạn, thậm chí, có đôi khi làm cho y chán ghét.



Đông Phương Hiển nhấp môi, suy nghĩ nguyên do vì sao lại có cảm giác chán ghét kia.



Đứa nhỏ không nhận ra được Đông Phương Hiển không thích bé, bé chỉ thấy cảm giác thân thuộc trên người của chú này giống hệt như khi bé nhìn thấy chú Thẩm, có khi còn nhiều hơn một chút.



Vì vậy, đứa nhỏ không nhịn được, nhích tới gần Đông Phương Hiển.



Thế nhưng, đứa nhỏ vẫn không có cách nào tới gần được Đông Phương Hiển, giữa hai người còn có một tầng tinh thần lực ngăn cách.



Tầng tinh thần lực này là do Đông Phương Hiển tạo ra, ngăn không cho đứa nhỏ tới gần.



Hơn nữa, trong mắt Đông Phương Hiển cũng lộ ra ý tứ lạnh lùng vô cùng.



Đứa nhỏ cảm thấy có chút ấm ức “Chú ơi.”



Thẩm Tu Lâm từ trên lầu đi xuống, cười giải hoà “Sao vậy?”



Nói xong, không dấu vết nắm lấy tay Đông Phương Hiển, ra hiệu cho đối phương thu hồi lại tinh thần lực.



Đông Phương Hiển liếc nhìn Thẩm Tu Lâm, sau đó mới thu hồi tinh thần lực.



Thẩm Tu Lâm cười, nhìn về phía đứa nhỏ “Hiên Hiên không nên hiểu lầm, chú Đông Phương của con chỉ là không thích có người tới gần, chứ không phải là không thích Hiên Hiên đâu.”



Theo lý, Thẩm Tu Lâm vốn là không cần giải thích, thế nhưng hắn vẫn nói ra.



Thẩm Dật Hiên ấm ức “Ừm” một tiếng.



Đông Phương Hiển mắt lạnh nhìn về phía Thẩm Hình.



Thẩm Hình cũng nhìn về phía Đông Phương Hiển, trên mặt không có gì biến hoá, vẫn cứng đơ như bình thường.



Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Hình, sau đó bỗng nhiên dùng tinh thần lực công kích.



Thẩm Hình đáp trả, hai luồng tinh thần lực bắt đầu giao chiến.



Thẩm Tu Lâm nheo mắt, cũng không có lập tức nhúng tay.



Thẩm Hình dường như không rõ vì sao Đông Phương Hiển lại ra tay.



Công kích của Đông Phương Hiển mạnh hơn, đứa nhỏ khẩn trương nhìn, Thẩm Hình cũng nhíu mày, gia tăng cường độ phòng thủ.



Mấy phút sau, chiến đấu vẫn còn tiếp tục, Thẩm Tu Lâm lo lắng thương tích của Đông Phương Hiển chưa khỏi hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt.



Vì vậy, hắn ra tay, ngăn lại hai người.



Đông Phương Hiển thuận thế thu hồi tinh thần lực của mình, biểu tình có chút mờ mịt.



Thẩm Dật Hiên nhìn Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm, lại nhìn Thẩm Hình, có chút chần chừ đi về phía Thẩm Hình.



“Ba ba, ba không sao chứ?”



Thẩm Hình lắc đầu.



Đứa nhỏ có chút ấm ức, nhìn Đông Phương Hiển “Chú Đông Phương, sao chú lại đánh ba ba?”



Đông Phương Hiển lạnh lùng liếc nhìn đứa nhỏ, không lên tiếng.



Thẩm Tu Lâm kéo tay Đông Phương Hiển, khẽ cười một cái “Không phải đánh ba ba của con, chỉ là luận bàn cùng ba con một chút, ước lượng tinh thần lực của hắn mà thôi.”



Đứa nhỏ mơ hồ “Vậy sao?”



Thế nhưng, bé cảm thấy, lúc nãy chú Đông Phương này có vẻ có địch ý rất sâu với ba ba…



Đây là, luận bàn sao?



Thẩm Tu Lâm cười “Ừm, chính là như vậy. Hiên Hiên, con và ba ba con về trước đi. Hôm khác chúng ta lại nói chuyện tiếp.”



Thẩm Dật Hiên có hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu, buồn rầu “Ừm” một tiếng.



Thẩm Hình bế Thẩm Dật Hiên, rời đi.



Sau khi hai người đi khỏi, Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển, chậm rãi đi lên lầu.



Đông Phương Hiển cũng không rút tay ra.



Hai người tới trên lầu, Thẩm Tu Lâm dắt Đông Phương Hiển, để y ngồi xuống bên cạnh giường, mình thì đặt hai tay lên vai đối phương, hơi cúi đầu, trán chạm trán với y.



Đông Phương Hiển hơi khó chịu, muốn tránh ra, thế nhưng động tác của Thẩm Tu Lâm rất vững vàng, vì vậy, Đông Phương Hiển không thể tránh.



Bình tĩnh nhìn đối phương, Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Đông Phương, nói cho anh, sao lại ra tay với bọn họ?”



Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Chẳng qua là cảm thấy khí tức trên người bọn họ khiến cho tôi không thoải mái.”



Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nói “Đối với đứa nhỏ cũng thế sao? Còn người lớn thì… Được rồi, anh cũng thấy không quá thoải mái, thế nhưng cũng không có địch ý. Còn đứa nhỏ kia, anh thật ra lại thấy rất thân thiết.”



“Thân thiết?” Đông Phương Hiển nheo mắt lại.



“Đúng vậy.” Thẩm Tu Lâm cười “Đúng là thấy rất thân thiết, đại khái là, nghĩ đến thuộc tính tinh thần lực của em và thằng bé, đều là thôn phệ. Điều này khiến anh nhìn thằng bé cũng nghĩ tới em.”



Đông Phương Hiển mím môi “Tôi và nó không giống nhau.”



“Haha, điều này đương nhiên là anh biết.”



“Không phải.” Đông Phương Hiển lắc đầu “Anh không hiểu ý tôi rồi, không giống nhau mà tôi nói… thuộc tính tinh thần lực của đứa nhỏ kia, còn tà ác hơn của tôi.”



Thẩm Tu Lâm sững sờ “Là sao?”



“Nó có thể đồng hoá tinh thần lực của người khác để sử dụng. Người như vậy, nếu đẳng cấp càng mạnh thì càng không thể khống chế. Hiện tại nó chỉ có thể đồng hoá tinh thần lực của người khác, đợi đến khi cấp bậc của nó cao như chúng ta, nó có thể đồng hoá thuộc tính dị năng của người khác. Khi nó có được tất cả các thuộc tính dị năng, anh nghĩ xem, có ai còn có thể là đối thủ của nó? Ở chỗ của chúng tôi, thuộc tính như vậy được coi là thuộc tính ma hoá. Người như vậy, ngay từ khi còn nhỏ đều sẽ bị giết chết, hoặc là bị bắt nhốt lại nghiên cứu. Cũng từng có hai người có thuộc tính ma hoá xuất hiện qua. Hai người này đã tạo ra một thời kỳ đẫm máu, khiến rất nhiều sinh linh đồ thán. Khi bọn họ hấp thu đến mức tận cùng, cũng sẽ không khống chế được tư tưởng của chính mình nữa.”



“Trời.” Thẩm Tu Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt cũng hơi thay đổi “Nghiêm trọng như thế sao?”



“Ừm.” Đông Phương Hiển nói “Tôi không biết ở thế giới này người nó sẽ lớn mạnh đến mức nào, thế nhưng nếu như nó có đủ tinh thần lực hoặc năng lượng thể để hấp thu, có lẽ cũng sẽ biến thành như vậy.”



“Tất cả thuộc tính ma hoá chẳng lẽ không thể kiềm chế sao?”



Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Ít nhất là tôi chưa từng thấy qua có ai đó có thể khống chế, trừ phi bọn họ không mạnh tới mức đó.”



Thẩm Tu Lâm nghĩ, lẩm bẩm nói “Anh thực ra luôn thấy thằng bé rất hợp mắt…”



Đông Phương Hiển mơ hồ nhìn Thẩm Tu Lâm, Thẩm Tu Lâm nhất thời còn không nhận ra.



Sau một lúc, Đông Phương Hiển mới lạnh lùng nói “Anh rất thích nó?”



Thẩm Tu Lâm sững sờ, cười “Chẳng qua là thấy… đứa nhỏ rất hợp mắt.”



Đông Phương Hiển rũ mắt xuống, không lên tiếng.



Thẩm Tu Lâm đương nhiên là phát hiện Đông Phương Hiển không vui.



Hắn nhẹ nhàng thở dài, sau đó nắm chặt vai đối phương, ôm người vào trong lòng “Đông Phương, anh thấy đứa nhỏ rất hợp mắt… Có lẽ là… Khi con của chúng ta lớn lên, khoảng chừng cũng sẽ giống Hiên Hiên.”



Đông Phương Hiển nhíu mày “Không đâu, gen của chúng ta rất tốt, sẽ không có con xấu như vậy.”



Thẩm Tu Lâm nghe vậy, thực sự là dở khóc dở cười “Được rồi, em nói cũng đúng, gen của chúng ta rất tốt… Có lẽ thực sự sẽ xinh đẹp hơn đứa nhỏ kia một chút. Nhưng bất kể thế nào, thằng bé hiện giờ vẫn còn quá nhỏ, chúng ta không cần lo lắng cùng phòng bị nhiều như vậy, được không?”



Đông Phương Hiển nghe xong, im lặng, rồi mới nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.



Thẩm Tu Lâm cười “Đã như vậy, bọn họ hiện giờ đều là lựa chọn không tệ lắm để trợ giúp cho chúng ta, không phải sao?”