Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 123: Đứa nhỏ vô địch




Người đàn ông ôm đứa nhỏ rời khỏi khe núi.



Hai người không mảnh vải rất nhanh gặp phải một con hoẵng biến dị cùng một mai hoa lộc biến dị.



Hai con động vật biến dị này đều vô cùng hung tàn, một trước một sau nhào tới phía người đàn ông cùng đứa nhỏ.



Đứa nhỏ bé xíu xiu dù chỉ có bộ dạng hơn hai tuổi, nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi nào.



Người đàn ông còn lại cũng không tỏ ra sợ hãi gì, khi hai động vật đồng thời lao tới, chỉ phất tay một cái, sau đó, hai con thú cùng nhau bay ngược ra ngoài, thất khiếu chảy máu, lập tức chết luôn.



Người đàn ông nhíu mày lại, một tay ôm ngực, đứa nhỏ chớp mắt “Ba ba?”



Giọng người đàn ông hơi khàn, nói “Đau.”



Đứa nhỏ lần thứ hai lại chớp chớp mắt “Ba ba bị thương?”



Người kia suy nghĩ một chút, giống như không rõ bị thương có nghĩa là gì, rồi gật đầu.



“Ừm.” Đứa nhỏ đưa tay chạm vào ngực người đàn ông, một luồng sức mạnh màu xám đi vào trong cơ thể đối phương.



Mấy phút sau, sắc mặt người đàn ông trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.



Đứa nhỏ đắc ý nói “Ba ba, thoải mái hơn không?”



Đối phương lập tức gật đầu.



Đứa nhỏ lại sờ bụng “Đói.”



Người đàn ông ôm đứa nhỏ đi tới chỗ con mai hoa lộc đã chết, đưa tay tách rời từng phần của mai hoa lộc ra, sau đó cầm lấy một cái chân trong số đó.



Đứa nhỏ tỏ ra rất đáng thương “Còn sống, muốn ăn đồ chín.”



Người đàn ông suy nghĩ, không hiểu đồ chín là gì, một lát sau mới nói “Không biết.”



Đứa nhỏ đáng thương nhìn người đàn ông “Ba ba, sao ba cái gì cũng không biết vậy?”



Trên mặt người đàn ông cũng tỏ ra ấm ức, bản thân mình không biết thì sao.



Đứa nhỏ nhíu mày “Vậy chúng ta đi tìm người nào biết.”



Người đàn ông cảm thấy rất có lý, gật đầu. Vì vậy, người này tìm vài cành dây mây, buộc con hoẵng với con mai hoa lộc lại với nhau, cõng ở sau lưng, sau đó ôm con trai đi khỏi…



Đi không xa, người này cùng đứa nhỏ lại gặp phải một tiểu đội.



Tiểu đội này có tám người, ba người phụ nữ, bốn người đàn ông và một ông lão.



Khi người đàn ông cùng đứa nhỏ xuất hiện, mấy người này sợ hết hồn, suýt chút nữa đã tấn công. Nhưng sau thấy là người, còn đang ôm một đứa nhỏ, bọn họ mới khẽ thở ra một hơi.



Dù là vậy, bọn họ vẫn còn đề phòng như cũ. Từ khi mạt thế bùng nổ, có không ít người lợi dụng trẻ nhỏ để đòi đồ ăn, thậm chí còn dùng để lừa gạt người khác.



Tiểu đội này vốn là người từ bên Lãnh gia căn cứ đi ra, bọn họ trước đây sống ở ngoại thành của Lãnh gia căn cứ.



Lãnh gia bị diệt, bọn họ không có chút ý muốn báo thù nào, vì Lãnh gia cũng chẳng có quan hệ gì với bọn họ.



Bọn họ dự định từ bên kia đi tới Thẩm gia căn cứ.



Trước đó, những người phần lớn đều là người bình thường như bọn họ còn đang quan sát, cũng không có rời khỏi chỗ sinh sống, người của Thẩm gia cũng không ra tay với dân thường như họ.



Hiện giờ, càng ngày càng có nhiều người đi tới Thẩm gia căn cứ tị nạn, căn cứ bên đó được xây dựng phát triển ổn định dần, những người còn dư lại đều bắt đầu đứng ngồi không yên.



Phải biết rằng, dù sao bọn họ đều là người bình thường, dù là dị năng giả, nhưng cũng có rất nhiều người thân là người thường, cho nên chỉ có thể ở lại nơi dành cho người bình thường.



Khi người đã đi hết, số người còn dư lại dù có tụ tập lại với nhau cũng không có tác dụng, vũ lực không đủ, nếu như gặp phải số lượng lớn tang thi, thì bọn họ sẽ không tránh khỏi nguy hiểm.



Tiểu đội này cũng gặp phải tình huống như vậy, thế nên bọn họ bàn bạc với nhau, cuối cùng vẫn quyết định đi đến Thẩm gia căn cứ.



Nhưng bọn họ gần như là người bình thường chiếm đa số, trong đội ngũ còn có người già và phụ nữ, dị năng giả chỉ có hai người, lại là lực lượng hệ, đi một đường này thực sự là không dễ dàng gì.



Cũng nhờ vận may của bọn họ không tệ, đi được tới đây cũng không tổn thất người nào. Tám người bọn họ cũng là một đại gia đình, lực liên kết rất mạnh.



Người đàn ông ôm đứa nhỏ, quan sát những người xuất hiện trước mắt.



Đứa nhỏ nói “Ba ba, có người.”



Người đàn ông gật đầu.



Tiểu đội tám người lúc này mới nhìn thấy trên lưng người đàn ông còn cõng theo con hoãng và mai hoa lộc.



Người này thật là lợi hại, thế mà đánh lại được hai động vật biến dị.



Một người từ trong đội ngũ đi ra “Vị tiên sinh này cũng đi tới Thẩm gia căn cứ sao?”



Thẩm gia căn cứ? Người đàn ông không biết đó là nơi nào, hắn chỉ tháo con hoẵng và mai hoa lộc xuống, nói “Các người, làm chín đi.”



Vương Thụ Lâm là người mới từ trong đội ngũ đi ra, nghe vậy hơi sững sờ “Làm chín?”




Người đàn ông gật đầu.



Vương Thụ Lâm nhìn về đội ngũ phía sau, lúc này, một người phụ nữ đi ra, nàng là vợ của Vương Thụ Lâm.



Nếu như nhìn kĩ, sẽ phát hiện bụng của người phụ nữ có hơi lớn, khoảng chừng đã mang thai năm tháng.



Người phụ nữ nhìn chồng, nhẹ nhàng nói “Trông người này rất lợi hại, có thể giết hai động vật biến dị, nói không chừng là dị năng giả. Nếu như hắn cũng muốn đi tới Thảm gia căn cứ, chúng ta cùng nhau lên đường, sẽ an toàn hơn.”



Lời của nàng hoàn toàn trùng khớp với ý nghĩ của Vương Thụ Lâm.



Vương Thụ Căn, em trai của Vương Thụ Lâm, cũng đi tới “Anh, chị dâu nói rất đúng, hai con động vật biến dị lớn như vậy, bọn họ chắc chắn cũng ăn không hết, chúng ta đi giúp đỡ, nói không chừng còn cho chúng ta một ít.”



Phải biết, nhà bọn họ đã không còn đồ dự trữ nữa rồi.



Vương Thụ Lâm gật đầu “Đúng vậy.”



Thế nên, Vương Thụ Lâm cười, nói “Vị tiên sinh này, chúng ta giúp ngươi xử lý hai con động vật biến dị này, nhưng ngươi xem, các ngươi ăn cũng không hết, có thể cho chúng ta một chút không?”



Người đàn ông gật đầu “Ừm.”



Đối với người này mà nói, ăn không hết thì bỏ, muốn tìm đồ ăn cũng không khó.



Đội ngũ bên phía Vương Thu Lâm đều vui vẻ, dù thịt của động vật biến dị ăn không ngon cho lắm, nhưng sẽ no bụng, hơn nữa muốn giết động vật biến dị là vô cùng khó.



Hiện giờ ở đây có hai con lớn thế này, bọn họ đương nhiên là rất vui.



Vợ của Vương Thụ Lâm đi tới “Vị tiên sinh này, ngươi ăn thịt này là không có vấn đề gì, nhưng con trai ngươi có vẻ chỉ mới hơn hai tuổi đúng không? Răng đứa nhỏ đã mọc chưa?”



Người đàn ông ngơ ngẩn.



Đứa nhỏ nhìn vợ của Vương Thụ Lâm, sau đó lộ ra một cái răng trắng.



Người phụ nữ này nói “Chúng ta sẽ làm riêng cho con trai ngươi một phần thịt mềm một chút, chỗ của ta còn có hai bình sữa OaHaHa, trẻ con đều thích uống, ngươi cầm cho bé đi.”



Hai bình OaHaHa này lúc trước bọn họ vất vả lắm mới lấy được, vốn là muốn cho con trai của lão tam, lại không ngờ tới… Đứa bé kia không có may mắn này, mấy ngày trước, bị tang thi vồ phải…



May mà vợ của lão tam đang mang thai, đã hơn hai tháng, nếu không, chắc chắn sẽ điên mất.



Chính vì như vậy, nhà bọn họ hiện giờ có hai người phụ nữ đều đang mang thai, nên mới chịu đi tới chỗ an toàn.



Người đàn ông không biết OaHaHa là cái gì, đứa nhỏ cũng không hiểu cái gì là OaHaHa, thế nhưng không ảnh hưởng tới việc bé rất tò mò.




Thấy đứa nhỏ tò mò nhìn mình, người phụ nữ lập tức hiểu nhầm là bé muốn uống, vì vậy đi tới lấy ra hai bình OaHaHa.



Những người khác cũng không có ý kiến gì.



Có thể thấy được, người một nhà này cũng không phải người thích chiếm ích lợi của người khác.



Ít nhất, cũng coi là hào phóng.



Đứa nhỏ nhìn thấy hai bình OaHaHa, mắt sáng rực lên.



Đôi mắt bé vốn đã trắng hơn người khác, lúc này, thoạt nhìn… có chút khủng bố.



Người phụ nữ cũng cảm thấy hơi sợ, thế nhưng nghĩ đến bé chỉ là trẻ con, mà chính nàng cũng sắp có con, vì vậy không thèm để ý, còn cười cười sờ đầu đứa nhỏ.



“Dì mở cho con nhé?”



Đứa nhỏ bị xoa đầu, có chút không vui mím môi, bé không nhận thấy ác ý, nên nói “Không nên chạm vào tôi.”



Người phụ nữ lúng túng, sau đó lại cười “Ừm, là dì không đúng.”



Nói xong, nàng mở bình OaHaHa ra, cắm ống hút vào bên trong.



Đứa nhỏ cầm bình sữa bắt đầu uống. Bạn đang �



Những người khác trong tiểu đội cũng bắt đầu hỗ trợ xử lý hai con động vật biến dị.



Bọn họ có một cái chảo, thế nên dự định sẽ luộc một ít, chỗ thịt còn lại đều nướng lên.



Vị trí nơi này khá vắng vẻ, nhưng tang thi cùng động vật biến dị cũng có.



Cho nên, chỉ có ba người là thực sự nấu cơm, là ông lão cùng hai người phụ nữ khác. Lúc sau, vợ của Vương Thụ Lâm cũng vội vã đi tới hỗ trợ.



Bốn người đàn ông còn lại phụ trách canh gác.



Người đàn ông ôm đứa nhỏ ngồi xuống một bên.



Đứa nhỏ ngồi ở trên đùi người đàn ông, tò mò quan sát mấy người phụ nữ đang làm cái gì.



Lúc này, hai cái tốc độ hệ tang thi cấp hai nhào tới hướng bên này.



Bốn người đàn ông lập tức thay đổi sắc mặt “Có tang thi. Chuẩn bị chiến đấu.”




Ngay lập tức, ba người phụ nữ đều ngừng động tác đang làm, các nàng lấy dao làm vũ khí, bảo vệ ông lão ở giữa.



Bốn người đàn ông cũng chạy tới chỗ hai tốc độ hệ tang thi.



Trong bốn người này, hai người lực lượng hệ dị năng giả cũng tới cấp hai, nhưng chưa tới cấp hai cao nhất.



Hai người còn lại là người bình thường, nhưng cũng coi như có sức khoẻ.



Bốn người chia ra làm hai, cứ một dị năng giả cùng một người bình thường đối phó với một tang thi.



Mặc dù là người bình thường, bọn họ cũng rất hung hãn.



“Ba ba, mình cũng đi hỗ trợ.” Đứa bé bỗng nhiên nói.



Người đàn ông nhìn đứa nhỏ trong ngực, gật đầu “Ừ.”



Sau đó, người này bế đứa nhỏ lên, từng bước một đi tới gần nơi chiến đấu.



Đứa nhỏ đưa tay ra, một luồng tinh thần lực chuyển hoá thành phong đao được ném ra, tức thì, đầu của một trong hai tang thi cấp hai cứ như vậy bay ra ngoài.



Hai người đàn ông đang chiến đấu với tang thi lập tức ngẩn người.



Rồi đứa nhỏ lại duỗi tay ra, một phong đao tiếp tục bay ra, đầu của tang thi còn lại cũng theo đó mà đi.



Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, mọi người đều ngốc ngốc nhìn nhau.



“Ba ba, nó yếu quá.” Đứa nhỏ nhàm chán nói.



Người đàn ông nghiêm túc gật đầu “Ừm.”



Bốn anh em Vương Thụ Lâm sợ đến phát ngốc, thực sự không nghĩ tới một đứa nhỏ cũng lợi hại như vậy.



Trong suy nghĩ của bọn họ, bọn họ vốn là muốn mượn sức của người đàn ông kia, thế nhưng không ngờ rằng người đàn ông kia còn chưa ra tay, đứa nhỏ đã lợi hại đến vậy rồi.



Đứa nhỏ chuyển mắt nhìn về phía ba người phụ nữ “Mau nấu đồ ăn.”



Ba người phụ nữ giật mình tỉnh ra, lập tức tiếp tục nấu nướng.



Ông lão cũng bắt đầu hỗ trợ, tuổi của ông đã hơn sáu mươi, sau mạt thế càng là già nhanh hơn, bây giờ nhìn tới có vẻ rất lớn tuổi, thế nhưng tay chân vẫn còn lưu loát.



Người trong nhà đều kính trọng ông, không coi ông là trói buộc, đây cũng coi là may mắn của ông rồi.



Lúc Thẩm Tu Lâm tỉnh lại đã là một ngày rưỡi sau.



Hiện giờ là sáng sớm.



Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển bên cạnh, sắc mặt đối phương đã dễ nhìn hơn một chút, nhưng vẫn trong trạng thái bị thương nặng.



Bọn họ song tu vẫn có hiệu quả, thương thế của chính mình khôi phục một ít, như vậy thương thế của Đông Phương Hiển cũng khá lên một chút.



Hắn đưa tay ra, đau lòng nhẹ nhàng vuốt lên hai má Đông Phương Hiển.



Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.



“Đông Phương.” Lẩm bẩm kêu một tiếng, thế nhưng người bên cạnh không đáp lại.



Ánh mắt Thẩm Tu Lâm càng tối đen hơn.



Cuối cùng, Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương.



“Đông Phương, nhanh tỉnh lại đi em.”



Mí mắt Đông Phương Hiển dường như nhẹ nhàng lay động, nhưng người vẫn không tỉnh lại.



Thẩm Tu Lâm không nói gì nữa, xuống giường.



Mười mấy phút sau, Thẩm Tu Lâm xuất hiện trong phòng khách.



Mấy người Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên nhìn thấy Thẩm Tu Lâm đi ra, tất cả đều chạy tới đón.



“Tu Lâm, con ra rồi.”



“Đúng vậy, Tu Lâm, sao rồi?”



“Đông Phương đâu, Đông Phương không đi ra sao? Thằng bé thế nào rồi?”



Nghe người nhà từng chữ từng chữ quan tâm, Thẩm Tu Lâm miễn cưỡng cười cười.



“Đông Phương chưa tỉnh, mọi người yên tâm, sẽ không có chuyện gì.”



Sẽ không có chuyện gì, cũng không biết đây là đang thuyết phục mọi người hay thuyết phục chính mình nữa, Thẩm Tu Lâm nói rất kiên định.