Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 117: Chiến đấu lúc đêm khuya




Thẩm Hoa Phong dù muốn ở lại hỗ trợ, nhưng lại hoàn toàn hiểu rõ thực lực của chính mình.



Vì vậy, cuối cùng Thẩm Hoa Phong vẫn về nhà, còn được mấy người Lâm Phùng Kim hộ tống. Hơn nữa, Đông Phương Hiển yêu cầu Lâm Phùng Kim đưa người về xong thì nhất định phải quay về.



Trên thực tế, đây chỉ là bề ngoài thôi. Còn trong tối, âm thầm theo hộ tống Thẩm Hoa Phong còn có thêm ba tang thi nữa.



Ngô Khánh Liễm, Vương Chính, cùng Lưu Tương Ngôn.



Mấy người Ngô Khánh Liễm hộ tống Thẩm Hoa Phong về tới căn cứ rồi quay trở về công xưởng.



Thẩm Tu Lâm vẫn chưa về, đây là tin tức được Lâm Phùng Kim đưa tới.



Nhắc tới cũng đúng, Thẩm Tu Lâm để lại giấy nhắn nói muốn ra ngoài mấy ngày, hôm nay hẳn là sẽ không trở lại.



Dù là như vậy, tâm trạng Đông Phương Hiển cũng không tốt lên nổi.



Sau khi trời tối, Đông Phương Hiển yêu cầu tất cả mọi người vào trong công xưởng quốc phòng, không cần tăng giờ làm việc.



Bởi vì máy phát điện năng lượng mặt trời ở nơi này đã được sử dụng lại, cho nên muốn dùng đèn vào buổi tối cũng không phải chuyện khó.



Đông Phương Hiển để mọi người tập trung vào trong một phòng lớn.



Số lượng người nơi này đã rất nhiều, cho nên toàn bộ phòng lớn đều chất đầy người.



Thẩm Tu Lâm không ở đây, Đông Phương Hiển không có người để dùng, thực lực mấy người Ngô Khánh Liễm mặc dù có, nhưng lại không thể ở đây để làm nhiệm vụ bảo hộ.



Cuối cùng, Đông Phương Hiển tiêu hao một chút tinh thần lực, bày một trận pháp bao quanh mọi người.



Sau đó, Đông Phương Hiển gọi Lâm Phùng Kim tới, dặn dò rằng trừ phi gặp phải công kích, hơn nữa công kích còn nhằm thẳng tới mọi người, bằng không thì không ai được rời khỏi lồng bảo hộ này.



Lâm Phùng Kim liên tục đáp ứng, đồng thời sắp xếp dị năng giả cấp hai đứng ở vòng ngoài cùng xa nhất.



Cũng may ở công xưởng quốc phòng đa số đều là lực lượng dòng chính Thẩm gia, một ít người bình thường đã được xếp vào chính giữa bên trong vòng phòng hộ, cũng sẽ không gặp phải bất trắc gì.



Đông Phương Hiển sắp xếp mọi việc xong xuôi, đi thẳng ra phía bên ngoài công xưởng.



Bên ngoài, Ngô Khánh Liễm, Vương Chính, Lưu Tương Ngôn đều đang chờ.



Đông Phương Hiển vừa ra tới bên ngoài thì đã nhíu mày, y cảm giác được, có thứ gì đó đang ở đây.



Nhưng mà, vật này… phải dùng một cách nào đó để ẩn thân.



Đáng tiếc là Tuyết Lang cùng Tiểu Tùng đều không có mặt, nếu không thì, vật đang ẩn thân kia sẽ gặp phải đối thủ rồi.



Thẩm Tu Lâm… Đông Phương Hiển lần thứ hai không nhịn nổi mà nghĩ tới Thẩm Tu Lâm, môi cũng mím lại, sau đó nhìn về một hướng khác.



Dựa vào trực giác của y, vật kia, hẳn là nằm ở hướng này…



Nghĩ tới đây, Đông Phương Hiển cũng không do dự nữa, nhắm ngay một phương hướng đại khái, sau đó triển khai tinh thần lực.



Tinh thần lực triển khai đều đã ngưng kết thành hình dạng sợi tơ, đồng thời trên sợi tơ còn có gai nhọn sắc bén, độ cứng rắn hoàn toàn không cần phải nói.



Quan trọng nhất là, nếu như bị đâm trúng, như vậy, tất cả tinh thần lực sẽ lập tức hợp lại cùng nhau, sau đó nổ tung.



Vốn là chỉ định thăm dò công kích một lần, thế nhưng vận may của Đông Phương Hiển coi như không tệ, vừa tấn công đã đụng phải, vì vậy, tinh thần lực lập tức tập trung tại một điểm, sau đó “Ầm” một tiếng nổ tung.




Hai mắt Đông Phương Hiển nheo lại, nhìn về nơi đó.



Mặc dù bị đâm phải, còn bị tinh thần lực tấn công, thế nhưng trực giác của y biết được vật kia nhiều nhất cũng chỉ bị thương mà thôi.



Quả nhiên, sau lưng có thứ gì đó tiến tới gần.



Tốc độ thật nhanh! Ánh mắt Đông Phương Hiển hơi ngưng lại, thế nhưng cả thân thể lại ngay lập tức phản ứng.



Khi cảm thấy vật kia lao tới sau lưng mình, Đông Phương Hiển nhảy lên giữa không trung, vật kia tấn công thất bại, y lập tức công kích về phía nó.



Vẫn sử dụng tinh thần lực để tấn công, lần này, vật kia ngay ở phía bên dưới y. Hơn nữa, tinh thần lực không chỉ còn dùng để thăm dò, mà là mạnh mẽ phát ra, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với lần tấn công khi nãy.



Nếu tính theo cấp bậc, lần thử tấn công khi nãy chỉ khoảng cấp tám đến cấp chín, hiện tại, ít nhất cũng là cấp mười một.



Một tiếng kêu thảm thiết vang lên tại nơi Đông Phương Hiển vừa công kích tới.



Ánh mắt Đông Phương Hiển chuyển thành lạnh lùng, rồi tiếp tục tấn công về hướng đó.



Vì vậy, tiếng kêu thảm thiết kia càng vang vọng hơn một chút.



Mà ngay lúc này, vật kia lại tấn công Đông Phương Hiển, đồng thời còn nhanh chóng lao tới bên cạnh y.



Hai mắt Đông Phương Hiển nheo lại, Ngô Khánh Liễm chuyển động, vật kia còn chưa kịp tới trước mặt Đông Phương Hiển, Ngô Khánh Liễm đã chắn trước người y.



Giờ khắc này, tử khí trên người Ngô Khánh Liễm đã chồng chồng lớp lớp dày đặc.



Khi tử khí trên người Ngô Khánh Liễm bắt đầu lan tràn ra bên ngoài, Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn cảm giác được gì đó, cũng cắn răng công kích về hướng bên này.




Đông Phương Hiển hơi ngạc nhiên về chuyện này.



Còn đối với công kích của vật kia, Đông Phương Hiển hoàn toàn không để ở trong lòng.



Sau đó, khi Ngô Khánh Liễm đối mặt với vật kia, Đông Phương Hiển hét lên một tiếng, mây mù đều tản đi, vật kia rốt cuộc lộ rõ nguyên hình.



Hoá ra là một con chuột đồng.



Nhưng là bản phóng đại, cũng không quá lớn, chỉ bằng cỡ con sư tử trước mạt thế mà thôi.



Con chuột đồng hung tợn nhìn chằm chằm Đông Phương Hiển, Đông Phương Hiển chỉ cười lạnh, tiếp tục dùng tinh thần lực công kích nó.



Con chuột điên cuồng phản công lại, giống như muốn cắn nát Ngô Khánh Liễm, thế nhưng cuối cùng cũng không thể thành công.



Con chuột ngã xuống, tinh thần lực của Đông Phương Hiển hơi động, lấy tinh hạch của nó ra.



Sau đó, ngay tại lúc này, bỗng nhiên có một trận gió kỳ lạ nổi lên.



Đông Phương Hiển nghĩ tới trận gió kỳ lạ mà mấy người Ngô Khánh Liễm từng nói qua.



Đứng trong trận gió này, Đông Phương Hiển không nhận ra được có thứ gì, thế nhưng chính trận gió này tồn tại vốn đã là không bình thường.



Lẳng lặng chờ đợi tại chỗ, Đông Phương Hiển tự thêm một vòng phòng hộ xung quanh mình.



Vòng phòng hộ này là do tinh thần lực tạo nên, có nó, trận gió kia không thể tấn công vào trong cơ thể của y, tất cả mọi thứ có ác ý đều bị chắn ở bên ngoài.




Trận gió kỳ lạ này kéo dài khá lâu, khoảng hơn nửa giờ mới ngừng lại.



Trong thời gian này, Đông Phương Hiển vẫn luôn dùng tinh thần lực vây quanh bản thân. Nửa giờ trôi qua, rốt cuộc trận gió kia cũng dừng lại, Đông Phương Hiển không thu hồi lại vòng phòng hộ tinh thần lực, mà cẩn thận đề phòng, quan sát xung quanh.



Bỗng nhiên, một vệt đen lao nhanh tới, kèm theo móng vuốt sắc bén.



Móng vuốt kia chộp thẳng tới vòng phòng hộ của Đông Phương Hiển, loại vòng phòng hộ này vốn vô hình, lại mềm mại, khi một vuốt này chộp xuống, Đông Phương Hiển có thể cảm giác được tinh thần lực bị biến dạng, thế nhưng cũng chỉ là cảm giác mà thôi.



Móng vuốt kia không thể đâm thủng vòng phòng hộ.



Đông Phương Hiển nheo mắt lại, sau đó… tấn công.



Khi Đông Phương Hiển tấn công, Ngô Khánh Liễm cũng chạy tới trung tâm của trận gió kia. So sánh với Đông Phương Hiển không nhìn thấy gì, thì tang thi Ngô Khánh Liễm lại giống như phát hiện ra được thứ gì đó, vội vàng chạy tới…



Sương mù đen kịt tràn ngập, mặc dù là Đông Phương Hiển thì cũng chỉ có thể dựa vào bản năng mà dùng tinh thần lực đi công kích, không thể nhìn thấy mọi vật quá mức rõ ràng.



Trong trận gió kết hợp cùng với sương đen, có một âm thanh va chạm truyền tới, Đông Phương Hiển nghe được, có lẽ là dùng móng vuốt để tấn công nhau.



Chính là móng vuốt đã tấn công vào vòng phòng hộ của mình khi nãy.



Bản thân Ngô Khánh Liễm cũng có móng vuốt rất sắc bén, có vẻ như đang cùng vật kia so đấu, hai bên dùng móng vuốt giống như đao kiếm để tấn công.



Căn cứ theo cảm giác, Đông Phương Hiển cũng tiếp tục công kích, nhưng y cũng không thể nhìn thấy bóng dáng của Ngô Khánh Liễm.



Lần này, sau khi Đông Phương Hiển dùng phương pháp hữu hình để công kích, lại dùng thêm một chút phương pháp vô hình, chính là công kích trực tiếp lên tinh thần lực của kẻ địch.



Phải biết rằng, chỉ cần là sinh vật, đều sẽ có ý thức hải, chỉ là mạnh hay yếu mà thôi.



Nếu ngươi gặp phải kẻ mạnh hơn ngươi, như vậy người bị thương sẽ là ngươi, dường như sẽ lập tức mất di năng lực hành động.



Còn nếu như gặp phải kẻ yếu hơn, chỉ cần không phải là có thể miễn dịch với công kích, trên căn bản đều sẽ bị thương. Nhưng phương pháp trực tiếp công kích vào tinh thần lực của đối phương như vậy sẽ tiêu hao tương đối nhiều.



Hiện tại thương thế của Đông Phương Hiển vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên khi bắt đầu y mới không dùng phương pháp như vậy.



Thế nhưng, trận gió kỳ lạ khi nãy khiến cho y có cảm giác không tốt, sương mù đen kịt như hiện giờ cũng bắt đầu có vấn đề, y muốn đánh nhanh thắng nhanh. Bạn đang �



Hơn nữa, điều khiến Đông Phương Hiển bất ngờ chính là, rõ ràng tinh thần lực của đối phương không bằng y, y cảm nhận được công kích của mình đã thành công, đối phương cũng không phải là loại hình có thể miễn dịch với công kích…



Nhưng lại hoàn toàn không có được hiệu quả như mong muốn.



Không, cũng không phải là không có hiệu quả, nói chính xác hơn, hẳn là… phản tác dụng.



Sau khi công kích, vật kia không những không bị trọng thương, mà còn tiến vào trạng thái cuồng loạn.



Chớp mắt, trận gió kỳ lạ vừa mới biến mất lại một lần nữa tràn ngập, hơn nữa, cảm giác như còn có nhiều thêm một luồng ác ý…



Lần này, Đông Phương Hiển cảm thấy có chút lạnh thấu xương.



Nhíu mày, Đông Phương Hiển lại mở ra vòng phòng hộ, Vương Chính cùng Lưu Tương Ngôn cũng chạy tới bên này…



“Đông Phương Hiển.” Vương Chính nói “Chúng ta cảm thấy sức mạnh đang nhanh chóng trôi đi.”



Bộ dạng Vương Chính rất lo lắng, vẻ mặt Đông Phương Hiển trở nên nghiêm túc.