Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 113: Cường địch đột kích




Cả khuôn mặt của Đông Phương Hiển đỏ bừng lên, hai người ở trong phòng dính lấy nhau một lúc lâu Thẩm Tu Lâm mới rời đi.



Hắn không thể không đi, có rất nhiều chuyện cần bàn bạc với mọi người.



Sau khi Thẩm Tu Lâm ra ngoài, Đông Phương Hiển ở trong phòng nghỉ ngơi.



Đúng lúc này, bỗng nhiên có một cảm giác quỷ dị dựng tóc gáy xông thẳng lên não, vẻ mặt Đông Phương Hiển lập tức trở nên nghiêm túc, sau đó chăm chú nhìn về phía bên ngoài cửa sô.



Tinh thần lực theo bản năng bao quanh bảo vệ chính mình, trong khoảng thời gian ngắn, Đông Phương Hiển cũng không lựa chọn ra tay.



Lập tức, một luồng nước nóng đốt người lao tới, vừa nhanh vừa mạnh, ánh mắt Đông Phương Hiển lạnh lùng, tinh thần lực phóng ra, trực tiếp đối đầu với luồng nước nóng kia.



Một tiếng nổ mạnh vang lên giữa không trung.



Biệt thự Thẩm gia cũng rung chuyển theo.



Thẩm Tu Lâm vừa vào thư phòng bàn bạc cùng mấy người Thẩm Hoa Phong, lúc này đã đổi sắc mặt “Đông Phương.”



Thẩm Hoa Phong cùng Thẩm Tiền Du hoảng hốt “Chuyện gì xảy ra?”



Thẩm Tu Lâm một tay ôm lấy ba ba, một tay ôm lấy ông nội chạy ra khỏi phòng, xuống lầu dưới, hét to “Tuyết Lang, Long Thành Uyên, mau mang bà nội và mẹ ta ra khỏi đây.”



Tuyết Lang nhào lên, đỡ Dương Phân nằm lên trên lưng của mình.



Tiểu Tùng cũng đi ra, biến lớn, hai móng vuốt cẩn thận ôm lấy Hứa Du Nhiên, mọi người đồng loạt chạy ra ngoài.



Thẩm Tu Lâm mang theo Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiền Du, chạy tới bên ngoài.



Hiện tại trong biệt thự không có người giúp việc, chỉ có người nhà họ Thẩm mà thôi. Còn một người nữa là Nam Cung Tiếu, thế nhưng tiếng động lớn như vậy mà đối phương cũng không tự chạy ra.



Thẩm Tu Lâm không để ý nổi tới Nam Cung Tiếu nữa, hắn đưa mấy người Thẩm Hoa Phong ra rồi nói “Tuyết Lang, bảo hộ mọi người, cùng đám Khâu Dương Dương tập trung lại một nơi, không cho ai lại đây.”



Nói xong, Thẩm Tu Lâm lao thẳng vào trong biệt thự.



“Tu Lâm.” Hai người Dương Phân sợ tới mức tim cũng ngừng đập.



Thẩm Hoa Phong cắn răng nói “Chúng ta đi.”



“Không được.” Hứa Du Nhiên kêu lên “Con còn ở trong đó, em không đi.”



“Nếu là chuyện mà Tu Lâm cùng Đông Phương hợp sức lại còn không thể giải quyết được, chúng ta đi cũng chỉ tạo thêm gánh nặng cho hai đứa thôi.”



Thẩm Tiền Du cũng cắn răng, nói “Chúng ta đi trước.”



Hứa Du Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể âm thầm lo lắng.



Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên mang theo mọi người rời đi.



Tiểu Tùng biến nhỏ lại, cùng Thuỷ Bạch Sắc đi vào trong biệt thự.



Tốc độ của chúng cũng rất nhanh, khi Thẩm Tu Lâm đến phòng của Đông Phương Hiển, chúng cũng gần đuổi theo kịp.



“Đông Phương.” Bên cửa sổ, Thẩm Tu Lâm nhíu mày, bởi vì cơ thể Đông Phương Hiển lúc này đã đứng không vững.



Thẩm Tu Lâm vội vàng chạy qua, sau đó đặt một bàn tay lên lưng Đông Phương Hiển, vận chuyển tinh thần lực tiến vào cơ thể đối phương.



Thẩm Tu Lâm hét một tiếng “Thuỷ Bạch Sắc.”



Thuỷ Bạch Sắc từ trên người Tiểu Tùng nhảy tới đỉnh đầu Thẩm Tu Lâm, ngay lập tức, tinh thần lực mạnh mẽ từ trên người bọn họ đồng thời phát ra.





Lúc này, phía ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng.



Giống như có vật gì đó bị vỡ.



Sau đó, giữa không trung xuất hiện một người…



Đó là một người đàn ông toàn thân đều mặc đồ đen, trên tay còn ôm lấy một người khác…



Người bị ôm, chính là Nam Cung Tiếu.



Nhưng hiện giờ Nam Cung Tiếu cũng đã hôn mê.



Người mặc đồ đen rõ ràng cũng không che mặt, nhưng Thẩm Tu Lâm phát hiện mình không thấy rõ khuôn mặt đối phương, giống như chỉ nhìn thấy một lớp sương mù.



Vẻ mặt Thẩm Tu Lâm có chút u ám.



Người đàn ông kia lạnh lùng nhìn về phía mấy người Thẩm Tu Lâm, sau đó ôm Nam Cung Tiếu biến mất giữa không trung. Thẩm Tu Lâm muốn đuổi theo, Đông Phương Hiển lập tức nắm lấy tay đối phương “Đừng đuổi theo, anh không phải đối thủ của hắn.”



Vừa nói xong câu này, Đông Phương Hiển phun ra một ngụm máu.



“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm hoảng hốt.



Đông Phương Hiển có chút vô lực khoát tay một cái, nhẹ nhàng nói ra một câu “Song tu.”



Thảm Tu Lâm ngẩn người, sau đó kêu Tiểu Tùng cùng Thuỷ Bạch Sắc ra ngoài, dặn dò nhất định không được để người nào tới quấy rầy, rồi ôm Đông Phương Hiển lên giường.



Sắc mặt Đông Phương Hiển rất khó coi, Thẩm Tu Lâm đau lòng vô cùng, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên trán Đông Phương Hiển “Anh phải làm thế nào?”



Đông Phương Hiển cố gắng mở mắt, nói ra cách vận chuyển công pháp song tu tinh thần lực, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.



“Đông Phương.” Hai mắt Thẩm Tu Lâm đều đỏ lên, vừa là hối hận, vừa là giận, lại tràn đầy lo lắng và vội vàng.



Không dám trì hoãn, Thẩm Tu Lâm ghi nhớ công pháp Đông Phương Hiển vừa nói, sau đó cẩn thận từng chút một, dường như tay của hắn cũng run rẩy không ngừng, cởi quần áo trên người bọn họ…



Đây là lần đầu tiên Thẩm Tu Lâm không kích động thưởng thức thân thể hoàn mỹ của người bên dưới.



Trong đầu hắn chỉ có cách vận chuyển công pháp.



Cứ như vậy, không biết trôi qua bao lâu, thân thể quấn quýt, tinh thần lực hoà hợp…



Thẩm Tu Lâm nhìn sắc mặt người bên dưới dần dần tốt lên, tuy rằng ý thức còn chưa tỉnh táo, thế nhưng hắn có thể cảm thấy đối phương đang hồi phục…



Thẩm Tu Lâm cũng không rời đi, mà là thử cố gắng từng chút một dùng tinh thần lực chữa trị cho đối phương trong lúc hai người đang kết hợp.



Đông Phương Hiển mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, muốn ngăn cản, nhưng lại không nói được.



Khi Thẩm Tu Lâm thực sự làm như thế, hắn mới nhận ra được, hoá ra dùng tinh thần lực chữa trị cho đối phương cần tiêu tốn rất nhiều sức lực. Hắn cũng hiểu, lần đó, Đông Phương Hiển chữa thương cho hắn, chắc chắn tiêu hao cũng rất nhiều, nhưng người này lại không nói ra.



Thẩm Tu Lâm dốc hết tinh thần lực của mình, liên tục chữa trị cho Đông Phương Hiển, nhìn thấy sắc mặt Đông Phương Hiển từ tái nhợt chuyển dần về hồng hào, mới dừng lại.



Lúc đó, Thẩm Tu Lâm chỉ cảm thấy đầu mình rất đau, nhưng tâm trạng lại thoải mái.



Hôn người bên cạnh một cái, Thẩm Tu Lâm rời khỏi, tẩy rửa sơ qua cho hai người, sau đó ôm Đông Phương Hiển cùng nhau ngủ…



Hai người ngủ thẳng qua hai ngày hai đêm, nếu như không phải có Tiểu Tùng đứng bên ngoài ngăn cản, e rằng người của Thẩm gia đều đã xông vào.



Cũng chính vì Tiểu Tùng không cho vào, người của Thẩm gia chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.




Trong lúc này, mấy người Thẩm Hoa Phong còn làm rất nhiều chuyện khác.



Khi Thẩm Tu Lâm mang theo hơn một trăm dị năng giả cấp hai đi tiêu diệt thế lực của ba đại gia tộc, tổn thất mất khoảng một nửa nhân số, thế nhưng cống hiến của những người này đều lớn vô cùng.



Đương nhiên, cung cấp sức lực nhiều nhất vẫn là Thẩm Tu Lâm.



Trong hai ngày này, Thẩm Hoa Phong phái người ra ngoài tóm gọn hết cá lọt lưới. Những con cá lọt lưới này chính là lực lượng dòng chính của ba đại gia tộc.



Đám người Lãnh Thu Ngôn bị Thẩm Tu Lâm dẫn trở về, trong quá trình truy bắt, khi mang theo những con tin này, số người đầu hàng cũng nhiều lên.



Từ đó, thành phố N hoàn toàn là thiên hạ của Thẩm gia.



Kế hoạch tiếp theo là, nối liền Thẩm gia căn cứ cùng Chu gia căn cứ.



Khoảng cách giữa hai bên khá xa, sau khi xây dựng sẽ tạo thành một căn cứ cỡ lớn, bao gồm cả một thành phố.



Đồng thời, Thẩm gia bắt đầu lan truyền tin tức, đã nghiên cứu ra vũ khí có thể kết hợp dị năng. Những vũ khí này, người bình thường đều có thể dùng.



Tin tức vừa lan ra, toàn bộ người trong thành phố đều mong chờ.



Nếu không phải lúc này Thẩm gia đã nắm quyền toàn bộ thành phố, ba đại gia tộc khác sao có thể bỏ qua cơ hội đến đòi phân chia lợi ích chứ.



Sau khi biết được tin tức này, người bình thường ở trong căn cứ của ba nhà kia đều an tâm dần lên. Càng ngày càng có nhiều người hướng tới Thẩm gia căn cứ.



Những người này bị xếp vào vòng ngoài của Thẩm gia căn cứ, nằm trên tuyến đường đi tới Chu gia căn cứ.



Phạm vi xây dựng căn cứ lần thứ hai được mở rộng, tất cả mọi khu vực đều đang được hình thành.



Khi Đông Phương Hiển tỉnh lại, Thẩm Tu Lâm bên cạnh lại chưa tỉnh. Y xoay người sang, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Thẩm Tu Lâm, phát hiện đối phương dù đang ngủ cũng tự chủ vận chuyển tinh thần lực để khôi phục thân thể, khoé miệng hơi cong lên.



Y nhớ được, y biết Thẩm Tu Lâm chữa trị cho y thế nào, biết Thẩm Tu Lâm đã cố gắng ra sao…



Ngồi dậy, Đông Phương Hiển kiểm tra tinh thần lực trong cơ thể mình, phát hiện nội thương buổi tối hôm trước đã hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa bởi vì lần thứ hai song tu, tinh thần lực của Thẩm Tu Lâm lại giúp chữa thương, tình trạng của chính mình lúc này cũng chỉ kém ba phần so với khi mạnh nhất.



Dù tinh thần lực so với khi mình ở vị diện kia vẫn chênh lệch một bậc, nhưng khoảng cách cũng không còn quá xa vời.



Sau đó, Đông Phương Hiển nghĩ tới người đàn ông mặc đồ đen kia.




Người nọ, cũng tới từ vị diện của y. Thật không nghĩ tới, người thuộc vị diện kia lại tới nhiều như thế.



Hoặc là, người đàn ông kia chính là lý do mà Nam Cung Tiếu muốn đi đế đô. Người nọ hẳn là muốn báo thù cho Nam Cung Tiếu, nhưng lại đụng phải chính mình, hơn nữa Thẩm Tu Lâm cùng Thuỷ Bạch Sắc cũng xuất hiện…



Nghĩ đến đây, ánh mắt Đông Phương Hiển đã hoàn toàn lạnh lùng.



Người nọ cho rằng cứu Nam Cung Tiếu đi là được? Nếu không phải tinh thần lực của mình vì đứa nhỏ mà suy yếu, người nọ làm sao có thể dễ dàng như vậy làm mình bị thương.



Hít sâu một hơi, Đông Phương Hiển kiểm tra lại bản thân, sau đó kéo dài tinh thần lực tới khoang nuôi dưỡng.







Sóng tinh thần của đứa nhỏ vẫn rất mạnh, Đông Phương Hiển thở phào nhẹ nhõm.



Y thật sự sợ rằng lúc trước mình dùng tinh thần lực đối kháng sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt đến con, nếu là như vậy… y sẽ không thể nào chịu nổi, Thẩm Tu Lâm cũng sẽ đau lòng.



Dùng tinh thần lực an ủi đứa nhỏ một lúc, Đông Phương Hiển mới rời khỏi. Sau đó, Thẩm Tu Lâm đột nhiên mở mắt ra.



Thẩm Tu Lâm mặc dù mới tỉnh lại, thế nhưng trong mắt cũng không có chút mơ hồ nào.




Hắn nhìn Đông Phương Hiển.



Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nói “Tỉnh rồi?”



Thẩm Tu Lâm ngồi dậy, sau đó, Đông Phương Hiển bị hắn ôm vào lòng.



Đối phương ôm quá chặt, Đông Phương Hiển cũng cảm thấy khó thở, chỉ là trong đó càng chứa nhiều an tâm hơn.



“Tôi không sao.” Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nói.



Thẩm Tu Lâm hơi buông ra, sau đó lại nắm lấy tay Đông Phương Hiển, tinh thần lực xông vào cơ thể đối phương kiểm tra.



Đông Phương Hiển không nhúc nhích, tuỳ ý hắn kiểm tra.



Một lát sau, Thẩm Tu Lâm khàn giọng nói “Người kia là ai?”



Đông Phương Hiển lắc đầu “Không biết, nhưng tới từ cùng một vị diện với tôi.”



Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nhíu chặt mày “Vì sao người tới từ vị diện kia của em lại nhiều đến vậy? Anh tưởng rằng Nam Cung Tiếu đã là ngoài ý muốn lắm rồi.”



Đông Phương Hiển lắc đầu “Tôi cũng không biết.”



Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, nói “Người kia có quan hệ thế nào với Nam Cung Tiếu?”



“Hẳn là người của Nam Cung Tiếu. Nam Cung Tiếu muốn đi đế đô, có lẽ là muốn tìm người này. Nhưng mà tôi nghĩ, trước đó, Nam Cung Tiếu cũng không biết người này sẽ đến, nếu không thì hắn sẽ không bị chúng ta bắt.”



Thẩm Tu Lâm gật đầu “Người kia rất mạnh?”



Đông Phương Hiển chậm rãi nói “Không phân cao thấp với tôi, chỉ là đêm đó tinh thần lực bị hao tổn nên người kia mới thừa cơ hội đánh lén. Chờ tôi khôi phục, người kia cũng không thể chạy dễ dàng như vậy.”



Thẩm Tu Lâm nghe vậy liền vội vàng nói “Vậy hiện giờ em khôi phục thế nào rồi?”



“Được khoảng bảy phần… Anh liều quá, không nên tiêu hao hết tinh thần lực để chữa thương cho tôi.”



Nói xong, Đông Phương Hiển nghiêm túc nhìn Thẩm Tu Lâm “Anh phải biết, tinh thần lực là trụ cột của anh, hành động buổi tối ngày hôm ấy suýt chút nữa đã phá đi trụ cột của anh rồi.”



Thẩm Tu Lâm nghe mấy câu này giống như đang doạ mình vậy, nhưng hắn lại không quá để tâm.



Vì vậy, hắn cười “Được, anh biết rồi, lần sau nhất định chú ý.”



Thẩm Tu Lâm mặc dù nói lần sau sẽ chú ý, thế nhưng trên mặt lại chẳng để tâm tẹo nào. Đông Phương Hiển thật sự nổi giận.



Đông Phương Hiển tức đến mức lườm hắn, Thẩm Tu Lâm vội vàng sửa sai “Anh lần sau nhất định sẽ chú ý. Nhất định sẽ chú ý.”



Đông Phương Hiển “…”



Thẩm Tu Lâm cười hì hì đưa tay mình ra “Em xem, anh không sao, tinh thần lực cũng không thụt lùi.”



“Sao lại không thụt lùi?” Y tỉnh lại đã kiểm tra qua rồi “Miễn cưỡng coi như cấp tám.”



“À…” Thẩm Tu Lâm nhất thời không biết nói gì, lắp bắp nói “Không phải vẫn là cấp tám sao?”



Đông Phương Hiển “…”



Cuối cùng, da mặt mỏng của Đông Phương Hiển vẫn không địch lại nổi da mặt dày của Thẩm Tu Lâm…